- Mặt khác, nếu thân thể ngươi cho phép, Lạc Lý Tư bệ hạ muốn gặp ngươi một lần.
Hi Kim nói tiếp.
- Ừ! Ta biết, nhưng trước đó, ta muốn gặp các đồng bạn của ta.
Tiêu Hoằng yêu cầu.
- Đương nhiên tùy ngươi, bọn họ đều ở trong sở điều trị này.
Hi Kim nói xong, liền tránh người sang một bên.
Rời phòng bệnh, vòng qua hành lang, Hi Kim dẫn Tiêu Hoằng vào trong phòng bệnh lớn, 15 Đại Ngự Sư trong đội quân tù nhân cũng tụ tập ở phòng bệnh này.
Có thương thế hơi nặng, vẫn còn nằm trên giường bệnh, có thương thế nhẹ hơn, điều dưỡng một ngày đêm, đã khôi phục khá nhiều, chẳng qua sắc mặt không dễ coi. Trải qua vô số đánh nhau, vô số thảm thiết, giết chóc máu chảy thành sông, ở trong cảnh bình tĩnh này, bọn họ bỗng lúng túng không biết làm gì, trong lòng càng lo lẳng cho Tiêu Hoằng, dù vừa nãy hộ sĩ có nói Tiêu Hoằng đang rất tốt.
Nhưng đối với đội quân tù nhân hiện giờ, bọn họ không tin ai cả, chỉ tin vào Tiêu Hoằng, nó như biến thành một loại bản năng của họ, cảnh giác với mọi thứ xung quanh.
Dù là đối với Thiết Nam, Mặt Thẹo, Diệp Lâm, nơi này là Thiên Tế Tinh, là nhà của bọn họ, nhưng một ngày không gặp được Tiêu Hoằng, bọn họ không tìm được chỗ dựa tâm lý.
Trước đó họ khao khát được về nhà, nhưng lúc này, họ chỉ hy vọng Tiêu Hoằng được bình yên.
Trong lúc 15 tên Đại Ngự Sư đang nhăn mặt nhíu mày, ngồi yên trong phòng bệnh, Tiêu Hoằng chầm chậm đứng ở cửa.
- Lão đại.
- Lão đại...
Nhìn thấy Tiêu Hoằng mặc chiến bào rách tung tóe đứng ở cửa, đám người Thiết Nam, Ốc Sư ngẩng đầu, ánh mắt tối tăm bỗng nhiên bừng sáng, tiếp theo trở nên ẩm ướt.
Nhìn toàn bộ 15 Đại Ngự Sư đều còn sống, Tiêu Hoằng không nói gì, khóe miệng khẽ run lên, tiếp theo giang rộng tay đi vào.
Kế đó Tiêu Hoằng cùng 15 Đại Ngự Sư này ôm chầm lấy nhau, tuy rằng cực lực khống chế, nhưng một đám đàn ông cao to thô kệch này vẫn trào lệ nóng.
Trong lúc điên cuồng chém giết còn không thấy gì, nhưng đi đến Thiên Tế Tinh, có được thời gian yên bình, toàn bộ chém giết đau khổ, đi đường gian khó, đều tuôn trào ra.
Trong lòng Tiêu Hoằng cũng thế, cảm giác xúc động và yếu ớt sau cơn bùng phát bắt đầu tràn ra.
- Đừng khó chịu, chúng ta còn sống, chúng ta đến Thiên Tế Tinh, đến quê nhà trong lòng chúng ta.
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói với mọi người.
Mọi người cùng gật đầu, nhưng vẫn không khỏi lau khóe mắt. Mặc kệ gian khó cỡ nào, bọn họ đều không rơi một giọt nước mắt, nhưng vào lúc này, bọn họ lại không khống chế được.
Tuy rằng không ôm đầu khóc rống, nhưng trong lòng lại rất nhiều cảm xúc.
Đứng ở cửa, Hi Kim nhìn thấy bộ dạng mười mấy tên đàn ông tục tằn như thế, sắc mặt cũng không khỏi xúc động. Hắn không biết được các tù nhân này mạnh mẽ cỡ nào, nhưng bọn họ có thể vượt qua khó khăn chồng chất mà đi đến đây, có một phần rất lớn là dựa vào tình hữu nghị này.
Khoảng 10 phút sau, các tù nhân trong phòng mới bình ổn lại, sau đó Tiêu Hoằng dẫn mấy Đại Ngự Sư đã khôi phục lại rời phòng, bắt đầu đi thăm các thành viên trong phòng bệnh.
Còn sống vẫn là 500 người nguyên vẹn, không một người chết trong biển nội địa Lý Tư Giai, ít nhiều cũng là một cái kỳ tích.
Lúc này, Tiêu Hoằng đến mỗi một phòng bệnh, các huynh đệ đều cảm khái không thôi, lệ nóng doanh tròng. Một đường đi gian khổ, chỉ có người trong mới hiểu, nhưng lúc này, bọn họ từ nam bán cầu đánh tới bắc bán cầu, từ chỗ như địa ngục ở trại tập trung Tín Nghĩa, giết chóc vào Thiên Tế Tinh, trở về quê nhà của họ.
Tầng 5 và tầng 4 đều là những người bị thương chưa tàn phế, xuống tầng ba, đều là những thành viên đội quân tù nhân thiếu tay thiếu chân.
Khác với những thành viên kia, những người này vừa cảm khái, trong ánh mắt còn có chút mất mát cũng tuyệt vọng.
Thấy Tiêu Hoằng dẫn 7 Đại Ngự Sư đến, các thương binh tàn phế này không khỏi rơi nước mắt, không còn một chút kiên cường trên đường đi.
Tạm thời đến nơi an toàn, lại làm họ lo lắng tương lai của mình.
Tương lai? Bọn họ còn có tương lai gì?
Nhất là nhìn Tiêu Hoằng đi vào, lại làm một chút kiên cường cuối cũng trong lòng họ trực tiếp sụp đổ, bọn họ không muốn tan rã, mà là đã thành một phế nhân, không thể kề vai chiến đấu cùng Tiêu Hoằng.
- Trưởng quan, chúng ta...
Ái Mễ nhìn thấy Tiêu Hoằng hộ sĩ cứng cỏi trong lúc chiến đấu đã mất hết, chỉ còn lại hai hàng nước mắt.
- Không cần nói, cùng đừng khó chịu. Trước đó ta đã nói, ta sẽ làm các người phục hồi, không lâu sau các người sẽ lại có thể kề vai chiến đấu cùng ta.
Tiêu Hoằng nhìn mười mấy người trong phòng, sắc mặt cứng cỏi gằn giọng nói.
Đứt tay đứt chân? Làm sao mà kề vai chiến đấu? Trong mắt các thành viên đội quân tù nhân, lời Tiêu Hoằng nói đa phần là an ủi.
- Đừng nghĩ rằng ta nói đùa, hay là cố ý an ủi mọi người.
Ở chung với đội quân tù nhân lâu như thế, trong lòng bọn họ nghĩ gì, Tiêu Hoằng nhìn mặt ngoài cũng đủ biết:
- Các người nghĩ lại xem, bắt đầu từ trại tập trung Tín Nghĩa, từ khi ta đến khu nhà giam chữ Giáp, ta có lừa các người chưa? Ta nói được làm được. 10 ngày! Chỉ cần 10 ngày, Tiêu Hoằng ta có thể làm cho mọi người cầm lấy vũ khí, cầm lên Chiến Văn, tiếp tục chiến đấu.
Cứ như vậy, Tiêu Hoằng còn chưa khỏi hẳn, đi mỗi phòng một lần, cuối cùng đi tới lầu một, vào phòng Phất Lạc.
Lúc này, Phất Lạc thân thể khổng lồ đang ngồi, chiếm đến nửa cái giường, Vương Quân ngồi ở bên cạnh so sánh với hắn, đúng là biến thành cô gái nhỏ. Chẳng qua Phất Lạc có thể giữ được một hơi đến đây, không thể không kể công của Vương Quân, ngoài Tiêu Hoằng điều trị ra, là do Vương Quân chiếu cố hẳn.
Trong lòng biết Phất Lạc biết rõ, như đã nói, trong này ngoài Tiêu Hoằng ra, Vương Quân chính là đồng bạn tốt nhất của hắn, cho nên thương thế khỏe lại, hai người liền ở chung một chỗ.
Thấy Tiêu Hoằng đi tới, Phất Lạc cùng Tiêu Hoằng nhìn nhau hồi lâu, không nói gì, nhưng còn hơn ngàn vạn lời nói.
Không nói một lời, vỗ nhau một cái, liền ôm nhau, đây là tỉnh hữu nghị không tiếng động, trải qua chiến đấu tôi luyện không rời xa.
Không có nói nhiều với Phất Lạc, mọi chuyện đều tự hiểu lấy.
- Lát nữa, Lạc Lý Tư muốn gặp ta.
- Không có vấn đề gì, Lạc Lý Tư tên này ngoại trừ cố chấp một chút, làm người không tệ lắm.
Phất Lạc nói, nhưng bụng lại kêu sồn sột.
Cũng không có gì lạ, Phất Lạc đi ra từ địa khu Gia Tác, đã nằm trong hôn mê, ngoại trừ Văn đan dinh dưỡng ra thì gần như không ăn được gì cả, Tiêu Hoằng cùng vậy, nghe tiếng rồn rột kia, cảm giác đói khát liền truyền tới.
Tiếp theo hai người cũng không nói nhiều, Phất Lạc dẫn mọi người rời phòng bệnh.
Bởi vì Phất Lạc vốn là người Lạc Đan Luân, sống ở trong này 1000 năm, tự nhiên rất quen thuộc chỗ này, nhất là trước đó, Phất Lạc chính là quận trưởng quận Lý Hải.
Đi đến căn tin sở điều trị, nơi này sạch sẽ hơn không biết bao nhiêu lần căn tin Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.
Nhìn Tiêu Hoằng đi sau lưng Phất Lạc, sắc mặt hai tiểu thư xinh đẹp làm việc trong căn tin có phần phức tạp, nhưng vẫn đi tới cung kính chào Phất Lạc:
- Phất Lạc quận trưởng.
Phất Lạc không nói gì, cảm giác rất qua loa, vỗ bàn tay to lên người Tiêu Hoằng:
- Bây giờ hắn mới là lão đại, chúng ta hơi đói, phiền hai tiểu thư chuẩn bị thức ăn, nhiều một chút.
Hai tiểu thư nghe thế, cũng không nói nhiều, cung kính gật đầu với Tiêu Hoằng, liền vào bép chuẩn bị.
Tiêu Hoằng cùng Phất Lạc và mấy Đại Ngự Sư, ngồi quanh mấy chiếc bàn lớn.
Mà Tiêu Hoằng ngồi ở ghế chính, lúc này nhìn qua cửa sổ khép hờ, nhìn thấy hai cô gái Lạc Đan Luân liếc đám người Tiêu Hoằng, lấy ra túi gạo teo tóp, cẩn thận đổ ra một ít gạo, sau đó đi chuẩn bị bữa ăn.
So với địa khu Gia Tác, Tiêu Hoằng nhìn ra được, hai cô gái này càng thêm cẩn thận với lương thực.
Hơn nữa trên đường đi, Tiêu Hoằng cũng quan sát ra, mỗi người Lạc Đan Luân trên đường đều là loại gầy gò.
Cái gọi là thức ăn phong phú được dọn lên, phần lớn chỉ là thịt muối, cá khô và dưa muối, về phần cơm, hạt gạo thật là nhỏ.
Ngửi thử, không có mùi thơm gì cả.
Ăn một miếng, cơm không có cảm giác tan ra, thậm chí còn dính răng. Nhưng đây đã xem như gạo tốt nhất Thiên Tế Tinh rồi.
- Có lẽ gạo này không được tốt lắm, cũng không còn cách nào. Cả ngàn năm qua, nơi này không có mặt trời chiếu rọi, còn có thể mọc được lúa gạo đã coi như kỳ tích. Thực tế, vì thu hoạch nông nghiệp ngày càng sa sút, người Lạc Đan Luân chỉ được ăn một bữa cơm, mọi người cũng thử thay giống lúa, nhưng hiệu quả không tốt.
Phất Lạc nhỏ giọng nói cho Tiêu Hoằng.
Nghe Phất Lạc nói vậy, đám người Ốc Sư liền cảm thấy cơm trong miệng bắt đầu trở nên khó nuốt trôi được. Không phải là khó ăn, mà bọn họ biết rõ những thức ăn này thật không dễ có được, nhất là nhìn hai cô gái Lạc Đan Luân trông mong nhìn họ ăn thì biết.
Thiên Tế Tỉnh hoàn toàn không ấm no được.
Tiêu Hoằng không nói gì, được, trong đầu hẳn đã có biện pháp giải quyết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT