Cho nên, đối đầu với Thiên Tế Tính, không đến bước đường cùng, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc sẽ không thể ra tay, chỉ có thể âm thầm đưa vật tư tiếp tế cùng trang bị vũ khí đến đây.

Dịch Phong Mạch rời văn phòng Cao Long Đình, bắt đầu oanh oanh liệt liệt chỉ huy 600 ngàn quân Cao Tương. Chân Nghĩa Quốc, gióng trống khua chiêng tiến hành điều động các mặt, tiến vào phía bắc Thiên Hợp Châu và Thịnh Thế Châu, làm ra vẻ khí thế hùng hồn tiến về phía Thiên Tế Tinh. Trên đường hết sức cẩn thận, toàn dùng xe tăng Ma Văn mở đường, còn cố ý tránh xa biển nội địa Lý Tư Giai.

Đồng thời, các đài tin tức Cao Tương Chân Nghĩa Quốc bắt đầu rầm rộ đưa tin, hai chữ “báo thù” không ngừng lan tràn trong Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.

Toàn bộ dân chúng trở nên kích động, hận không thể chém ngàn đao Thiên Tế Tinh và Tiêu Hoằng.

Lật đổ Thiên Tế Tinh, tru diệt Tiêu Hoằng, Cao Long Đình vạn tuế, tiếng khẩu hiệu không ngừng vang lên trong thành phố ở nông thôn các châu.

Tràng diện đúng là hoành tráng!

Còn ở Thiên Tế Tinh, phản ứng bình tĩnh hơn nhiều. Hai quận Phong Cốc, quận Hồng Phong sắp sửa gặp phải công kích từ Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, theo mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, đã điều động các mặt sẵn sàng.

Quận Phong Cốc do quận Hàn Thương phụ trách hỗ trợ phòng ngự, quận Hồng Phong do quận Lập Đốn phụ trách hỗ trợ, đồng thời Tiêu Hoằng cũng giải trừ hạn chế chỉ được phòng thủ không được tiến công đối với quận Lập Đốn, đổi thành Thái Tư làm chủ, tiến hành phản kích đúng lúc, thậm chí bắt đầu giành lại vùng đất đã mất.

Lúc này Tiêu Hoằng đang phòng tác chiến trong căn cứ hải quân số 1, sắc mặt bình thản, chỉ là chân mày hơi nhăn lại. Trước mặt hắn là màn hình chính, tin tức truyền về là tình hình điều động quân đội Cao Tương, mặt ngoài nhìn khống có thay đổi lớn, nhưng hệ thống chỉ huy đã không phải như xưa.

Từ trên bố cục quân đội cũng đủ thấy, toàn là lộn xộn, đi một chút ngừng một chút.

Ở bên cạnh Tiêu Hoằng là tướng lĩnh quân sự chủ yếu quận Lý Hải. Phất Lạc, Lôi Kiệt, Phất Minh Qua, Liệt Cách Nông, cùng với 15 quan tổng chỉ huy sư đoàn quận Lý Hải.

Những quận khác thì Tiêu Hoằng không rõ, nhưng quận Lý Hải có Tiêu Hoằng, Phất Lạc, cùng với Lôi Kiệt chung tay quản lý, đã được thu dọn ngăn nắp. 15 sư đoàn hoàn chỉnh mỗi cái có 10 ngàn người, binh lực hợp thành cũng có chủ có thứ, sư đoàn số 1 đến 5 là sư đoàn chủ lực số 1, sư đoàn số 6 đến 10 là sư đoàn chủ lực số 2, cứ thế mà tính.

Bây giờ tình huống khái quát quận Lý Hải và Thiên Tế Tinh là thế, chúng ta đã có thực lực đối chọi trực diện với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc. Còn lần này, yêu cầu của ta là mặc kệ Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đối đãi chúng ta thế nào, chúng ta phải chủ động đánh ra ngoài, tiến hành công kích hủy diệt Thịnh Thế Châu, Kính Hiến Châu, không cần cố kỵ, không cần có lòng thương hại.

Bởi vì cho đến giờ không có ai thương hại chúng ta, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Đương nhiên, cũng phải lượng sức mà đánh, đầu tiên là đảm bảo thương vong giảm tới mức thấp nhất.

Tiêu Hoằng nghiêm mặt lạnh, gần giọng nói với các tướng lĩnh.

Dù Tiêu Hoằng đã nói những lời này từ trước, nhưng bây giờ nghe được, vẫn làm các tướng lĩnh ở đây trở nên kích động, quân nhân Lạc Đan Luân đã hy vọng giờ khắc này thật lâu.

- Mặt khác, tàu Thủy Trung Bá Chủ của chúng ta đã chuẩn bị thế nào? Tiêu Hoằng nghiêm mặt nhìn sang Phất Minh Qua.

- 4 chiếc tàu Thủy Trung Bá Vương đã tập kết ở căn cứ hải quân, sẵn sàng đợi lệnh. Nếu giảm bớt tiếp tế, mỗi chiếc Thủy Trung Bá Vương có thể chứa được 12 ngàn binh lính.

Phất Minh Qua nghiêm túc báo cáo.

- Nói vậy, nếu chở đầy, nhân số sẽ từ 48 ngàn đến 50 ngàn người, vừa vặn gần 5 sư đoàn.

Tiêu Hoằng nghe thế, lẩm bẩm một câu, sau đó lại nhìn lên bản đồ.

Bây giờ binh lực Kính Hiến Châu cũng chỉ còn không tới 50 ngàn quân, toàn bộ binh lực khác đều tập trung ở Thịnh Thế Ch. Ngoài ra, phần lớn quân đội Hồng Tâm Châu cũng tập trung ở trong Thiên Hợp Châu.

Nhất là Kính Hiến Châu, toàn bộ đều nằm trong tầm bắn của phi đạn Hậu Điểu, không cần lo lắng không trung cùng bộ đội bọc thép mặt đất của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.

- Như vậy...

Suy nghĩ chừng 10 phút sau, Tiêu Hoằng mới đưa ra mệnh lệnh đầu tiên:

đọc truyện ở //truyencuatui.net/

- Sư đoàn 1 đến 5 đi theo ta và đội quân tù nhân, lại một lần nữa tiến vào Kính Hiến Châu, mục tiêu là phá hủy. Phất Lạc dẫn dắt sư đoàn 6 đến 10, tiến vào Thịnh Thế Châu, chỉ cần quân đội quận Phong Cốc cùng Cao Tương đánh ra, các ngươi từ phía nam Thịnh thế Châu đánh vào trong Thịnh Thế Châu. Không cần nói gì, thấy người Cao Tương, mặc kệ nam nữ già trẻ, trực tiếp giết sạch. Triển khai hành động diệt tộc lần đầu tiên của Lạc Đan Luân Đế Quốc chúng ta.

Tiêu Hoằng mặt lạnh đưa ra quyết định tàn bạo, đi diệt tộc nhà người ta, là một trong những ham mê của Tiêu Hoằng.

Chúng tướng nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi, rõ ràng sau lưng mệnh lệnh bình thản của Tiêu Hoằng toát ra bao nhiêu là tàn bạo, ai cũng nghe ra được. Chẳng qua, người ở đây đều không phản đối, một là không dám, hai là cầu xin cho người Cao Tương? Nói đùa.

Lão đại, chúng ta đây làm gì?

Quan chỉ huy sư đoàn 11 hỏi.

Du kích, nhiệm vụ đầu tiên của các ngươi là bảo hộ quận Lý Hải, tránh cho kẻ địch thừa dịp hư không mà tiến vào, tiếp theo là thừa cơ tiếp viện quận Phong Cốc, tìm kiếm chiến đấu trực diện với quân đội Cao Tương.

Tiêu Hoằng trả lời, lại nhìn vào Phất Minh Qua:

Phi đạn tăng cường thông tin cua chúng ta đã nghiên cứu thế nào rồi?

Đang tích cực nghiên cứu, một khi thành công, sẽ có thể liên lạc được với địa khu Gia Tác.

Phất Minh Qua trả lời.

Nếu vậy, không còn gì nói nữa, hành động cụ thể cứ tùy cơ ứng biến, thời gian hành động là sáng mai.

Tiêu Hoằng nói xong, đứng dậy ra khỏi phòng tác chiến trước tiên, sau đó bắt đầu triệu tập đội quân tù nhân.

Quan chỉ huy các sư đoàn cũng phân công nhau chuẩn bị, bắt đầu bí mật điều động quân đội.

Đến chiều, quân đội sư đoàn 1 đến 5 đã đến bến tàu, Tiêu Hoằng cùng đội quân tù nhân tiến vào tàu Bá Vương Long, sau đó có 12 chiếc tàu Trường Tích hộ tống, hết tốc lực khởi hành, một lần nữa đi Kính Hiến Châu.

Ngoài ra, các tàu ngầm quận Lý Hải cũng phân tán ra, phân bố ở vùng duyên hải Thịnh thế Châu cùng Sùng Cao Châu, trận địa đợi quân địch.

Toàn bộ Thiên Tế Tinh dưới sự điều động của Tiêu Hoằng, trong thời gian ngắn đã chuẩn bị sẵn sàng.

Cùng lúc đó, Sài Quảng Mặc đang thống lĩnh 300 ngàn quân Thịnh Thế Châu, trước đó hắn là trung tá, thủ hạ của Cao Long Đình, bây giờ được trực tiếp đề bạt thành Thượng tướng quân. Trước kia mới chỉ huy ngàn người, bây giờ trực tiếp thành 300 ngàn.

Chênh lệch như vậy, không phải là một chút.

Về phần sĩ quan thuộc hạ khác, càng thành một đống hỗn loạn, có trưởng quan ngày xưa của Sài Quảng Mặc, có người còn dứt khoát rút ra từ trong binh lính.

Quan chỉ huy quân sự bình thường tính là nổi bật, phàm không phải là người của Cao Long Đình, tám chín phần mười đã đi đời nhà ma, còn lại một bộ phận nhỏ thì bị ném vào trong tù.

Lúc này, tuy rằng Sài Quảng Mặc hưởng thụ mọi đãi ngộ của Tướng quân, lúc không đánh trận thì còn được, đảm nhiệm quan chỉ huy tiền tuyến đối với hắn lại như đứng ngồi trên lửa.

Chỉ huy, bố cục quân đội lại rối tinh rối mù, chất lượng quân đội cũng không đồng đều, toàn là quân chính quy trộn lẫn với quân bình thường, còn có những quân đội hạng hai.

Như vậy làm sao mà đánh được với Thiên Tế Tinh? May mà trước đó Cao Long Đình chỉ hạ lệnh đánh oanh liệt, có chừng mực là được, nói trắng ra là đi diễn trò.

Bây giờ Sài Quảng Mặc chỉ có cầu mong Thiên Tế Tinh đừng gây chiến thì tốt.

Quay sang Thiên Hợp Châu, tình huống quân đội cùng tương đương, chất lượng quân đội cách biệt một trời so với Sùng Cao Châu lúc trước.

Quan chỉ huy cùng coi như tự hiểu lấy mình, sớm cho bắn mấy lượt pháo, xung phong tượng trưng mấy cái qua lại, chụp xong mấy cảnh tượng hoành tráng, liền coi như xong, sau đó rút quân.

Nào không biết, lúc này Tiêu Hoằng đã bố trí độc ác hơn bất cứ lúc nào, quyết nghị cho Cao Tương Chân Nghĩa Quốc vết thương nặng nề chưa từng có, bắt đầu đao thật thương thật làm lớn một trận với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.

Một ngày đêm sau, quân đoàn tàu ngầm chiến đấu tàu Bá Vương Long chạy hết tốc lực, đã quay lại bờ biển Kính Hiến Châu quen thuộc.

Từ trên màn hình, nhìn bờ đông biển nội địa Lý Tư Giai, Tiêu Hoằng cẩn thận suy ngâm một lúc, sau đó hạ lệnh:

- Các sư đoàn, dựa theo kế hoạch trước đó, chia quân 5 đường, tiến hành tắm máu Kính Hiến Châu từ 5 hướng. Nhưng vì chúng ta lần đầu chủ động tấn công, nhớ kỹ không được liều lĩnh, chủ yếu bảo đảm nhân viên không bị thương. Bây giờ, xuất phát.

Theo mệnh lệnh ban ra, tàu Bá Vương Long cùng với 4 chiếc tàu Thủy Trung Bá Vương nhanh chóng nổi lên mặt nước, tất cả khoang thuyền mở ra, tiếp theo binh lính Lý Hải võ trang hạng nặng, khởi động Lưu Văn hay Phong văn, ồ ạt vượt qua khu nước cạn, tiến vào.

Lúc này mới là sáng sớm, mặt trời phương đông mới mò mẫm ra khỏi chân trời, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi mặt đất bao la.

Nhưng ở đàng sau ấm áp này, lại tràn đầy sát ý!

Chầm chậm bước ra khỏi cửa khoang tàu Bá Vương Long, Tiêu Hoằng mặc Bất Khuất Khải, nhìn mặt đất rộng lớn, trong ánh mắt lạnh băng. Nơi này là hành tinh mẹ của Lạc Đan Luân Đế Quốc, mà chủng tộc Lạc Đan Luân trải qua ngàn năm hãm hại, ngàn năm cực khổ, rốt cuộc nghênh đón giờ khắc này.

Tiếp theo Tiêu Hoằng khởi động Ma Dực, bay ở tầng trời thấp tiến về phía bờ biển, theo sát sau lưngà thành viên đội quân tù nhân mặc chiến bào Tống Táng kỵ sĩ đoàn toàn màu trắng, ánh mắt đầy sát ý và hưng phấn.

Chiến đấu có ý nghĩa chân chính, bắt đầu từ giờ phút này!

Bước lên mặt đất Kính Hiến Châu, sư đoàn 1 đến 5 theo quan chỉ huy dẫn đường, lập tức kéo theo sát ý ngập trời, mang theo hận ý vô tận đối với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, tiến thẳng hướng tây nam.

Bên kia, Phất Lạc dẫn sư đoàn 6 đến 10, cũng từ phía nam quận Phong Cốc lao thành phố lớn ở Thịnh Thế Châu!

Một hồi hành động giết hại Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, sắp bắt đầu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play