- 10 vạn tấn lương thực... Có thể, nhưng cần các ngươi phóng thích tất cả tù binh Lạc Đan Luân, bao gồm tù binh Lạc Đan Luân các ngươi bắt lấy trước đây!
Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ một lúc rối nói tiếp.
- Vậy thì phải cần thêm nhiều lương thực!
Cao Triết Cơ hùng hổ dọa người nói, trong ánh mắt, tràn ngập vẻ tham lam.
- Được rồi, mỗi người ta thêm 10 tấn lương thực!
Tiêu Hoằng lại một lần nữa làm ra nhượng bộ. Giờ khắc này, Tiêu Hoằng dường như đã không phải là một Ma quỷ giết người, mà là một “kẻ nhu nhược” bị người ép giá
- Được! Đồng ý giao dịch!
Cao Triết Cơ đáp lại một tiếng, lộ ra vẻ cười lạnh, tiếp theo liền cắt liên lạc.
Trái lại, Tiêu Hoằng thấy màn hình biến mất, chân mày như trước nhíu chặt, trầm tư một lát mới chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
- Tiêu Hoằng! Ngươi quá xuẩn ngốc rồi!
Ngay thời điểm Tiêu Hoằng vừa mới đi tới cửa, Nam Bội Cát lộ vẻ không cam lòng, nhìn Tiêu Hoằng nói. Có thể nói, thời điểm này thoạt nhìn là Cao Tương Chân Nghĩa Quốc chiếm tiện nghi lớn, nhưng Nam Bội Cát lại cảm thấy đây là chuyện vô cùng trào phúng, hiện tại thậm chí hắn hận không thể rống to vài tiếng.
Trái lại Tiêu Hoằng tạm dừng một lát, đứng tại chỗ nhìn Nam Bội Cát, rồi lại toát ra một vẻ cười mờ nhạt:
- Đúng vậy, có điểm xuẩn ngốc, nhưng điều này không trọng yếu, quan trọng là con dân của Lạc Đan Luân có thể về nhà! Ta từng thường thức những ngày bị tra tấn ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, thực bất lực, rất khó chịu!
Nói xong, Tiêu Hoằng liền nhẹ nhàng vuốt áo giáp trên người, sau đó đội cái mũ nối liền áo màu đen lên đỉnh đầu, rồi xoay người đi ra ngoài.
Đi ra sờ điều trị Hồng Yên, Tiêu Hoằng liền lập tức phát ra mệnh lệnh, đãi ngộ theo chủ nghĩa nhân đạo cho binh sĩ Cao Tương, tối thiểu một ngày ba bữa cơm phải cung cấp đúng giờ.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng chế định phương án trao đổi tù binh, cũng theo đó công bố cho mọi người.
Đối với điều kiện trao đổi không công bằng như thế, Thiên Tế Tinh cũng không có một người nào phản đối, từ quân đội, đến chính quyền, tiếp đến dân chúng... Tất cả đều như thế.
Bởi vì bất kể là bất kỳ một người Lạc Đan Luân nào đều không thể cam đoan chính mình cùng với thân nhân của mình, tương lai có thể hay không có một ngày nào đó sẽ là tù binh.
Dưới tình huống không thể đánh cứu về, loại trao đổi này chỉ có thể thể hiện ra lòng nhân ái đối với con dân của Thiên Tế Tinh cùng với Tiêu Hoằng.
Đồng dạng Tiêu Hoằng quay về đến văn phòng, một lần nữa ngồi trước bàn giấy, nhìn xem Hạ An Kỳ sửa sang lại danh sách binh sĩ Lạc Đan Luân hy sinh, cùng với tin tức kỹ càng tỉ mỉ. Sau đó liền lấy ra giấy viết thư, ở trên mặt sử dụng chữ viết công chính viết: “La Lâm thái thái thân ái! Ta biết báo cáo thương vong của Lý Hải Quận, biết tin tức An La Y ngài yêu quý bất hạnh hy sinh ở trên chiến trường, ta biết rõ bất kỳ ngôn ngữ gì đều không thể giải thoát tổn thất lớn mang đến bi thống cho ngài như thế. Lúc này ta hướng tới ngài biểu lộ lời an ủi chân thành của ta, cùng với lòng cảm kích đối với ngài về An La Y hy sinh thân mình cho Lạc Đan Luân. Ta với tín ngưỡng thành kính của Lạc Đan Luân, khẩn cầu trời xanh chia sớt nỗi đau thương mất đi đứa con yêu của ngài. Cũng hy vọng ngài có thể cảm thấy tự hào vì biểu hiện anh dũng của An La Y, cùng với ngài hoàn toàn xứng đáng là niềm tự hào của Lạc Đan Luân mà kính dâng thần thánh.
Người trung thành nhất của ngài, Tiêu Hoằng.”
So với chữ viết rồng bay phượng múa của Tiêu Hoằng trước đây. Trên giấy viết thư trước mặt, chữ viết có vẻ trang trọng hơn rất nhiều, giọng điệu tràn ngập thành khẩn vô tận.
Lại một lần nữa nhìn xem tờ thư trước mắt, Tiêu Hoằng liền cho vào bên trong một phong thư, sau đó tự tay viết lên địa chỉ.
Lý Hải Quận tổng cộng hy sinh 150 binh sĩ Lạc Đan Luân. Tiêu Hoằng gần như đều tự tay viết cho mỗi người một phong thư, gửi cho người nhà thân cận nhất của người chết, ngoài ra còn cộng thêm thật nhiều trợ cấp.
Cấp quyền phụng dưỡng cả đời cho cha mẹ người đó.
Nếu người con đó là tận trung với Lạc Đan Luân, như vậy từ giờ khắc này Lạc Đan Luân sẽ thay người con đó báo hiểu.
Cùng lúc đó, ở bên trong Áo Cách Tư Thần điện, Cao Triết Cơ cũng không có nhàn rỗi, mà đang triệu tập một bộ phận thành viên trung tâm, ở trong Thần Chính Điện thương lượng chuyện trao đổi tù binh.
Có thể nói, nếu không phải xem trọng 10 vạn tấn lương thực kia, Cao Triết Cơ cùng với người Cao Tương thật sự khinh thường tiến hành bất kỳ hình thức giao dịch gì với người Lạc Đan Luân.
- 5 vạn người kia cộng thêm 10 vạn tấn lương thực đổi 500 tên binh sĩ Lạc Đan Luân? Không thể tưởng được Thiên Tế Tinh này thật đúng là ngu xuẩn, không nghĩ tới tên Tiêu Hoằng kia cũng là một kẻ phá sản!
- Theo ta thấy, là Thiên Tế Tinh ngoài mạnh trong yếu! Một trận chiến này đã lĩnh giáo đầy đủ sự lợi hại của đại Cao Tương Chân Nghĩa Quốc ta, cùng với nói là giao dịch tù binh, còn không bằng nói là bày đồ cúng cho chúng ta, hòng làm giảm lửa giận trả thù trong lòng chúng ta! Nên biết rằng, Thiên Tế Tinh này nói 1 ngàn thành 1 vạn. Thật ra chỉ là một địa phương nho nhỏ như vậy, sao có thể so với cả viên Ma Duệ Tinh đất rộng người đông của ta!
- Hiện tại, chúng ta cần lo lắng chính là, có nên cấp một chút nhân từ cho ma quỷ Lạc Đan Luân hay không?
Người ngồi ở trong Thần chính điện, bắt đầu tranh nhau nói ầm ĩ cả lên, trên mặt nhìn không ra mảy may vẻ mất tinh thần trong thảm bại vừa qua, ở trước mặt Cao Triết Cơ ngược lại là vẻ mặt phấn khích tranh luận.
Nghe nói như thế, Cao Triết Cơ vẫn như trước sắc mặt âm trầm. Rốt cuộc tình huống của Thiên Tế Tinh như thế nào? Hắn có thể không biết sao? Mà mấy người trước mắt này, cái gọi là phân tích kì thực chính là vuốt mông ngựa, đương nhiên chuyện này cũng tạo cho Cao Triết Cơ một lối thoát.
Vậy đơn giản cứ dựa theo những người này nói mà làm là tốt rồi! Thiên Tế Tinh trao đổi tù binh, trên thực tế là đang yếu thế muốn lấy lòng Cao Tương Chân Nghĩa Quốc. “
- Nếu chư vị không có ý kiến phản, vậy cứ toàn bộ thông qua phương án trao đổi tù binh lần này. Hiện tại phân công nhau đi chuẩn bị lấy ra tù binh Lạc Đan Luân!
Cao Triết Cơ trầm tư một lát, cuối cùng hạ đạt mệnh lệnh.
Tiếp theo sau, sau khi lặp lại bàn bạc giữa Thiên Tế Tinh và Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, địa điểm trao đổi tù binh được quyết định ở phía trên bình nguyên thật lớn cách phía nam chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã chừng 200 cây số.
Tại trên bình nguyên rộng lớn này, trừ tuyết đọng, cái gì đều nhìn không thấy, ở hướng nam 200 cây số, chính là tuyến phong tỏa Cao Cường của Sùng Cao Châu, xem như một điểm giữa của hai bên.
Song phương mang theo binh lực, không được vượt quá 5 vạn người.
Thời gian quyết định sau một ngày, mà Cao Tương Chân Nghĩa Quốc có thể cung cấp tù binh Lạc Đan Luân, tính luôn 500 tên binh sĩ bị bắt kia, tổng cộng tất cả 3000 người. Trên thực tế, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc giam giữ người Lạc Đan Luân, cũng chỉ có bao nhiêu thôi. Còn lại ở khu Gia Tác một bộ phận, ở các nơi khác hoặc là bị chế thành nhân ngẫu, hoặc là bị tra tấn đến chết.
- Đi truyền lệnh dựa theo thương nghị trước đó, chuẩn bị xuất ra lương thực tương ứng, đồng thời mau chóng di dời tù binh Cao Tương đến Lập Đốn Quận!
Tiêu Hoằng phân phó cho Hạ An Kỳ một câu.
Sau đó tiện tay day day huyệt thái dương. Nói không khoa trương chút nào, trong mấy ngày qua đàm phán với Cao Triết Cơ, Tiêu Hoằng tiêu hao tinh lực thật sự rất lớn.
Hết thảy đều là để cho con cháu Lạc Đan Luân có thể về nhà đoàn tụ với thân nhân.
Bất kể người khác nghĩ như thế nào, ít nhất ở trong mắt Tiêu Hoằng, hết thảy điều này đều đáng giá.
Đảo mắt một ngày trôi qua.
Khi tới chính ngọ, lại nhìn địa phương ước định trao đổi tù binh, 5 vạn binh sĩ Cao Tương và 5 vạn binh sĩ Lạc Đan Luân, đã đồng loạt tụ tập ở phía trên bình nguyên, thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây, ánh mặt trời chiếu trên cánh đồng tuyết, phản xạ ánh sáng màu bạc có chút chói mắt.
Quân đội Cao Tương và quân đội Lạc Đan Luân, giờ phút này đang ở hai đầu băng nguyên, vị trí gặp nhau không tới nửa cây số.
Một phương Lạc Đan Luân, Tiêu Hoằng chủ yếu phụ trách giao dịch, ở phía sau là Thái Tư, Phất Lạc, đội quân tù nhân cùng với 5 vạn binh sĩ tinh nhuệ của Lý Hải Quận.
Ngoài ra, là từng xe từng xe chất lương thực như núi, cùng với Nam Bội Cát và 5 vạn tên binh sĩ Cao Tương.
Giờ phút này những binh sĩ Cao Tương này so với sắc mặt vàng như nến trước khi bị bắt đã trở nên hồng nhuận lên, rõ ràng trở nên hơi béo, tình trạng cũng đều rất tốt.
Thậm chí phần lớn tù binh Cao Tương đều không muốn rời nơi này, cho dù là cả đời làm tù binh, tối thiểu còn có cơm ăn. Mà những người này, ở trong cuộc sống một đoạn thời gian ngắn ở Thiên Tế Tinh này, dường như cũng một lần nữa có nhận thức về Cao Tương Chân Nghĩa Quốc và Thiên Tế Tinh.
Bọn họ tận mắt thấy người Lạc Đan Luân là ở chung như thế nào, là cuộc sống như thế nào, là công tác như thế nào... Mỗi người đều có đất đai, hoặc là có cửa hàng thuộc về chính mình, không ai được phép xâm phạm tài sản của họ, mỗi người ngang hàng yêu thương tương trợ lẫn nhau.
Mà ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc thì sao? Tất cả các thứ đều là của Áo Cách Tư Thần, đều là của Cao gia, đều là của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, nhưng dựa vào cái gì chứ?
Trái lại ở bên kia, chủ yếu phụ trách trao đổi tù binh là Hoắc Nhiên, phía sau đồng dạng có 5 vạn binh sĩ Cao Tương, ngoài ra chính là 3000 người Lạc Đan Luân gầy như que củi. Trên cơ bản đã bị tra tấn thành người tàn tật.
- Tiêu Hoằng! Không thể tưởng được con cá chạch ngươi này còn chưa chết. Tuy nhiên, có Hoắc Nhiên ta, có Cao Triết Cơ vĩ đại ở đây, ngươi và Thiên Tế Tinh của ngươi là sống không lâu nữa đâu!
Hoắc Nhiên chậm rãi bước xuống một chiếc Ma Văn xe thiết giáp kiên cố, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng thân khoác Bất Khuất Khải, cưỡi trên Thiết cước mã đối mặt với lời nói của Hoắc Nhiên, chỉ nhẹ nhàng cười:
- Ta sống hay chết, chờ sau này nhìn thử xem! Hiện tại ta rất lo lắng chính là, có nâng đỡ Cao Long Văn lên được hay không, có thể gom lão nhân gia ngài đi vào hay không!
Nghe nói như thế, tim Hoắc Nhiên không kìm được nhảy “bộp” một tiếng, một câu nhẹ nhàng của Tiêu Hoằng, trực tiếp điểm trúng chỗ yếu của Hoắc Nhiên.
- Hiện tại, ta không muốn nói chuyện gì khác với ngươi, lợi thế tiến hành trao đổi tù binh của ngươi đâu?
Hoắc Nhiên tránh né đề tài, lên tiếng hỏi.
Tiêu Hoằng không có đáp lại, xoay người xuống ngựa, liền trực tiếp đi tới một chiếc xe kim loại to lớn, sau đó rút ra Nhược Thủy đoản đao, trực tiếp cắm xuống một bao tải.
Theo Nhược Thủỵ đoản đao chậm rãi rút ra, hạt gạo trắng bóng liền chảy theo ra, tiếp theo Tiêu Hoằng liền cho hàng mâu chứa vào một cái bao nhỏ, sau đó cánh tay run lên, trực tiếp ném túi về phía Hoắc Nhiên nơi đó có hơn 500 thước, bao bố nhỏ ở trong tay Tiêu Hoằng giống như viên đạn pháo bay đi.
Vươn tay chụp lấy cái túi, Hoắc Nhiên cẩn thận mở ra, nhìn thấy hạt gạo trơn bóng bên trong, dưới ánh mặt trời phản xạ ánh sáng mờ nhạt, Hoắc Nhiên không kìm được thần sắc biến đổi, hiển nhiên không thể chối cãi đây tuyệt đối là hạt gạo đỉnh cấp.
Mà hiện tại, đối với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc mà nói thiếu chính là gạo để cứu cấp, nếu không Cao Tương Chân Nghĩa Quốc sẽ hoàn toàn rơi vào nguy cơ thiếu hụt lương thực, còn có thêm nhiều người bị chết đói!
- Ta làm thế nào biết, ngươi cung cấp lương thực toàn bộ đều là như vậy, mà không có xen lẫn thứ gì khác!
Hoắc Nhiên ngẩng đầu, cảnh giác nói.
- Ngươi có thể cho vài người tới đây nghiệm chứng mà!
Tiêu Hoằng cao giọng đáp lại.
Đối với lời nói của Tiêu Hoằng, Hoắc Nhiên cũng không có buông bỏ cảnh giác, sợ bị tên giảo hoạt Tiêu Hoằng kia lừa gạt, vì thế liền quay sang mấy tên bộ hạ tâm phúc ở bên cạnh ra hiệu m.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT