Thấy Tiêu Hoằng nhìn vào mình. Cơ Ốc đột nhiên quay đầu sang một bên, trong lòng toát ra một cỗ đắng chát, 20 năm đã không còn.
Đối với biểu tình của Cơ Ốc, Tiêu Hoằng cũng không nói gì thêm, mà đi tới, mở túi Ma Văn lấy ra một cái Chiến Văn, đặt ở trước mặt Cơ Ốc. Chiến Văn này, chính là Chiến Văn Vạn Tượng của Cao Triết Cơ.
Chiến Văn này là Đại Ngự Sư cấp năm như Tiêu Hoằng không dùng được, đội quân tù nhân cũng không dùng được, Phất Lạc không cần, so với để yên trong tay Tiêu Hoằng, còn không bằng đưa cho người sử dụng được.
Thấy Tiêu Hoằng đặt Chiến Văn Vạn Tượng trước mặt mình, ánh mắt Cơ Ốc không khỏi ngưng lại, tiếp theo không ngừng thay đổi, ánh mắt ngày càng sáng hơn. Cơ Ốc là loại người nào? Ngoài lão quái Ngự hồn ra, có lẽ không tính thêm Tiêu Hoằng, hắn chính là siêu cấp chế văn đại sư ở Thiên Tế Tinh.
Chiến Văn Vạn Tượng này có giá trị cỡ nào, chẳng lẽ hắn không nhìn ra hay sao?
Hơn nữa rót Ngự lực vào, Cơ Ốc suýt không thở nổi, Chiến Văn vĩnh cửu...
Chiến Văn vĩnh cửu tuyệt vời như thế, khỏi phải nói nó có ý nghĩa cỡ nào, đúng là vô giá, chỉ có gặp mà không tìm được.
- Cái này...
Cơ Ốc trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn Tiêu Hoằng.
- Đây là Ma Văn chủ chiến của Cao Triết Cơ, Đại Ngự Sư cấp năm, ngươi cầm dùng đi, xem như bồi thường 20 năm sau này của ngươi.
Tiêu Hoằng nhìn vẻ mặt quá mức của Cơ Ốc, thuận miệng nói.
- Thật... Thật sao?
Cơ Ốc có phần không dám tin vào tai mình, nên biết Chiến Văn này không phải Chiến Văn bình thường, cho dù Cơ Ốc là Đại Ngự Sư cấp năm, muốn chế tạo nó, chỉ riêng thu gom tài liệu, dưới điều kiện quyết định là không có thu hoạch bất ngờ, nói không chừng sẽ không chỉ 20 năm.
Tiêu Hoằng không nói gì nữa, chỉ nhìn Cơ Ốc mỉm cười nhàn nhạt, bền đi ra ngoài, tới văn phòng Phất Minh Qua.
Lúc này, Phất Minh Qua đang xem xét các loại tình báo.
Thấy Tiêu Hoằng đến, Phất Minh Qua trực tiếp đưa những tình báo này cho Tiêu Hoằng, dù sao bây giờ Tiêu Hoằng cũng là lão đại quận Lý Hải.
Nhận lấy số tài liệu Phất Minh Qua đưa qua, Tiêu Hoằng xem thấy tình hình xếp đặt quân đội hiện tại của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, Sùng Cao Châu có 300 ngàn, Thịnh Thể Châu có 300 ngàn, 1000 chiếc xe tăng, 1000 chiến đấu cơ Ma Văn. Ngoài ra, còn có 500 xe Ma Văn tiếp tế cơ động, tổng thể là vậy.
Căn cứ tình báo, quân đội Sùng Cao Châu lúc tấn công sẽ tiến vào Thiên Hợp Châu. Sùng Cao Châu đã không còn là châu chủ công, quân đội Thịnh Thế Châu cũng sẽ cố dời lên phía bắc, tránh xa biển nội địa Lý Tư Giai.
Phất Minh Qua ngồi cạnh nói với Tiêu Hoằng trên băng ghế, còn rót ly trà nóng cho Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng không cảm thấy bất ngờ với báo cáo này, rõ ràng Dịch Phong Mạch lãnh đủ thực lực Thiên Tế Tinh ở biển nội địa Lý Tư Giai, quyết định tránh né, đây là lựa chọn sáng suốt.
Chỉ là, thật sự sẽ có hiệu quả hay sao?
Không biết lão đại ngài có tính toán gì không?
Phất Minh Qua nhấp miếng trà nóng, hỏi.
Chúng ta tử thủ đã bao nhiêu năm? Suốt 1000 năm rồi? Ta thấy từ nay về sau, loại cục diện bị động này phải nên sửa lại. Từ bị động tấn công, đổi thành chủ động công kích. Chủ động tìm kiếm quân đội Cao Tương, chủ động tấn công, biến bị động thành chủ động. Dựa vào cái gì luôn là chúng ta bị ăn hiếp chứ.
Tiêu Hoằng cẩn thận suy ngâm một lúc, liền nói.
Nghe vậy, Phất Minh Qua gật đầu, trong ánh mắt bắt đầu hiện lên những tia hưng phấn.
- Bây giờ phi đạn Ma Văn có thể đạt tới tầm bắn lớn nhất là bao nhiêu?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
- Trước mắt, tầm bắn xa nhất là phi đạn Hậu Điểu, có thể lên tới 3000km. Yếu điểm của loại phi đạn này nằm ở chỗ uy lực đầu đạn không phải lớn nhất, mặt khác chi phí quá cao, một viên phi đạn Hậu Điểu có giá trị chế tạo lên tới 120 ngàn kim tệ, hiện giờ căn cứ hải quân cũng chỉ dự trữ 1000 viên.
Phất Minh Qua báo cáo.
Tiêu Hoằng không đáp lời, mà cầm lấy tấm bản đồ ở bên cạnh, do đạc một chút, tiếp theo lấy biển nội địa Lý Tư Giai làm trung tâm, vẽ ra khu vực bán kính 3000 km mà phi đạn Hậu Điểu có thể bao trùm.
Nó gần như bao phủ Sùng Cao Châu, Thịnh Thế Châu, Kính Hiến Châu, trong đó cũng có 1 3 khu vực Thiên Hợp Châu, có 1 4 khu vực Hồng Tâm Châu.
- Lấy 1000 phi đạn Hậu Điểu đưa vào tàu Trường Tích, tiến hành tấn công cơ động, mặt khác... Bảo Lôi Kiệt sang đây một chuyến.
Tiêu Hoằng nói với Phất Minh Qua.
Khoảng 10 phút sau, Lôi Kiệt ở bến tàu khác đã mỏi mệt chạy đến văn phòng Phất Minh Qua, sau đó cung kính chào quân lê với Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng cũng không tỏ vẻ nhiều, chỉ vào ghế trống trước mặt, ý bảo Lôi Kiệt ngồi xuống.
- Không biết lão đại tìm ta vì chuyện gì?
Lôi Kiệt hỏi thử, sau đó nhận lấy trà nóng của Phất Minh Qua đưa tới.
Bây giờ quận Lý Hải có bao nhiêu quân đội?
Tiêu Hoằng nhìn Lôi Kiệt hỏi.
Không quá nhiều, vừa đúng 15 sư đoàn, tổng cộng 150 ngàn quân. Chẳng qua những người này đều là tinh anh, trong đó 50 ngàn người tuyển chọn ra từ quận Lý Hải, 100 ngàn người khác là sĩ quan các quận khác điều trị khỏi, hoặc là chiến sĩ lão thành từng trải trăm trận.
Lôi Kiệt báo cáo chi tiết, đây củng là ý của Tiếu Hoằng lúc trước, quân đội phải đi con đường tinh phẩm, khống chế nhân số, đề cao chất lượng mỗi binh lính. Dù sao Thiên Tế Tinh không chơi nổi chiến thuật biển người, càng không thể chết nổi, nhân số nhiều sẽ chỉ tăng thêm chi tiêu quân đội.
Chọn ra 10 sư đoàn xuất sắc, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.
Tiêu Hoằng nói với Lôi Kiệt.
Lão đại, chúng ta đang muốn làm gì?
Lôi Kiệt hơi tò mò hỏi, đúng thế, hắn biết rõ Cao Tương Chân Nghĩa Quốc sắp phát động tấn công Thiên Tế Tinh, nhưng các quận phòng thủ không thành vấn đề, vậy thì Tiêu Hoằng điều động 100 ngàn quân để làm gì?
- Chủ động lao ra, triệt để san bằng hai châu Thịnh Thế, Kính Hiến. Nghe kỹ, ta nói là săn bằng, không còn người lẫn vật, triệt để làm hai châu này biến thành đất chết. Mặc kệ Cao Tương Chân Nghĩa Quốc có muốn đánh trận này không, chúng ta phải đánh trước. Dựa vào cái gì chúng ta luôn bị Cao Tương Chân Nghĩa Quốc dắt mũi? Hơn nữa không chỉ trận đánh này, sau này phi đạn Ma Văn của chúng ta không ngừng tiến hóa, phạm vi tấn công của chúng ta cũng phải ngày càng xa.
Tiêu Hoằng nói.
- Rõ, lão đại, ta chờ giờ phút này đã lâu rồi.
Lôi Kiệt hưng phấn đáp lại, bắt đầu hăm he xắn áo.
- Bây giờ ngươi có thể đi chuẩn bị, nhanh chóng xếp đặt ra phương án chiến đấu cụ thể, sau đó đưa cho ta.
Tiêu Hoằng nói xong, cầm ly trà nóng đặt bên cạnh, uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy đi ra.
Thoáng cái 3 ngày sau, bên phía Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, dưới sự chỉ huy của Cao Long Đình, 600 quân đội mang theo cơ giới hoá đã tới vùng bên cạnh Thịnh thế Châu cùng Sùng Cao Châu, sẵn sàng chờ lệnh.
Ở thần điện Áo Cách Tư, tân nhiệm Thần phụ Cao Long Đình nhìn bàn sắp xếp quân lực, trên mặt không có phấn chấn, không có mừng rỡ. Cao Long Đình quanh năm lăn lộn ở Sùng Cao Châu, hắn có thể không biết sức chiến đấu Thiên Tế Tinh hiện giờ hay sao?
600 ngàn quân, muốn đánh hạ? Đó là không thể nào, trừ khi không có phong ấn của Cáp Thụy Sâm, làm cho xe tăng Ma Văn tiến hành mở đường, vậy thì còn có khả năng.
Nhưng chiến đấu trước mắt không có “trừ khi”, hơn nữa Thiên Tế Tinh rốt cuộc phát triển đến cỡ nào ở trong biển nội địa Lý Tư Giai? Đó vẫn là ẩn số, tuy rằng trải qua thăm dò, nhưng biển nội địa Lý Tư Giai bầu trời u ám quanh năm, khí hậu cực kỳ tồi tệ, muốn thăm dò cũng là chuyện không hề dễ dàng.
Hơn nữa liêu xiêu mấy tấm ảnh thăm dò, không phát hiện cọng lông nào, ngược lại có 6 chiếc máy bay trinh sát, 1 chiếc hạm thăm dò Ma Văn, bị phi đạn Ma Văn ở dưới nước bắn hạ.
Có thể nói, Cao Long Đình vốn không muốn đánh trận chiến này, nhưng đường đường Thần phụ Cao Tương Chân Nghĩa Quốc bị giết, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc luôn tự cho mình là siêu cấp cường quốc, làm sao không thể có đáp trả được?
Nếu quả thật như thế, bình dân Cao Tương sẽ thấy thế nào? Còn không phải tự vả mặt mình hay sao?
Cho nên, Cao Long Đình phải kiên trì, đánh tượng trưng, sau đó quay đầu lại lập thêm một ít chiến tích, lừa bịp cho qua chuyện.
Bây giờ mục đích chủ yếu của Cao Long Đình vẫn là ở trong nước, duy trì củng cố quyền lực của mình, đây mới là mấu chốt.
Giải quyết xong Thiên Tế Tinh, chỉ là thứ yếu.
- Nhớ kỹ, trước khi thăm dò hoàn toàn thực lực Thiên Tế Tinh sâu đậm đến cỡ nào, nhất định phải thật cẩn thận khi tấn công Thiên Tế Tinh, tuyệt đối không thể liều lĩnh. Biện pháp tốt nhất, chính là lợi dụng xe tăng Ma Văn cùng chiến đấu cơ Ma Văn của chúng ta điên cuồng oanh tạc một phen ở Thiên Tế Tinh, làm ra dáng phản kích oanh liệt là được rồi, sau đó lập thêm một ít chiến công, coi như xong việc.
Cao Long Đình nhìn Dịch Phong Mạch trước mặt, căn dặn kỹ càng.
- Đã rõ.
Dịch Phong Mạch đáp.
Thực ra, theo thế cục hiện giờ, để Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc tham chiến là biện pháp tốt nhất cũng là ổn thỏa nhất. Nhưng mà Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc không thể so với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, nhưng vì cây to đón gió, mỗi một hành động đều sẽ khiến Vũ trụ Thái Qua chú ý. Hiện giờ thể liên hiệp Á Bình Ninh tích cực can thiệp ở Vũ trụ Thái Qua, lấy chuẩn mực chủ nghĩa nhân đạo, đã ngừng việc bức hại người Lạc Đan Luân.
Chỉ có thể liên hiệp Xích Nghĩa, thể liên hiệp Tân Bối Ba không có ý phục tùng, vẫn đang bí mật tiến hành hành động diệt tộc Lạc Đan Luân, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc chỉ là con tốt thí mà thôi.
Bí mật đưa chút đồ còn dễ nói, nhưng nếu gióng trống khua chiếng tấn công Thiên Tế Tinh, như vậy thể liên hiệp Á Bình Ninh sẽ không đồng ý. Mấy trăm năm qua, thể liên hiệp Á Bình Ninh cứ nhìn chằm chằm Thiên Tế Tinh, đáng tiếc khoảng cách quá xa, có sức cũng không dùng được, thế cục cứ ở trong giai đoạn giằng co.
Thể liên hiệp Á Bình Ninh không thể tiến vào, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc cũng không dám hành động bữa bãi, làm rất quá mức. Đây là thế cục Thiên Tế Tinh hiện giờ.
Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc không động đậy, thể liên hiệp Á Bình Ninh cũng không có cách nào tốt, chỉ có thể tiến hành chèn ép Cao Tương Chân Nghĩa Quốc ở nhiều phương diện, phong tỏa tất cả kinh tế đối ngoại của bọn họ, cũng chỉ có như thế. Vận dụng võ lực cả Thượng Bang Chấn Nghĩa Quốc cùng thể liên hiệp Á Bình Ninh không muốn, bởi vì một khi hai thể liên hiệp lớn ra tay, khó tránh khỏi khiến cho Vũ trụ Thái Qua đại hỗn loạn, cũng là đại tai họa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT