Nhưng đừng nhìn Tiêu Hoằng không đổi sắc, bụng đói kêu vang, cũng chỉ ăn một chén cơm nhỏ, cũng không gọi thêm nữa. Những người khác cùng thế, một hạt cơm nhỏ trong chén cũng bị liếm sạch.

- Ta ăn no rồi, bây giờ đi gặp Lạc Lý Tư thôi.

Tiêu Hoằng đứng dậy, nói với Phất Lạc.

Phất Lạc nhìn cái chén sạch sẽ trong tay Tiêu Hoằng, cùng hiểu được tâm tình của hắn, nhưng cũng chỉ đành thở dài bất đắc dĩ. Thiên Tế Tinh khác với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, tất cả mọi người, mặc kệ là Tống Táng kỵ sĩ đoàn hay con dân, đều đối xử bình đẳng, nếu đói thì cùng chịu đói, có ăn thì cùng nhau ăn.

Đây là truyền thống của người Lạc Đan Luân, không có ai có được quyền lợi đặc thù cao hơn con dân.

Lại càng sẽ không có quan to hiển quý ngồi không mà hưởng, dân chúng bình dân phải thắt lưng buộc bụng.

Đây cũng là một phần di chỉ Cáp Thụy Sâm, không ai có thể thay đổi, dù là lúc này, Thiên Tế Tinh đã tràn ngập nguy cơ, binh lính ăn không đủ no thì nói gì mà đánh trận?

Phất Lạc cũng không cưỡng ép Tiêu Hoằng ăn thêm một chút, dùng Ma Văn thông tin phát tin nhắn cho Lạc Lý Tư, liền dẫn Tiêu Hoằng ra ngoài.

- Bây giờ nói cho ta tình trạng Thiên Tế Tinh hiện giờ, đừng nói thức ăn, ta biết mấy thứ này, nói về thực lực đi.

Đi ra sân, Tiêu Hoằng ngừng bước, hỏi Phất Lạc.

- Binh lực thường trú hiện giờ còn 700 ngàn, dân cư là 20 triệu, cấp bậc Ngự lực của binh lính cũng không tệ, chỉ là tiếp tế đã bắt đầu có hạn. Trước kia tiếp tế đầy đủ, thể lực tràn đầy, binh lính còn có thể đi hang động linh thú thu gom tài liệu, nhưng mà bây giờ...

Phất Lạc không nói tiếp câu sau, Tiêu Hoằng cũng có thể đủ biết. Nếu không có biện pháp giải quyết, Thiên Tế Tinh sẽ rơi vào tuần hoàn ác tính, cuối cùng đi thẳng đến diệt vong.

Tiêu Hoằng khẽ gật đầu, sau đó hỏi tiếp:

- Những mặt khác, như là nơi này còn truyền thừa bao nhiêu kỹ thuật và văn hóa Lạc Đan Luân Đế Quốc.

- Lúc Lạc Lý Tư thăm ta không có nói rõ những điều này, nhưng trước khi ta bị bắt, cũng không kém lắm, kỹ thuật cùng văn hóa truyền thừa xuống còn giữ lại được 80%. Chỉ là có kỹ thuật, không có tài liệu, đúng là không bột đố gột nên hồ.

Phất Lạc trả lời.

Tiêu Hoằng và Phất Lạc vừa đi vừa nói chuyện khoảng 5 phút, Tiêu Hoằng đã nói một loạt khái quát về Thiên Tế Tinh, nguyên nhân căn bản vẫn là vấn đề thức ăn.

Tiếp theo Tiêu Hoằng không hỏi nữa, khoát tay với Phất Lạc, tiếp theo Phất Lạc mở ra khe nứt không gian.

Tiêu Hoằng, Phất Lạc, Vương Quân cùng với 7 Đại Ngự Sư đi qua khe nứt không gian, xuất hiện trước mặt Tiêu Hoằng là thành Tử La Lan tráng lệ.

Phong cách kiến trúc gần với Mặc Hoàng thành của Đại trưởng giả, nhưng mà to lớn hơn nhiều. Kiến trúc vàng nhạt, rất ít góc cạnh, tòa kiên trúc hình trụ tròn thẳng vào mây, hai bên đường lát đá là cây hồng yên, những đóa hoa màu đỏ bay bay theo gió trên đường phố.

Ở phía trước mấy trăm mét, là tượng trưng của Lạc Đan Luân Đế Quốc - Thượng Chung.

Lúc này, những bánh răng lại chuyển động, 2 chiếc chuông lớn không ngừng lắc lư phát ra tiếng vang rền, đang rung chuông vì Tiêu Hoằng.

- Chỉ có 2 cái Tử Kim Chung, hẳn là 3 cái mới đúng.

Phất Lạc ngẩng đầu nhìn gác chuông, lẩm bẩm.

- Không cần để ý những chi tiết này.

Tiêu Hoằng nói một tiếng, liền cất bước, sắc mặt nghiêm nghị đi về phía vương điện.

Thật kỳ quái, Tiêu Hoằng chưa từng đến nơi này lần nào, nhưng chẳng những không cảm thấy xa lạ, trên đường đi, Tiêu Hoằng cũng không cần ai dẫn đường, chỉ dựa vào bản năng. Giống như trên con đường này, Tiêu Hoằng đã đi vô số lần, ngay cả Tiêu Hoằng cũng không nói rõ cảm giác này.

Thậm chí ngay khoảng khắc bước vào vương điện, sắc mặt lạnh nhạt của Tiêu Hoằng dần dần trở nên nghiêm túc, trên người tản ra một cỗ khí thế như một con dã thú, đã trở về địa bàn không thể xâm phạm của mình.

Đi qua Thượng Chung Lâu, đến trước dòng sông bảo vệ thành, quân thủ vệ vương điện nhìn thấy mái tóc bạc, cùng với Phất Lạc giơ tay đưa ra lệnh bài Ma Văn, quân thủ vệ vương điện mới kính cẩn cúi người, sau đó thả xuống câu treo.

Đi khoảng 10 phút, cuối cùng Tiêu Hoằng đến cửa Đại Vệ Vương Thính, hơi ngừng bước một chút, nhìn tòa to lớn, Tiêu Hoằng hít sâu một hơi, cuối cùng cất bước đi vào trong.

Đẩy cánh cửa tinh xảo to lớn, xuất hiện trước mặt Tiêu Hoằng là đại sảnh khí thế, hùng hồn nhưng quen thuộc, lại xuất hiện trước mặt hắn.

Đồng thời, thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn cùng đứng ở hai bên, sắc mặt rất khác nhau, có hưng phấn, cùng có không để ý, cùng có một số vẫn như tro tàn.

Không có như trong tưởng tượng, các Tống Táng kỵ sĩ đoàn sẽ hết sức tôn trọng, hay là vây quanh tung hô Tiêu Hoằng.

Cũng không có gì lạ, Tiêu Hoằng có phải người kế thừa Cáp Thụy Sâm hay không, vẫn chưa ai biết, nói không chừng mọi chuyện còn là trùng hợp thì sao.

Hơn nữa, ở trong mắt những người này, Tiêu Hoằng hơn 20 tuổi, chỉ đơn giản là đứa trẻ mà thôi.

Chỉ có Lạc Lý Tư ngồi trên vương tọa, nhìn Tiêu Hoằng bình tĩnh như không, từng bước tới gần, trong ánh mắt lấp lánh mong đợi, từ từ đứng dậy, ánh mắt hiền hòa, hòa ái yêu thích.

Đánh giá các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn xung quanh, khóe miệng Tiêu Hoằng hơi giật, sắc mặt trở nên nghiêm túc. Nhìn thoáng qua Lạc Lý Tư, cuối cùng hết sức trầm tĩnh, nửa quỳ trước mặt Lạc Lý Tư, nhẹ giọng nói:

- Bái kiến, Lạc Lý Tư quốc vương bệ hạ.

Kỳ thật Tiêu Hoằng cũng không thích hành động nửa quỳ này, luôn khiến Tiêu Hoằng có cảm giác phục. Nhưng không còn cách nào, nghĩ tới Tử Hồn Đan, Tiêu Hoằng vẫn có cảm giác thiếu nợ Lạc Lý Tư ân tình rất lớn.

Còn các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, nhìn Tiêu Hoằng quần áo tung tóe, bắt đầu thì thầm, trong ánh mắt không có tôn kính gì, đương nhiên cũng không khinh thường, chỉ là một loại bàn luận thuần túy.

Về phần Lạc Lý Tư, thì rất khác biệt, lão vẫn tin chắc Tiêu Hoằng chính là người kế thừa Cáp Thụy Sâm. Thấy Tiêu Hoằng nửa quỳ, cũng không để ý thân thể già nua, trực tiếp bước xuống bậc thang, cánh tay già nua đỡ lấy Tiêu Hoằng, tự tay nâng Tiêu Hoằng lên.

- Ngươi tên Tiêu Hoằng phải không? Không cần khách khí như vậy, ngươi có thể coi những người nơi này là người nhà của ngươi, bao gồm cả ta.

Lạc Lý Tư nhu hòa nói với Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng không đáp, chỉ khẽ gật đầu.

Về phần Phất Lạc ở đàng sau, đi lên một chút, tiếp theo nhíu mày, rề rề đi tới chỗ Mã Di, dùng ngón tay to vuốt nhẹ mu bàn tay Mã Di.

Còn Mã Di thì thân thiết liếc Phất Lạc, hiện lên một chút nhu hòa, nhưng ngay lập tức quay đầu sang một bên, làm ra vẻ lạnh băng. Một loạt hành động như thế, quả thật là khắc ra từ Hạ Lục Đế.

Vương Quân đứng lên, thấy cảnh này, mặt đầy kinh ngạc. Nhìn hành động nhỏ của Phất Lạc và Mã Di, rất có khả năng là tình nhân, không, phải là vợ chồng già rồi, nhưng Vương Quân có mơ cũng không thể tưởng tượng nổi, cái tên thô thiển như Phất Lạc này làm sao có vợ nhu mì như vậy? Đúng là không có lý trời mà, dù cho hắn là đồng bọn rất rất tốt với Phất Lạc.

- Bây giờ, có thể cho chúng ta xem, ngươi có phải người kế thừa của Cáp Thụy Sâm hay không

Thái Tư thân thể không cao, không đổi sắc, nhìn Tiêu Hoằng, nghiêm túc nói.

Tiêu Hoằng liếc Thái Tư như tên lùn nhỏ, không đổi sắc, mở ra khe nứt không gian lấy ba lô tùy thân của mình, tiếp theo lấy ra Duệ cốt đã biến thành màu đỏ như máu, tản ra ánh sáng chói mắt trong tay Tiêu Hoằng.

Xoát!

Tiêu Hoằng nắm giữ Duệ cốt, đại sảnh đang xì xào bỗng nín bặt, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Duệ cốt lấp lánh trên tay Tiêu Hoằng.

Cảnh tượng này, 80% đã nói Tiêu Hoằng chính là người kế thừa Cáp Thụy Sâm.

Nhưng chỉ là 80%, muốn tin tưởng 100%, chỉ có thể đi Ma Đỉnh Sơn.

- Xem đi, đã nói trước rồi, đứa nhỏ Tiêu Hoằng này chính là người kế thừa Cáp Thụy Sâm, không sai chứ.

Lạc Lý Tư đặt bàn tay già nua lên vai Tiêu Hoằng, gằn giọng nói với những thành viên Tổng Táng kỵ sĩ đoàn.

Các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn cũng không nói gì, chỉ là trong ánh mắt vẫn không có tôn trọng gì, nguyên nhân là bởi Tiêu Hoằng ở trong mắt họ vẫn là hàng tiểu bối, trừ khi Tiêu Hoằng có thể gánh vác mọi thứ của Cáp Thụy Sâm, dẫn dắt Thiên Tế Tinh ra khỏi khốn cảnh trước mắt.

- Tiêu Hoằng, đi theo ta, đi Ma Đỉnh Sơn, nơi đó có thử Cáp Thụy Sâm để lại cho ngươi.

Lạc Lý Tư hiền lành nói với Tiêu Hoằng, sau đó chống gậy ra khỏi Đại Vệ Vương Thính.

Tiêu Hoằng thấy thế, vội đuổi theo, đỡ tay Lạc Lý Tư. Tiêu Hoằng cũng nhìn ra được, nơi này cũng chỉ có Lạc Lý Tư có thể giúp mình nói một chút, những người khác vẫn đều có lòng nghi ngờ tiểu bối như hắn, bất luận là năng lực hay thân phận.

Đương nhiên, Tiêu Hoằng cũng không có gì phải ủy khuất, đây là sự thật. Ở trong mắt Tống Táng kỵ sĩ đoàn, chỉ có một mình Cáp Thụy Sâm mới xứng đáng được bọn họ tôn kính. Hơn nữa chỉ nói tuổi thôi. Tiêu Hoằng không biết là cháu chút chít bao nhiêu đời của họ, hơn nữa còn mới tới, không quen biết ai cả.

Về phần thành viên đội quân tù nhân, nhất là người như Thiết Nam, Mặt Thẹo, thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn ở trong mắt bọn họ trước kia là tồn tại xa vời vợi, thần thánh không thể xâm phạm. Nhưng lúc này, bọn họ đã không có cảm giác đó, trong mắt họ chỉ có một lão đại, đó là Tiêu Hoằng.

Trên thực tế, tâm trạng của đội quân tù nhân hết sức tương tự tâm trạng của Tống Táng kỵ sĩ đoàn, chẳng qua một bên là Tiêu Hoằng, một bên là Cáp Thụy Sâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play