- Được rồi! Nhớ kỹ, nơi này phải tăng thêm canh phòng nghiêm cẩn!
Tiêu Hoằng phân phó một câu, rồi đi thẳng đến lầu điều trị số 7.
Đi vào lầu điều trị sổ 7, hiện giờ nơi này gần như thuần một sắc, đều là sĩ quan Cao Tương đang được trị liệu ở bên trong.
Mà sĩ quan Cao Tương trong mỗi một phòng bệnh, trên mặt đều tràn ngập kinh ngạc, dựa theo bọn họ hiểu biết về Thiên Tế Tinh, người Lạc Đan Luân đối với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc thù sâu như biển, xác định vững chắc sẽ dùng mọi cách tra tấn bọn họ, nhưng thực tế thì sao? Nhưng không có, điều này và nghe nói trước kia, gần như hoàn toàn không giống nhau.
Thậm chí bọn họ ở trong này được đãi ngộ, còn muốn tốt hơn nhiều so với ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, tối thiểu một ngày ba bữa cơm, đều hoàn toàn có thể ăn no, càng không có đánh đòn tàn nhẫn, hoặc là hãm hại.
Đối với những sĩ quan Cao Tương này, Tiêu Hoằng không hề có nhiều để ý tới, mà dưới chỉ dẫn của Phất Lạc, đi thẳng tới lầu 3.
Đẩy ra cánh cửa phòng bệnh, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy Nam Bội Cát đang nằm trên một chiếc giường trắng nõn, trên cánh tay quấn đầy băng gạc thật dày, cả người coi như thanh tỉnh.
Đối với Tiêu Hoằng, tự nhiên Nam Bội Cát nhận biết, thấy Tiêu Hoằng chậm rãi đi đến, ánh mắt Nam Bội Cát lập tức trở nên khẩn trương lên. Hắn không biết tên Tiêu Hoằng tâm ngoan thủ lạt này, rốt cuộc định xử trí hắn như thế nào.
- Nam Bội Cát chủ soái, thương thế như thế nào?
Tiêu Hoằng chậm rãi đi vào trước mặt Nam Bội Cát, nhẹ giọng hỏi.
Nam Bội Cát không có lên tiếng trả lời, trong ánh mắt tràn ngập vẻ cảnh giác.
- Không cần bày ra bộ dáng cảnh giác đó! Ở trong Thiên Tế Tinh này nếu muốn giết chết ngươi chỉ là chuyện vài giây. Hiện tại ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề, dãy số thông tin của Cao Triết Cơ là số mấy?
Tiêu Hoằng nhẹ giọng hỏi.
- Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi sao?
Ánh mắt Nam Bội Cát đầy vẻ căm thù nói với Tiêu Hoằng.
“Xoạt!
Gần như ngay trong nháy mắt Nam Bội Cát vừa mới nói ra lời này, Tiêu Hoằng đã vươn bàn tay to mạnh mẽ lôi Nam Bội Cát từ trên giường đứng lên, trong ánh mắt toát ra vẻ hung ác vô tận.
- Đừng cho là ta muốn thu lấy tin tình báo! Nói cho ngươi biết, nếu không xem trọng 500 tù binhLạc Đan Luân của ta, các ngươi còn có thể sống tới hôm nay sao?
Tiêu Hoằng gần như phát ra mấy chữ từ kẽ răng.
Thấy vẻ mặt phẫn hận của Tiêu Hoằng như thế, cùng với khí thế khiếp người kia, khóe miệng Nam Bội Cát không khỏi giật giật, trong lòng lại phát lạnh run.
- Dãy số: 1000001. Tuy nhiên, phải có Ma Văn thông tin cấp bậc Tướng quân của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc trở lên mới có hiệu quả!
Nam Bội Cát cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, nơm nớp lo sợ nói.
- Cái này không cần ngươi dạy ta!
Tiêu Hoằng lại lần nữa hung tợn buông Nam Bội Cát xuống, sắc mặt lạnh như băng nói.
Sau đó khẽ vươn tay về hướng Phất Lạc, tiếp theo Phất Lạc liền lấy Ma Văn thông tin đoạt lấy từ Nam Bội Cát nơi đó, đặt ở trong tay Tiêu Hoằng.
Cầm lấy Ma Văn thông tin của Nam Bội Cát hơi suy nghĩ một chút, rồi Tiêu Hoằng phát ra lời kêu gọi tới Cao Triết Cơ. Trên thực tế, dường như đây cũng là lần đối thoại đầu tiên từ mấy trăm năm nay giữa cao tầng của Thiên Tế Tinh và Cao Tương Chân Nghĩa Quốc. L
Giờ phút này, Cao Triết Cơ đang ở trong văn phong của mình, sắc mặt xanh mét nhìn Cao Long Văn và Cao Long Đình, ơ một bên còn có Dịch Phong Mạch và Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên cùng thật quang côn, không có đi tới tiếp viện, viện lý do là vì Huyễn Ma Chiến Văn trong đầu mình, cảm giác không khoẻ. Không thể mở ra khe nứt không gian, lúc đuổi tới nơi thì trận chiến đấu đã chấm dứt. Về phần không hề sử dụng Ma Văn chiến đấu cơ, là bởi vì thời tiết rét lạnh, Ma Văn chiến đấu cơ cất cánh sẽ có nhiều phiêu lưu, nói tóm lại, tất cả đều là mượn cớ.
Tuy nhiên, trước mắt điều này căn bản là không phải chú ý của Cao Triết Cơ, mà điều hắn chú ý chính là 70 vạn quân đội của mình cứ như vậy đã không còn nữa.
Tổn thất như vậy có thể nói là thảm thiết chưa từng có! Mà trọng yếu hơn là giờ khắc này, Thiên Tế Tinh dường như cũng đã xưa đâu bằng nay, chỉ thoáng cái liền cường đại hơn rất nhiều.
Còn có điều làm cho hắn vô cùng khó chịu là, hai đứa con đắc lực nhất của mình lại bị Tiêu Hoằng đánh cho giống như con chó, không có mảy may lực trả đòn.
- Phụ thân! Điều này thật sự không thể trách con! Nói vậy ngài cũng đã thấy đó, đám ma quỷ Lạc Đan Luân kia hoàn toàn không phải lung lay sắp đổ như tin tình báo nói, mà là vô cùng cường đại, chúng ta căn bản là không có chuẩn bị cho phương diện này!
Cao Long Đình cau mày đáp lại.
- Trước con cũng đã từng báo cáo thiếu hụt áo bông, nhưng chậm chạp không có tiếp tế tiếp viện!
Cao Long Văn cũng khóc lóc nói.
- Áo bông thiếu, có cách đánh của áo bông thiếu, mà không phải cho binh sĩ của ngươi nằm ở tại chỗ, đông lạnh thành tượng băng!
Cao Triết Cơ lớn giọng khiển trách, sắc mặt dữ tợn.
Đương nhiên, bất kể như thế nào, đối với thất bại của hai con trai cũng không thể truyền ra ngoài, ít nhất là không thể truyền ra chi tiết như vậy, nếu không, sẽ rất ảnh hưởng tới địa vị của Cao gia bọn họ.
Đương nhiên, cũng không có khả năng bưng bít hết được, rơi vào đường cũng chỉ có thể sử dụng khổ nhục kế, thông báo đối ngoại, chỉ có thể dùng miệng lưỡi khóc lóc, tuyên bố với dân chúng: Binh sĩ Cao Tương anh dũng ngoan cường, ở dưới đồng tâm hiệp lực của Cao Long Văn và Cao Long Đình, mạo hiểm uy hiếp sinh mệnh đối mặt với Ma tộc Lạc Đan Luân xâm lược, đã mạnh mẽ ngăn chặn đánh đuổi quân đội của Ma tộc Lạc Đan Luân ở Phan Đóa Thành, khiến cho Ma tộc Lạc Đan Luân phải rút quân, ngoan cường bảo vệ cho Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, lãnh thổ thần thánh không thể xâm. Phạm.
Chỉ có điều là thông báo như vậy cũng chỉ trị phần ngọn không trị được phần gốc, ru ngủ dân chúng có ý nghĩ đơn giản một chút còn có thể.
- Dịch Phong Mạch! Chúng ta từ trong miệng tù nhân Lạc Đan Luân, rốt cuộc thu được bao nhiêu tin tình báo hữu ích?
Cao Triết Cơ mặt mày xanh mét hỏi.
- Bẩm Thần phụ! Chỉ là biết được từ khi Tiêu Hoằng về tới, vấn đề lương thực của Lạc Đan Luân đã hoàn toàn được giải quyết, lương thực tràn đầy, bọn họ tự nhiên mà vậy có thể đánh, về phần làm thế nào đạt được lương thực, tạm thời còn không rõ, chúng ta đang suy nghĩ dùng mọi biện pháp, tiếp tục mở miệng bọn chúng!
Dịch Phong Mạch hết sức thành thực đáp lại. Trên thực tế chuyện này, hắn cũng không thoát khỏi can hệ! Nên biết rằng, trước đây chính hắn đã nhận định Tiêu Hoằng đã chết không toàn thây, nhưng sự thật thì sao? Tiêu Hoằng đột nhiên hiện ra đây.
- Tiếp tục tra khảo!
Cao Triết Cơ đáp lại một tiếng.
Nhưng đúng lúc này, Ma Văn thông tin của Cao Triết Cơ bỗng nhiên truyền đến một hồi chấn động, thỉnh cầu gọi đúng là Nam Bội Cát.
Nhìn thấy cái tên này, sắc mặt Cao Triết Cơ không kìm được vừa động. Trước đó hắn đã nhận được tin tức, Nam Bội Cát đã bị bắt, hiện giờ như thế nào còn có thể phát ra lời kêu gọi tới hắn? Chẳng lẽ là trốn thoát?
Tuy nhiên, mặc dù trong lòng có nhiều nghi vấn, Cao Triết Cơ vẫn là tiếp nối liên lạc! Chỉ có điều, ngay sau đó, Cao Triết Cơ không khỏi biến sắc mặt: Xuất hiện phía trên màn hình không phải là Nam Bội Cát, mà là Tiêu Hoằng một đầu bạc trắng, ánh mắt lạnh như băng.
Không chỉ có Cao Triết Cơ, mà mọi người trong văn phòng đều trợn mắt nhìn: Người của Thiên Tế Tinh liên lạc với Cao Triết Cơ, đây dường như còn là lần đầu tiên.
Nhất là Cao Long Văn vừa nhìn thấy Tiêu Hoằng, trên mặt lại hiện lên một chút không yên, sợ bị Tiêu Hoằng nói ra tin tức chính mình bị bắt. Nếu như vậy, địa vị Chuẩn thần phụ của hắn sẽ sụp đổ ngay lập tức.
- Tiêu Hoằng! Không thể tưởng được dĩ nhiên là ngươi, chuyện gì? Cao Triết Cơ nheo mắt nói, ánh mắt tràn ngập cừu thị.
- Không có mục đích gì khác, chính là muốn làm một khoản giao dịch với ngươi!
Tiêu Hoằng vẫn thần sắc bình thản, chậm rãi ngồi ở bên cạnh Nam Bội Cát, nói gằn từng chữ, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, sắc mặt tĩnh lặng như nước, nhìn không thấy mảy may gợn sóng, càng không có một tia lệ khí.
- Ngươi cho là, ta sẽ làm giao dịch cùng với Ma tộc Lạc Đan Luân các ngươi hay sao? Buồn cười!
Cao Triết Cơ dáng vẻ phẫn hận nói.
- Trong tay ta có 5 vạn binh sĩ Cao Tương, trong đó bao gồm Nam Bội Cát, cùng với hơn một trăm sĩ quan lớn có nhỏ có. Năm vạn tù binh chỉ đổi lấy 500 binh sĩ Lạc Đan Luân bị các ngươi bắt giữ. Một trăm đổi một!
Thời điểm này Tiêu Hoằng có vẻ phi thường kiên nhẫn, nói với Cao Triết Cơ.
- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ đáp ứng với ngươi thả ma quỷ Lạc Đan Luân sao? Bọn chúng chỉ có số phận bị xử tử!
Thời điểm này Cao Triết Cơ có vẻ phi thường vô tình, nói với Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ một chút, làm ra nhượng bộ nói.
Phất Lạc đứng ở một bên, nhìn thấy bộ dáng Tiêu Hoằng như thế, trên mặt ít nhiều có chút phức tạp. Tiêu Hoằng là một tên chưa từng chịu thiệt thòi, nhưng giờ khắc này, rõ ràng là Tiêu Hoằng đang chịu thiệt, hơn nữa sáng suốt chịu thiệt, còn muốn làm ra “vẻ thấp kém” nhượng bộ.
Tuy nhiên, ở đây bất kể là Phất Lạc, hay tiểu hộ sĩ, hoặc binh sĩ ở ngay cửa, cũng không ai cảm thấy Tiêu Hoằng thấp hèn, trong ánh mắt từng người đều tràn ngập xúc động.
Tiêu Hoằng làm như vậy hoàn toàn không phải vì chính mình, mà vì để cho con cháu Lạc Đan Luân có thể về nhà, không tiếc hết thảy cái giá phải trả.
Đến ngay cả Nam Bội Cát nằm ở trên giường bệnh, trong ánh mắt đều xảy ra biến hóa: “Một trăm đổi lấy một”, điều này nhìn qua rõ ràng Tiêu Hoằng thật ngu ngốc, nhưng điều này dường như từ một góc độ nào đó cũng chứng tỏ: Địa vị của binh sĩ Lạc Đan Luân, cùng với binh sĩ Cao Tương ở trong quốc gia của mỗi bên.
Trái lại bộ dáng của Cao Triết Cơ kia, hoàn toàn xem thường không có đặt chết sống của binh sĩ bị bắt ở trong mắt.
Đều nói Tiêu Hoằng là Ma đầu, đều nói Lạc Đan Luân là Ma tộc. Thế nhưng giờ khắc này, ma dường như so với người, càng thêm hiểu được hai chữ “tình người” hơn. Giờ khắc này, Nam Bội Cát một lần nữa có thêm nhận thức đối với Tiêu Hoằng địch nhân của chính mình, đồng thời một lần nữa có nhận thức đối với quốc gia mình thề sống chết nguyện trung thành.
Về phần Cao Triết Cơ nói chuyện với Tiêu Hoằng, căn bản là không có chút hứng thú, nhưng khi nghe nói tới hai chữ “lương thực”, hơn nữa có tới 5 vạn tấn, ánh mắt Cao Triết Cơ liền biến đổi: Lương thực chính là vấn đề đang thiếu hụt của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.
- Không được! 10 vạn tấn! Nếu không không bàn nữa!
Cao Triết Cơ bày ra một bộ dáng công phu sư tử ngoạm nói.
Tiêu Hoằng không có đáp lại, mà là ngẫm nghĩ một hồi lâu. Không phải 10 vạn tấn lương thực này hắn không lấy được, càng không phải 10 vạn tấn lương thực này sẽ có ảnh hưởng gì tới Thiên Tế Tinh, mà Tiêu Hoằng nhượng bộ thì nhượng bộ, nhưng không muốn làm kẻ coi tiền như rác, ít nhất đừng đầu tư quá lớn. Tiêu Hoằng rất rõ ràng nếu sảng khoái đáp ứng, sẽ chỉ làm cho Cao Triết Cơ nổi lòng tham lam vô hạn.
- 10 vạn tấn, có phần hơi nhiều đấy?
Tiêu Hoằng trầm tư hồi lâu, nhíu mày, hỏi lại.
- Ngươi có thể cự tuyệt mà!
Cao Triết Cơ nói với giọng điệu thoải mái.
Mà Nam Bội Cát ở một bên nghe Cao Triết Cơ nói lời này, cả người lập tức hóa đá tại đương trường! Lời nói nhẹ nhàng của Cao Triết Cơ không thể nghi ngờ là xem thường sinh mệnh của những binh sĩ Cao Tương bọn họ này.
Thất vọng đau khổ!
Vẫn luôn làm hết phận sự cho Cao Tương chân Nghĩa Quốc, trong lòng Nam Bội Cát không ngờ lại có cảm giác như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT