Đi vào trong nhà Quan Gian Thường, Tiêu Hoằng liền có thể nhìn thấy rõ ràng, thê tử của Quan Gian Thường đang ở bên cạnh một cái giường gỗ rất tinh xảo, vẻ mặt tiều tụy, mái tóc dài cũng đã quấn thành búi tóc, trông ra dáng một thiếu phụ.

Về phần cô bé nằm trên giường gỗ, chừng năm sáu tuổi, trông rất đáng yêu, chỉ có điều thời điểm này, đã ở vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, trong tay nắm một món đồ chơi con gấu, trong miệng không ngừng tràn ra bọt mép.

- Hình nhi! Ngươi xem ai tới này?

Đi vào trong phòng Quan Gian Thường lên tiếng nói với thê tử.

Người thiếu phụ được gọi là Hĩnh nhi này, nghe thanh âm của trượng phu quay đầu lại nhìn, kết quả đầu tiên ánh vào trong mi mắt nàng, chính là Tiêu Hoằng một thân Bất Khuất Khải, khoác áo choàng màu đen.

Tiêu Hoằng rốt cuộc là ai, trong lòng thiếu phụ này sao có thể không biết? Không kìm được chính là sửng sốt, sau đó sờ sờ khóe mắt, cuống quít đứng dậy, vẻ mặt không biết làm sao và được sủng ái mà lo sợ.

- Tiểu nữ tử bái kiến vương tử điện hạ!

Hình nhi theo quy củ nói, trong lòng lại không biết là cảm thụ cái gì nữa. Nàng vạn lần không ngờ, trượng phu của mình lại có thể mời Tiêu Hoằng về nhà.

- Không cần khách sáo! Ta là tới với thân phận tư nhân, gọi tên là được!

Tiêu Hoằng chỉ nói ra một câu này, rồi tự mình đi tới đầu giường cô bé, vươn bàn tay hơi thô ráp, nhẹ nhàng đẩy ra mí mắt cô bé quan sát một lúc, sau đó lại nhìn xem bựa lưỡi, sau cùng dùng Dược Văn tiến hành một phen kiểm tra. Cuối cùng Tiêu Hoằng khẽ xoay người, nói với vợ chồng Quan Gian Thường:

- Con gái các ngươi, không phải cảm mạo nặng, mà là bệnh viêm phổi do vi khuẩn dẫn tới, may mà hôm nay ngươi tìm tới ta, nếu chậm đến ngày mai, con gái các ngươi sẽ hô hấp suy kiệt, cuối cũng bị sốc, tử vong!

Nghe Tiêu Hoằng nói như vậy, trên mặt Quan Gian Thường và Hĩnh nhi lập tức liền nổi lên vẻ khẩn trương, sắc mặt trở nên một mảnh tái nhợt.

Loại chứng bệnh này trên thực tế ở Ma Duệ Tinh tương đối hiếm thấy. Thật sự không gặp nhiều lắm, mà loại chứng bệnh này cũng không lây bệnh, cũng chỉ có trẻ nhỏ mới có tỷ lệ nhiễm bệnh, nếu là Dược sư thực lực thường thường, không biết nguồn gốc không có khả năng biết được.

- Vậy nên làm gì bây giờ?

Hình nhi gần như giọng điệu run run hỏi, chỉ cảm thấy trước mắt có chút choáng váng.

Một bên Quan Gian Thường vẻ mặt càng căng thẳng hơn, ánh mắt nhìn chàm chằm vào trên người Tiêu Hoằng, trái tim đập thịch thịch không ngừng, đối với Tiêu Hoằng hắn ít nhiều có hiểu biết một ít như vậy, cũng không phải người hay nói giỡn, càng sẽ không nói kiểu chuyện bé xé ra to.

Tiêu Hoằng nhìn lướt qua vợ chồng Quan Gian Thường một cái, suy nghĩ một lát, sau đó liền lấy ra giấy bút, rất nhanh liệt kê ra một danh mục dược phẩm.

- Khi đến đây ở phụ cận ta thấy có một sở điều trị nhỏ, dược phẩm nơi đó hẳn là có, đi mua đi!

Tiêu Hoằng đưa cho Quan Gian Thường tờ giấy cầm trong tay, phân phó.

- Dạ, điện hạ!

Tiếp nhận tờ giấy, Quan Gian Thường ứng tiếng đáp, rồi bước vội ra khỏi phòng.

Phần Tiêu Hoằng thì đi tới bàn ăn cơm ở phòng khách, bắt đầu từ bên trong khe nứt không gian lấy ra một ít công cụ chế tạo giản dị, từng món từng món đặt ở trên bàn, sau đó lại dùng Ma Văn sát trùng, tiến hành tiêu độc.

Đại khái chỉ qua thời gian nửa tiếng, Quan Gian Thường liền chạy như điên trở về nhà, trong tay xách một cái túi thật to.

- Điện hạ! Các thứ ngài ghi gì đó, đầy đủ ở trong này!

Quan Gian Thường đưa túi đưa cho Tiêu Hoằng, thở hồng hộc nói.

Tiêu Hoằng không có nói gì, tiếp nhận túi, liền mở ra. Bên trong có thảo dược, cũng có đan hoàn chế tạo xong, cùng với nước thuốc.

Lấy nước thuốc ra cho vào trong lọ thủy tinh, Tiêu Hoằng liền bắt đầu lấy viên thuốc dập nát, sau đó sử dụng các loại phương pháp, lấy ra các thứ mình cần gì đó, thêm vào các loại thảo dược khác.

Đại khái chỉ qua thời gian hai mươi phút, ở trước mặt Tiêu Hoằng đã nhiều thêm một lọ dịch tiêm chích, cùng với một quả Văn đan tiêu viêm.

Giơ lên nước thuốc tiêm trước ngọn đèn nhìn xem, sau đó cho vào trong một cái ống chích, rồi đi tới bên cạnh cô bé, từ từ rót một ống nước thuốc này vào bên trong tĩnh mạch của cô bé.

Ngay sau đó, Tiêu Hoằng lại ôm cô bé vào trong ngực, từng chút từng chút cho cô bé nuốt vào Văn đan tiêu viêm.

Cứ như vậy, qua thời gian chừng nửa tiếng, lại nhìn trên trán cô bé, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, đồng thời thân nhiệt quá nóng kéo dài cũng từng chút từng chút thối lui, cuối cũng trở về đến thân nhiệt bình thường.

Quan Gian Thường và Hĩnh nhi đứng ở một bên, nhìn thấy con gái của mình đang sốt cao từng chút từng chút thối lui, không kìm được thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm, tiếp theo trên mặt đều toát ra vẻ xúc động, nước mắt Hĩnh nhi liền trào ra.

Nói không khoa trương chút nào, mấy ngày qua, con gái nhỏ sốt cao, đều sắp làm cho nàng hỏng mất.

Nhìn Tiêu Hoằng nhẹ nhàng ôm lấy con gái nhỏ của mình, vẻ mặt nhu hòa, Quan Gian Thường “phịch” một tiếng, trực tiếp nửa quỳ ở trước mặt Tiêu Hoằng. Ở Lạc Đan Luân Đế Quốc, tuy rằng khởi xướng mỗi người ngang hàng, nhưng đó là mỗi người ngang hàng dưới pháp luật, mà Tiêu Hoằng thân phận tôn quý, địa vị ở Thiên Tế Tinh đã rành rành trước mắt mọi người.

Một vương tử quan ái đối với một Thượng úy nho nhỏ như thế, đã làm cho Quan Gian Thường vô cùng cảm động.

- Quan Gian Thường từ nay về sau, nguyện ý vượt lửa quá sông vì điện hạ, không chối từ!

Quan Gian Thường hốc mắt ửng đỏ, giọng điệu run rẩy nói với Tiêu Hoằng.

- Ngươi làm như vậy không có ý nghĩa gì rồi! Nói thật ra, đi ra ngoài vương điện, ngươi không là binh sĩ, ta cũng không phải vương tử. Hiện tại ở trong nhà ngươi, nơi này là lãnh địa của ngươi, ta là khách, ngươi là chủ nhân, chủ nhân nào lại quỳ xuống lễ bái khách nhân. Nếu ngươi thật sự cảm thấy băn khoăn, cứ mời ta uống một chén, ta không đòi hỏi quá phận chứ!

Tiêu Hoằng thật cẩn thận giao cô bé cho Hình nhi, giọng điệu bình thản nói, tiếp theo liền kéo Quan Gian Thường đứng lên.

Quan Gian Thường lại một lần nữa liếc mắt nhìn bộ dáng bình thản của Tiêu Hoằng, cũng không biết nên nói cái gì với Tiêu Hoằng cho phải, sau đó xoay người, từ bên trong hầm rượu nhà mình, lấy ra một hũ rượu gạo, sau đó tự mình rót cho Tiêu Hoằng một chén.

Tiêu Hoằng cũng không có khách sáo, nhìn thấy rượu gạo màu vàng nhạt, liền nhẹ nhàng uống một ngụm, tiếp theo cứ như vậy tán gẫu với Quan Gian Thường.

Mục đích chủ yếu chính là theo dõi một chút tình trạng của cô bé, thuận tiện dùng lời nói cực kỳ mờ mịt, dò hỏi một chút trạng thái cuộc sống chân thật nhất của dân chúng Lạc Đan Luân hiện tại.

Đồng dạng, thời điểm này Quan Gian Thường, cũng đã bắt đầu từng chút từng chút buông lỏng xuống. Giờ khắc này, hắn cũng dần dần xem Tiêu Hoằng trở thành bằng hữu, mà không phải là vương tử cao cao tại thượng, trong đó khác biệt ở chỗ bằng hữu là nhiều hơn một phần “tình cảm” ở bên trong.

Chỉ cần có tình cảm, như vậy có một số việc sẽ không cần lấp la lấp liếm, có thể nói ra sạch sẽ sáng tỏ.

Đây là một loại thần phục tâm hồn, mà không phải là pháp lệnh thuần túy.

Cứ như vậy, Tiêu Hoằng ở lại nhà Quan Gian Thường đợi một giờ, thẳng đến đứa con gái nhỏ của Quan Gian Thường tỉnh lại, bắt đầu ăn cháo hoa trứng, Tiêu Hoằng mới thu nhập các thứ của mình cho vào khe nứt không gian, sau đó cùng với Quan Gian Thường rời đi, dù sao bây giờ còn đang là thời gian ca trực của Quan Gian Thường.

Một lần nữa quay về đến vương điện, đứng trở lại cương vị thuộc về mình, trong lòng Quan Gian Thường có thể nói cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, không cần phải lo lắng việc nhà nữa, tâm cảnh hắn cùng thoải mái lên rất nhiều. Đối với Tiêu Hoằng thì lại vô cùng cảm kích, duy nhất có thể báo đáp là thề sống chết cống hiến. Mặc dù thủ vệ quân vương điện là bộ đội tinh nhuệ chỉ nghe lời nói từ một mình Lạc Lý Tư.

Mà ở bên kia, Tiêu Hoằng quay về đến nơi tu luyện liền lập tức đi lên lầu hai. Lần này cũng không phải là tu luyện, mà tiếp tục khởi động Ma Văn không gian, đưa cánh tay ngang thân, chau mày, bắt đầu không ngừng điều động Ngự lực trong cơ thể, tận khả năng cho mình nhanh chóng nắm giữ lực lượng không gian.

Tập luyện như vậy, không có bí quyết, càng không có đường tắt gì, chỉ có thể không ngừng luyện tập, giống như đứa trẻ tập đi, chỉ có chăm chỉ và khắc khổ rèn luyện.

Hai tháng thời gian, cứ như vậy lướt qua.

Thiên Tế Tinh mùa đông kéo dài, rốt cục hoàn toàn qua di, mặt đất bắt đầu sống lại, màu trắng phía trên dãy núi, con sông, bình nguyên đã hòa tan, đồng thời dần thay thế màu trắng bằng một mảng màu xanh biếc.

Bên trong không khí, ẩm ướt mờ nhạt và ấm áp làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, nếu có thể có được một chút ánh mặt trời thì càng thêm hoàn mỹ.

Trải qua thời gian phát triển dài như thế, căn cứ Hải Quân gần như xây dựng đã đạt tới dự tính mong muốn, bảy bến tàu lớn nhỏ không đồng nhất, ẩn mình ở dưới bờ biển, số lượng Trường Tích Hào đã đạt tới 24 chiếc, Đại Lực Sĩ Hào 4 chiếc, Thủy Trung Bá Vương Hào 1 chiếc.

Ngoài ra, gia cố thêm Thủy Trung Bá Vương Hào, Bá Vương Long Hào ở trong tích cực nghiên cứu sản xuất, Bá Vương Long Hào đã không phải là tàu ngầm vận chuyển, mà không thể chối cãi là tàu ngầm chiến lược oanh tạc, dựa theo ý tưởng mong muốn, chính là một cái căn cứ hỏa lực ở dưới nước.

Trên thực tế, Tiêu Hoằng cùng với Lý Hải Quận siêng năng nghiên cứu sản xuất đủ loại kiểu dáng tàu ngầm như vậy, nguyên nhân chủ yếu chính là tương lai chế tạo Ma Văn chiến hạm, kế tiếp tạo cơ sở kiên cố.

Ma Văn chiến hạm trên thực tế chính là phát triển diễn biến từ Ma Văn tàu ngầm mà ra.

Căn cứ Hải Quân phát triển tới quy mô như thế, đã không cần phải tiến hành đầu tư thêm vào chút nào, trái lại, đã bắt đầu mang đến doanh thu thật lớn cho Lý Hải Quận, và là nguồn bổ sung năng lượng thật lớn cho Thiên Tế Tinh.

Các loại tài liệu phong phú, chế tạo Chiến Văn sẽ không còn trừng chọi đá, điều này cũng có ý nghĩa, sẽ sản xuất Chiến Văn ùn ùn, đồng thời đã bắt đầu dân gian hóa.

Người dân chỉ cần đủ mười bốn tuổi, tinh thần bình thường là được tự do mang theo và sử dụng Chiến Văn.

Thậm chí ở Thiên Tế Tinh đã xuất hiện hình thức so đấu về Chiến Văn.

Cùng lúc đó, trong thời gian hai tháng này, bản thân Tiêu Hoằng gần như không có rời khỏi vương điện, ngoại trừ tu luyện thì hết sức chuyên chú tập luyện lực lượng không gian của mình, hoặc là chế tạo đủ loại kiểu dáng Chiến Văn, một bộ phận cung cấp cho đội quân tù nhân, một bộ phận khác thì bán ra cho sĩ quan các quận khác.

Giờ phút này Tiêu Hoằng, đang ở sân huấn luyện phụ cận nơi tu luyện, một tay khẽ nâng lên, không gian ngay trước bàn tay liền từng chút từng chút bắt đầu trở nên vặn vẹo lên.

Ước chừng qua thời gian hai phút, liền thấy ở trước mặt Tiêu Hoằng hình thành một cái khe nứt không gian, đương nhiên khe nứt không gian của Tiêu Hoằng này không có cách nào so với Ngự Hồn lão quái, không nói đến muốn mở ra phải hao tốn lực cỡ nào, mà khoảng cách truyền tống cũng chỉ giới hạn trong vòng 10km, hơn nữa tiêu hao Ngự lực thật lớn, không thoải mái tự nhiên.

Tuy nhiên, ở trong cảnh giới Đại Ngự Sứ cấp ba này cùng xem như là một thành tựu rất giỏi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play