Cùng lúc đó, ở quảng trường trung tâm Cao Sách của Phấn Tiến Thị, Cao Triết Cơ mặc một thân trang phục hoa lệ, đã chậm rãi đi tới bệ đá ở ngay trung tâm.
Ở phía sau Cao Triết Cơ, trên màn hình vô cùng to lớn kia, đang truyền phát tin hình ảnh Sùng Cao Châu phát động tiến công” Thiên Tế Tinh, toàn trường có thể nói vô cùng hoành tráng.
Chủ pháo trên Ma Văn xe tăng liên tục bắn hàng loạt, trên bầu trời Ma Văn chiến đấu cơ hòa nhịp, bắn ra từng quả từng quả Ma Văn phi đạn giống như những mũi tên rời cung.
Phía trên mặt đất, binh sĩ Cao Tương vừa hô to Áo Cách Tư Thần vạn tuế, Cao Triết Cơ vạn tuế, vừa khởi động Chiến Văn, mang theo khí thế cuồn cuộn tiên hành xung phong.
Từ trên cao quan sát xuống, 30 vạn binh sĩ Cao Tương bày ra trận thể xung phong vô cùng hùng tráng.
“Phong phạm” của cường quốc siêu cấp nhìn không sót một chút gì.
Nói không khoa trương chút nào, ngay khoảnh khắc hình ảnh như thế xuất hiện, toàn bộ quảng trường trung tâm Cao Sách lại một lần nữa sôi trào. Mỗi người đều là lệ nóng doanh tròng, vô cùng phấn chấn, bọn họ nhìn thấy, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc ở dưới dẫn dắt của Cao Triết Cơ, lại một lần nữa bước trên con đường cường thịnh.
Mà ở trong mắt dân chúng Cao Tương xem ra, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc có thể đạt đến mức vô cùng cường thịnh cho tới hôm nay như vậy, đều là công lao của Cao Triết Cơ.
- Các con dân thân ái, ta trước đã nói qua, Áo Cách Tư Thần vĩnh viễn quang vinh, là vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ chúng ta. Ở dưới chiếu cố của ngài, mới có cuộc sống thái bình của chúng ta hôm nay, mỗi người an cư lạc nghiệp, mỗi người được chiếu rọi dưới vầng hào quang của Áo Cách Tư Thần. Chúng ta vạn người một lòng, cùng bước lên chúng một hướng tới đỉnh phong...
Cao Triết Cơ đứng phía sau bục giảng, giờ phút này đang chậm rãi nói, giọng điệu thành khẩn, khi thì cao vút, khi thì bình thản, nếu không biết rõ thật đúng là dễ dàng bị bưng bít hết mọi tình tiết như vậy.
Đồng dạng giờ này khắc này Cao Triết Cơ hồn nhiên không biết: Tử địch Tiêu Hoằng của hắn đang ở ngay cách hắn chỉ hơn mấy trăm thước.
Lấy ra Ma Văn hỗ tương di chuyển, nhìn thấy đội quân tù nhân đã hoàn toàn vào vị trí, điểm sáng đều tới tấp lóe ra, phát ra tín hiệu chuẩn bị xong, Tiêu Hoằng liền chậm rãi thả lại Ma Văn hỗ tương di chuyển vào túi Ma Văn. Hơi hoạt động thân mình một chút, rồi từ trong góc đi ra như một bóng ma, đồng thời từ từ lột chiếc nón tre ném xuống. Sau đó từng chút từng chút đội lên đầu cái mũ nối liền áo, cùng lúc lột bỏ chiếc áo tơi trên người.
Giờ này khắc này, Tiêu Hoằng trầm tĩnh và ổn định, cùng với đám người phấn khởi ở bốn phía hiện rõ hình thức đối lập.
Một màn như vậy dĩ nhiên không thoát khỏi ánh mắt của hơn một trăm tay súng bắn tỉa ở bốn phía quảng trường.
Một tên ăn mặc áo quần lố lăng, không có thu hút bởi lời nói của Thần phụ Cao Triết Cơ, mà lại chen lấn theo đám người trên quảng trường đi tới, bấy nhiêu đó đủ để cấu thành điều kiện bị bọn họ bắn chết rồi.
Không có mảy may do dự, trong đó mấy chục tên bắn tỉa có tầm nhìn vô cùng tốt đều đồng loạt nhắm chính xác kính nhắm vào Tiêu Hoằng.
Nhưng mà, ngay lúc những tay súng bắn tỉa này chuẩn bị lặng yên không một tiếng động bắn chết Tiêu Hoằng tại đương trường, bất ngờ những tay súng băn tia này liền đồng loạt nhìn thấy, trước mắt mình đã xuất hiện một bàn tay to, sau đó trực tiếp ngăn chặn ngay khóe miệng bọn họ, ép cho bọn hắn không thể phát ra bất kỳ tiếng vang gì.
Ngay sau đó, những tay súng bắn tỉa này chỉ cảm thấy sau cổ truyền đến một cảm giác mát lạnh, một thanh chủy thù màu trắng bạc đã trực tiếp đâm thủng yết hầu các tay súng bắn tỉa.
Lưu lại cho các tay súng bắn tỉa, chỉ có hai mắt mở lớn, cùng với ánh mắt kinh ngạc kia, vài giây sau, thân mình liền không nhúc nhích.
Nhìn lại phía sau hoặc là bên cạnh những tay súng bắn tỉa này, là thành viên đội quân tù nhân mặt không chút đổi sắc, ném những thân vệ quân này qua một bên, rồi mỗi người tự cầm lấy trọng nỏ ngắm bắn cự ly xa của thân vệ quân lưu lại, nhắm ngay phía trước và sau Tiêu Hoằng. Bởi vì có Ma Văn dụng cụ thăm dò, bên trong đám đông người rốt cuộc ai là dân chúng, ai là binh sĩ ngụy trang, gân như vừa ngắm liền biết ngay.
Đương nhiên dựa theo tầm bắn của trọng nỏ với khoảng cách này là hoàn toàn có thể bắn tới Cao Triết Cơ, nhưng cứ nhìn một cái kiện quân áo Cao Triết Cơ mặc trên người kia, chỉ cần người hơi có chút hiểu biết về Ma Văn là biết tính năng phòng hộ của nó cực kỳ cường đại, ngay cả cúc áo không bắt mắt kia đều là một cái Văn Khí đặc thù, có thể bảo vệ phần đầu của Cao Triết Cơ.
Những trang bị này cũng là giới cao tầng của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc từng sử dụng.
Đồng thời, nhìn lại Tiêu Hoằng lẳng lặng không lên tiếng, hơi cúi đầu, đã tiến vào bên trong đám người đang phấn khích, rồi đi thẳng tới hướng bệ đá chỗ Cao Triết Cơ.
Đối với cảnh tượng như thế, ở phụ cận Tiêu Hoằng, binh sĩ Cao Tương giả trang thành bình dân Cao Tương, tự nhiên có điều phát hiện, trong khoảnh khắc, ba gã binh sĩ Cao Tương giả thành bộ dáng phấn khởi đều toát ra vẻ cảnh giác, tiếp theo xoay người, chuẩn bị ra tay đôi phó với Tiêu Hoằng.
“Vù, vù, vù...”
Gần như trong nháy mắt ba gã binh sĩ Cao Tương này vừa mới xoay người, chỉ thấy ở phía sau Tiêu Hoằng, ba mũi tên dài một thước đã băn ra, cùng với tiếng xé gió cắt qua không khí, phân biệt xẹt qua từ bên tai, bả vai Tiêu Hoằng bay đi.
Không đợi ba gã binh sĩ Cao Tương này kịp phản ứng, mũi tên đã phân biệt xuyên thủng yết hầu bọn chúng, tiếp theo lập tức mở lớn hai mắt, ngã xuống mặt đất, gần như không có phát ra chút động tĩnh nào.
Tuy nhiên, ở cách đó không xa bảy tám gã binh sĩ Cao Tương khác nhìn thấy cảnh tượng như thế, hai mắt không kìm được khẽ động, một màn như vậy rốt cuộc tỏ rõ cái gì đã không cần nói cũng biết.
Chỉ có điều, một màn như vậy bên trong ý thức bản năng của chúng, căn bản là không có khả năng phát sinh! Nơi này cách Thiên Tế Tinh là Lý Tư Giai Nội Hải khổng lồ, cách khu Gia Tác lại xa vạn dặm, sao có thể có địch nhân vượt qua lớp lớp trở ngại như thế, lặng yên không một tiếng động tới đây được.
Giả thiết không phải là địch nhân, như vậy là loạn dân ư?
Cái này càng không có khả năng, hiện giờ Cao Tương Chân Nghĩa Quốc vì cùng cố quyền lợi tuyệt đối, nghiêm cấm dân chúng mang theo Chiến Văn, thậm chí đều không cho phép mang theo tiêm dao nhỏ, vậy làm sao có người ở trước công chúng, trước mắt nhiều binh sĩ Cao Tương, dám hành động lỗ mãng như thế.
“Vù, vù, vù, vù...”
Gần như ngay khoảnh khắc tám gã binh sĩ Cao Tương này vừa mới xoay người, tám mũi tên đã trực tiếp từ bốn phương tám hướng bắn ra, vô cùng chuẩn xác, đâm xuyên qua yết hầu bọn chứng, tiếp theo không tiếng động ngã xuống trên mặt đất.
Trái lại Tiêu Hoằng, như trước không hề phản ứng, thậm chí ngay cả cánh tay cũng không có nâng lên, chỉ là nhẹ nhàng vượt qua thi thể, vẹt đám đông người, đi thẳng tới hướng Cao Triết Cơ.
Thế nhưng dị động như thế sao có thể không kinh động dân chúng Cao Tương ở bên cạnh. Đúng vậy, giờ phút này bọn họ hết sức chăm chú, lẳng lặng lắng nghe Thần phụ Cao Triết Cơ tuyên truyền giảng giải cùng với dạy bảo. Trước đó không một tiếng động bắn chết ba người, bọn họ có lẽ không chú ý tới, nhưng ngay sau đó lại ngã xuống tiếp tám người, bên cạnh có mấy người dân Cao Tương sao có thể không phát hiện được chứ?
Trong lúc nhất thời, người dân Cao Tương bình thường nhìn thấy một màn như thế, liền sửng sốt đến ngây người, sắc mặt vì hưng phấn mà đỏ lên trong nháy mắt trở nên một màu tái nhợt, đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, ánh mắt thì nhìn theo Tiêu Hoằng mặc chiến bào màu xám đang từng chút từng chút di chuyển, không dám có chút hành động thiếu suy nghĩ.
Cách Tiêu Hoằng không xa hơn một trăm tên binh sĩ Cao Tương, tự nhiên cũng trông thấy Tiêu Hoằng đội cái mũ nối liền áo thật lớn đang từng bước một đi tới hướng bọn chúng, cùng với những tử thi ở phía sau Tiêu Hoằng, không kìm được hai mắt chúng trở nên cảnh giác, đồng thời toát ra vẻ hung ác.
Tuy nhiên, vì không để ảnh hưởng tới buổi nói chuyện trọng yếu của Thần phụ Cao Triết Cơ, không để trước đó tiêu phí vô số tâm tư chuẩn bị buổi lễ long trọng phải bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, tôn chỉ thứ nhất của binh sĩ Cao Tương vẫn là tận khả năng bóp chết ở trong nôi hết thảy mọi sự cố.
- Loạn dân thật to gan! Biết nơi này là địa phương nào không?
Trong đó một gã binh sĩ Cao Tương thấp giọng nói, bên trong hai mắt phát ra vẻ hung ác vô tận, tiếp theo đều nhích tới gần Tiêu Hoằng, ý đồ lẳng lặng bắt giữ Tiêu Hoằng tại đương trường.
“Phốc, phốc, phốc...
Gần như ngay lúc đám binh sĩ Cao Tương này có ý đồ tới gần Tiêu Hoằng, toàn bộ bốn phía quảng trường từng mũi tên Ma Văn, giống như mưa tên bình thường bay xéo tới trước mặt Tiêu Hoằng, tất cả đều đâm vào yết hầu của hơn một trăm tên binh sĩ Cao Tương, phát ra tiếng mũi nhọn sắc bén đâm thủng cơ thịt.
Hơn trăm tên binh sĩ Cao Tương ý đồ uy hiếp Tiêu Hoằng, trực tiếp đi đời nhà ma.
Mà động tĩnh như vậy, tự nhiên cũng bị Lý Giai Việt đứng bên cạnh một góc bệ đá phát hiện. Trong ánh mắt hắn không kìm được hiện lên vẻ cảnh giác, cả người lập tức trở nên khẩn trương lên.
Trong mơ hồ, Lý Giai Việt đã ngửi được bên trong không khí tản ra một chút sát khí âm lạnh.
- Tay súng bắn tỉa các nơi, các ngươi rốt cuộc làm gì vậy?
Lý Giai Việt hạ thấp giọng nói, tận khả năng không quấy nhiễu Cao Triết Cơ. Nên biết rằng, buổi nói chuyện của Cao Triết Cơ, cũng không phải là chỉ cho người trên quảng trường nghe, mà là phát cho tất cả dân chúng Cao Tương cùng với quân đội cả ước xem, bất kể một chút dị động nào cũng sẽ gây ảnh hưởng rất lớn.
Không đến vạn bất đắc dĩ, buổi nói chuyện này không thể tùy tiện bị cắt đứt.
Nhưng mà, Lý Giai Việt nhận được câu trả lời thuyết phục, là không có một câu trả lời nào, bên trong Ma Văn thông tin không có truyền lại mảy may tin tức của các tay súng bắn tỉa.
Có phát hiện ngoài ý muốn như vậy, Lý Giai Việt chỉ cảm thấy sau lưng lập tức truyền đến một trận lạnh như băng, phía trên trán đã toát ra một lớp mồ hôi lạnh, hắn lập tức tận khả năng tránh đi tất cả Ma Văn thu hình đi thẳng tới hướng Tiêu Hoằng.
Nhưng, ngay khoảnh khắc Lý Giai Việt vừa mới nhảy xuống bệ đá, lập tức Thiết Nam trà trộn ở bên trong đám người đã xuất hiện ở trước mặt Lý Giai Việt.
Ở phía sau Lý Giai Việt còn có Mặt Thẹo và Hứa Kính Uy, tạo hình chữ “phẩm” vây quanh Lý Giai Việt ở trong đó.
- Khốn kiếp! Các ngươi rốt cuộc là ai?
Lý Giai Việt nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mắt lộ ra hung quang, lên tiếng hỏi.
- Là loạn dân trong miệng ngươi đấy thôi!
Thiết Nam ẩn ẩn toát ra vẻ tươi cười âm lạnh, tiếp theo liền khởi động tất cả Chiến Văn trên người, nhào tới tấn công Lý Giai Việt.
Hứa Kính Uy, Mặt Thẹo cũng đồng loạt khởi động, trong nháy mắt ở một góc bệ đá thật lớn ánh sáng Ma Văn nổi lên bốn phía!
Cao Triết Cơ khí vũ hiên ngang ở trước bục giảng, dĩ nhiên dư quang khóe mắt phát hiện dị động trong góc bệ đá, không kìm được khóe miệng hơi giật giật, ánh mắt rõ ràng đã bắt đầu phát sinh biến hóa.
Mà bản thân hắn cùng ở vào một tình cảnh cực kỳ xấu hổ, tiếp tục tuyên truyền giảng giải, bản thân rất có thể bị rơi vào nguy hiểm còn nếu đình chỉ diễn thuyết, trước mắt dân chúng cả nước cảnh bạo loạn phát sinh ngay trong tầm mắt mình kia, không thể nghi ngờ sẽ biến thành tin tức phản diện, phản ngược với tuyên dương thái bình thịnh thế.
Nhưng mà, ngay lúc Cao Triết Cơ tiến thối lưỡng nan, cân nhắc lợi hại, lại nhìn bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu Cao Triết Cơ kia đã bị một tầng mây màu máu thật dày che chặn. Tầng mây máu như bao phủ bầu trời che lấp mặt đất, gần như hoàn toàn bao phủ cả tòa thành Phấn Tíến Thị!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT