Nhìn thấy tầng mây màu máu thật dày và thật lớn như thế, mang theo khí tức chết chóc, giống như bàn tay của tử thần bao bọc cả tòa thành thị trong đó, khóe miệng Cao Triết Cơ rốt cục không kìm được giật giật, trong mơ hồ hắn đã cảm nhận được tình thế không ổn.

Lại một lần nữa dời ánh mắt nhìn thăng phía trước, Cao Triết Cơ rõ ràng nhìn thấy, mũi tên từ bốn phương tám hướng vô cùng chuẩn xác lần lượt bắn chết từng tên binh sĩ Cao Tương ngụy trang thành dân chúng, ngay tại đương trường, tất cả vị trí tốt nhất của các tay súng bắn tỉa ở bốn phía đã bị khống chế thay thế.

Giờ khắc này vẻ mặt Cao Triết Cơ rốt cục bắt đầu phát sinh biến hóa mãnh liệt, trong lòng bắt đầu sinh ra một chút hàn ý.

Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng đã cách Cao Triết Cơ không tới 200 thước, nhìn trước mặt mấy trăm tên binh sĩ Cao Tương ngụy trang thối lui, Tiêu Hoằng đã hơi siết chặt nắm tay, mũ nối liền áo thật lớn trên đầu gần như che khuất hơn phân nửa khuôn mặt Tiêu Hoằng, chỉ lộ ra hàm râu mờ nhạt dưới cằm, cùng với khóe miệng hơi cong lên.

“Hống...”

Ngay lúc Tiêu Hoằng hơi siết chặt nắm tay, phía trên cánh tay phải Tiêu Hoằng, một đoàn băng nhiên màu máu hừng hực đã từ ngọn lửa mỏng manh bùng cháy trở thành ngọn lửa hừng hực!

Nguyên vốn bầu trời mùa xuân tươi đẹp đã bắt đầu nhẹ nhàng rơi xuống phiến phiến bông tuyết màu đỏ, nhiệt độ không khí cả tòa thành thị trong nháy mắt liên hạ xuống dưới mức đóng băng.

Không khỏi làm cho binh sĩ Cao Tương ở trước mặt đều rùng mình vài cái.

Đồng thời, chỉ thấy Tiêu Hoằng lại lần nữa nhẹ bước tiến lên từng bước, rồi đột nhiên tăng tốc giống như một mũi tên rời cung, hình như tia chớp màu máu.

“Bá!

Không đợi hơn trăm tên binh sĩ Cao Tương ở trước mặt kịp phản ứng, Tiêu Hoằng đã xẹt qua bên cạnh bọn chúng.

Gần như chỉ trong nháy mắt, Tiêu Hoằng đã vọt tới bên cạnh bệ đá, mà phía sau Tiêu Hoằng hơn một trăm tên binh sĩ Cao Tương kia đã không còn nhúc nhích, phía trên cổ đều được khảm một mũi băng đỏ như máu, máu tươi từ bên trong theo mũi băng thẩm thấu ra nhỏ giọt “bộp bộp”.

Tiếp theo đồng loạt không tiếng động ngã xuống trên mặt đất.

Về phần người dân Cao Tương ở đây, nhìn thấy một màn như vậy, sớm đã bị dọa sửng sốt đến ngây người. Bọn họ nằm mơ đều không nghĩ tới, Thần phụ Cao Triết Cơ cao cao tại thượng đang trong lúc nói chuyện, dưới đề phòng sâm nghiêm như vậy, mà lại phát sinh chuyện như thế.

Người kia là ai vậy? Đây gần như là mối nghi hoặc của tất cả người dân Cao Tương.

Trái lại Tiêu Hoằng, giờ khắc này đã ở trước mắt bao người, ở dưới Ma Văn thu hình của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, trước mắt toàn thể quân đội và dân chúng Cao Tương, từng chút từng chút theo bậc thềm bước lên bệ đá.

- Ở chỗ này, đầy miệng nói hưu nói vượn, lừa gạt dân chúng, ngươi cảm thấy được rất vinh quang thật sao?

đọc truyện ở //truyencuatui.net/

Đứng ở cách Cao Triết Cơ chỉ chừng mười thước, Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói từng chữ từng câu một.

Thanh âm trầm thấp như thế, Cao Triết Cơ chỉ cảm thấy vô cùng quen tai, trong nháy mắt, mặt mày Cao Triết Cơ thoáng hơi đổi sắc, dường như nghĩ tới điều gì.

- Ngươi là...

Cao Triết Cơ thử hỏi.

- Không sai, là ta!

Tiêu Hoằng dùng thanh âm trầm thấp chậm rãi nói, tiếp theo liền từng chút một lột xuống cái mũ nối liền áo thật lớn trên đầu.

Ngay sau đó mái đầu bạc trắng như tuyết liền từng chút từng chút hiện lên trước mặt Cao Triết Cơ, sau đó là khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Hoằng, cùng với hai mắt giống như hồ nước sâu.

Cứ như vậy, đứng sừng sững ở trước mặt Cao Triết Cơ cùng với tất cả người Cao Tương.

- Tiêu Hoằng!

Tuy rằng sớm đã ẩn ẩn đoán được, nhưng khi Cao Triết Cơ nhìn thấy Tiêu Hoằng cứ như vậy xuất hiện ở cách mình chỉ gang tấc, hai mắt vẫn là tràn ngập vô tận vẻ khiếp sợ!

Trên gương mặt hồng hào, lại trở nên một mảnh tái nhợt, sau lưng ẩn ẩn phát lạnh cả người.

Nơi này là địa phương nào? Phấn Tiến Thị, có thể nói là khu vực an toàn tuyệt đối của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, có thể nói là trong ba lớp, ngoài ba tầng bảo hộ trong đó, thể mà Tiêu Hoằng tử địch của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc này, lại làm thế nào có thể xuất hiện ở chỗ này?

Làm cho người ta có cảm giác giống như hắn biết biến hình!

Xuất quỷ nhập thần, hình như quỷ mị!

Người dân Cao Tương đang ở trên quảng trường trung tâm Cao Sách nhìn thấy Tiêu Hoằng lạnh như băng mà tràn ngập sát ý kia, lại đồng loạt sững sờ tại đương trường.

Điều này sao có thể?

Trước đó dưới đủ loại tự thuật không ngớt của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, nào là Thiên Tế Tinh, nào là Lạc Đan Luân, nào là Tiêu Hoằng đã bị yêu ma hóa vô hạn chế, nói tà ác không chịu nổi, yếu đuối không chịu nổi. Mà Cao Tương Chân Nghĩa Quốc thì được ca tụng cao lớn uy mãnh, đánh đâu thẳng đó, không gì cản nổi, nghiễm nhiên là cường quốc siêu cấp của Thái Qua Vũ Trụ, là chủng tộc được Áo Cách Tư Thần chiếu cố nhất.

Nhưng nếu Cao Tương Chân Nghĩa Quốc là cường quốc siêu cấp, như thế nào có thể trong nháy mắt, tử địch Tiêu Hoằng này xuất hiện ở tại cách Cao Triết Cơ không tới hai mươi thước?

Quân đội vô cùng cường hãn của Cao Tương chân Nghĩa Quốc kia đâu rồi?

Lý Giai Việt bị đám người Thiết Nam, Hứa Kính Uy quấn lấy, tới iờ khắc này cũng đã hiểu được hết thảy: Những người trước mắt này, hoàn toàn không phải là loạn dân gì, mà là đội quân tù nhân trước đây bị đánh đập như con chó, chỉ còn lại có nửa cái mạng trốn vào Thiên Tế Tinh.

Chỉ có điều Lý Giai Việt nằm mơ cũng không nghĩ tới chính là, hiện giờ một đám người cứ như vậy rồi lại thành tinh. Hơn nữa dù hắn có rứt hết tóc cũng không nghĩ ra được, đám người này rốt cuộc là như thế nào đi tới nơi đây, xông qua Sùng Cao Châu? Đừng nói giỡn, lúc trước những người này thiếu chút nữa chết ở Sùng Cao Châu, nên muốn xuyên qua tuyệt đối không có khả năng!

Từ các châu khác tới, điều đó dường như cũng không có khả năng, từ Lý Tư Giai Nội Hải tới? Ở Lý Giai Việt xem ra, chuyện này càng không thể.

Tuy nhiên, trước mắt nói cái gì đều vô dụng, bảo đảm an toàn cho Thần phụ Cao Triết Cơ mới là trọng yếu nhất. Cao Triết Cơ là kẻ thống trị cao nhất của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, rốt cuộc ý nghĩa cái gì không cần nói cũng biết.

- Bảo hộ tính mệnh Thần phụ!

Ngay lúc Lý Giai Việt bị vây khốn chặt chẻ, Lý Giai Việt cũng không quan tới hết thảy thông qua Ma Văn thông tin phát ra mệnh lệnh như thế, thanh âm hoặc ít hoặc nhiều đã có vẻ xé nát tim gan.

Mà ngay khoảnh khắc Lý Giai Việt cố gắng phát ra mệnh lệnh như thế, Hứa Kính Uy đã đạt tới Đại Ngự Sư cấp ba, rốt cục tìm được sơ hở của Lý Giai Việt, một cánh tay năng lượng thô to mạnh mẽ đánh ngay sau lưng Lý Giai Việt.

Lập tức Lý Giai Việt không kìm được lảo đảo vài bước về phía trước, chỉ cảm thấy lồng ngực phát nóng, yết hầu nhộn nhạo một trận. Một kích này tuy rằng không thể lấy tính mạng Lý Giai Việt, nhưng không thể chối cãi đã đánh cho Lý Giai Việt bị thương nặng.

Đồng dạng, ngay trong nháy mắt Lý Giai Việt mạo hiểm phát ra mệnh lệnh, mấy ngàn thân vệ quân, cũng đã không quản tới hết thảy phóng tới phía bệ đá, một bộ phận ước chừng hơn 2000 quân đánh tới Tiêu Hoằng, một bộ phận khác thì có ý đồ bảo hộ Cao Triết Cơ trong đó.

Chỉ có điều, ngay lúc mấy ngàn thân vệ quân này phóng tới hướng bệ đá.

Lại nhìn bốn phía quảng trường trung tâm Cao Sách, trên các tòa nhà cao ngất trong mây, các cửa sổ đều v�� vụn, ngay sau đó, thành viên đội quân tù nhân còn lại đều xoát xoát từ bên trong chỗ ẩn núp phóng ra, xung phong thẳng tới phía thân vệ quân, đồng thời bắt đầu phát động tấn công thân vệ quân, ngăn cản không cho bọn chúng đến gần Cao Triết Cơ trên bệ đá.

Thân vệ quân tuy rằng lợi hại, nhưng so với đội quân tù nhân, quả thực kém cách xa vạn dặm, đối mặt với công kích bất ngờ của đội quân tù nhân, thân vệ quân chỉ có thể tiện tay từ bên cạnh chộp lấy một người dân Cao Tương làm tấm mộc.

Tiêu Hoằng nhìn thấy thân vệ quân lấy dân chúng bình dân làm tấm mộc, cười lạnh trào phúng nói với Cao Triết Cơ, trong ánh mắt sát ý nổi lên bốn phía!

Cùng với nói Cao Tương Chân Nghĩa Quốc là một quốc gia, còn không bằng nói là bản thân Cao Triết Cơ, chính là một tên trùm thổ phỉ bóc lột dân chúng!

- Tiêu Hoằng! Tên Ma đầu ngươi có tư cách gì giáo huấn đường đường là Thần phụ ta, kẻ nhận thần quyền của Áo Cách Tư Thần!

Cao Triết Cơ bày ra một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt nói.

- Áo Cách Tư Thần? Hắn ở đâu? Có bản lĩnh bảo hắn đi ra để ta nhìn một cái xem? Hắn là thần, ai phong? Chẳng lẽ người dân sinh ra chỉ để làm tín đồ của hắn, chịu đủ nghèo khó, đói khát và tử vong? Cùng với lấy người dân làm tấm mộc? Ta xuất hiện ở nơi này, hắn che chở ở chỗ nào?

Tiêu Hoằng mắt sáng rực, câu nói xảo quyệt, nói thẳng vào chỗ yếu hại của Cao Triết Cơ. Đồng thời năng lượng li ti đủ mọi màu sắc, đã bắt đầu kết lại trên cánh tay trái, dần dần hình thành một cái quang đoàn chói mắt.

- Đưa ngươi tới đây, chính là ý muốn của Áo Cách Tư Thần! Ngươi cho là ở trước mặt ta, ngươi có thể thoát được hay sao? Quả thực chính là nói đùa, về phần lấy con dân làm tấm mộc che chắn, đó là phúc khí của họ, có thể chết vì Áo Cách Tư Thần chính là vinh hạnh của họ!

Cao Triết Cơ đáp lại.

Lại nhìn người dân Cao Tương đang trong hoảng sợ, nghe được lời nói vang vang hữu lực của Cao Triết Cơ như thế, vẻ khiếp sợ trên mặt hoàn toàn biến mất, bày ra một tư thế bất cần tính mạng, giơ cao hai tay, hô to:

- Nguyện ý làm tấm mộc cho Thần phụ! Áo Cách Tư Thần vạn tuế, Cao Triết Cơ vạn tuế!

- Một đám trứng lộn chỉ biết di chuyển!

Tiêu Hoằng nhìn dưới đài, bình dân Cao Tương ở vào tình trạng phấn khích phát ra tiếng hô như thế. Tiếp theo đó chỉ thấy trên cánh tay trái Tiêu Hoằng, một cái quang cầu đã hình thành, rồi rất nhanh lóe ra mười tám cái khe nứt không gian có dạng như thủy tinh, sau đó không hề có quá nhiều lời vô nghĩa, đánh thẳng tới Cao Triết Cơ!

- Cho dù ngươi tới đây, chỉ bằng vào thực lực Đại Ngự Sư cấp một cấp hai của ngươi mà muốn đánh với Đại Ngự Sư cấp năm ta ư? Quả thực chính là không biết tự lượng sức mình!

Cao Triết Cơ phát ra câu cao ngạo như thế, sau đó liền tận khả năng bằng tốc độ nhanh nhất, mở ra túi Ma Văn phủ đầy bụi đã lâu không dùng tới của chính mình, đồng thời khởi động!

Vung lên một cánh tay, phía trước Cao Triết Cơ liền hình thành một sợi châu liên năng lượng thật dài, phía trên mỗi một viên châu năng lượng, rõ ràng đều có chứa quang văn màu đỏ.

Đây cũng là Chiến Văn tính vĩnh cửu sở trường nhất của Cao Triết Cơ, tên là Vạn Tượng Chiến Văn!

Ngay lúc Tiêu Hoằng không ngừng tới gần, bên trong châu liên năng lượng quang văn phía trên một viên hạt châu đột nhiên phát ra hào quang chói mắt, tiếp theo liền hình thành năng lượng giống như một cánh tay của cô gái, lập tức chụp tới phía Tiêu Hoằng. Phía trên cánh tay kia từ từ phát ra dao động năng lượng giống như lụa mỏng, luôn làm cho người ta có một loại biểu hiện giả dối an tường vô sự.

Trái lại Tiêu Hoằng, như trước là trên mặt đầy lệ khí, sau lưng Ma Dực đã dang rộng, nhìn một đôi cánh tay năng lượng thon dài kia, Tiêu Hoằng cắn chặt răng, tận khả năng khống chế Ma Dực, lượn ngang một cái, trực tiếp tiến vào bên trong một cái khe nứt không gian thủy tinh!

Trong nháy mắt, Tiêu Hoằng liền hoàn toàn biến mất không thấy.

Thấy Tiêu Hoằng hư không biến mất ở bên trong vật thể giống như thủy tinh, Cao Triết Cơ đang tỏ vẻ khinh miệt thần sắc không kìm được hơi vừa động, trong ánh mắt hiện lên một chút vẻ kinh ngạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play