Sau một lát, Tiêu Hoằng cuồn cuộn không ngừng rót Ngự lực vào trong Mặc Nại phụ văn, đã có thể cảm nhận rõ ràng, năng lượng bên trong Mặc Nại phụ văn, đã bắt đầu từng chút từng chút một trở nên tinh thuần và cường đại hơn.

Vẫn là khi trước đã nói qua, đối với Ma Văn vĩnh cửu thì mặc dù thất bại, cùng lắm thì làm lại, cũng không tạo ra thương tổn vĩnh viễn đối với bản thân Ma Văn, bởi vậy Tiêu Hoằng có thể nói là khá thoải mái mà làm, hơn nữa lần đầu tiên thăng cấp Ma Văn vĩnh cửu thì thường thường đều là khá đơn giản.

Ước chừng trải qua một giờ đồng hồ không ngừng đưa Ngự lực vào Mặc Nại phụ văn, tại lòng bàn tay Tiêu Hoằng, Mặc Nại phụ văn tản mát ra ánh sáng màu vàng chói lóa, đã dần dần biến thành màu vàng đỏ.

Đây đúng là biểu hiện lần đầu tiên thăng cấp thành công của Mặc Nại phụ văn, từ Ma Văn của Ngự Đồ cấp sáu lúc ban đầu, thăng cấp trở thành của Ngự Đồ cấp mười, nếu tiến hành thăng cấp lần thứ hai, thì sẽ tiến hóa trở thành Ngự Giả cấp hai.

Tuy nhiên, không đạt tới cấp bậc tương ứng, thì Tiêu Hoằng không thể tiến hành thăng cấp cho nó, hơn nữa, mặc dù có thể thăng cấp thì Tiêu Hoằng cũng sẽ không làm, dù sao thăng cấp thì nó sẽ đạt tới Ngự Giả cấp hai, điều này có nghĩa là Tiêu Hoằng phải có một đoạn thời gian rất dài không dùng được Ma Văn này.

Mặc Nại phụ văn trải qua lần đầu tiên thăng cấp thì đã tiến vào Ngự Đồ cấp mười, về mặt năng lực thì cũng cường đại hơn một chút so với khi trước, rõ ràng nhất đó là, Tiêu Hoằng có thể sử dụng Mặc Nại để tăng trạng thái cho hơn bảy người, nhưng lại có thể tăng uy lực của Ma Văn từng người từ 10% khi trước lên tới 11%, tiết kiệm Ngự lực thì cũng như thế.

Mà sở dĩ Tiêu Hoằng muốn tăng lên cấp bậc của Mặc Nại như vậy, còn có một nguyên nhân khác, đó chính là Xích Cực Dược Văn phải có Mặc Nại phụ văn hỗ trợ thì mới có thể phát huy ra hiệu quả tốt được.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Hoằng vừa mới rời giường, đi vào sảnh trước, chuẩn bị công tác một ngày mới, kết quả là ngay khi Tiêu Hoằng mở ra cánh cửa được trang bị phòng hộ Ma Văn, liền phát hiện bốn người Hồng Phong đã toàn bộ được võ trang, đang đứng ngoài cửa, ai nấy đều mang bộ mặt không chút thay đổi, lẳng lặng nhìn Tiêu Hoằng.

Bốn người đứng song song giữa đường phố, có thể nó là khá gây chú ý, trong đó có một người to lớn như một ngọn núi nhỏ, một người thì còm nhom, hai người khác thì Yến Nam có cánh tay thon dài, Diệp Gia Chính thì ngẩng cái đầu hình tam giác lên, cái cổ thì không khác Lý Nhạc là mấy, vừa nhỏ vừa dài.

Nếu so sánh với bọn họ, thì Tiêu Hoằng có vẻ giống người bình thường nhất.

- Các vị, đâu cần phải đến sớm như vậy chứ!

Tiêu Hoằng nhìn bốn người trước mắt, hơi có chút bất đắc dĩ.

- Thời gian không đợi người, đêm qua bốn người chúng ta cũng không thể nào ngủ ngon được, lúc nào cũng lo lắng về Dược Văn của ngươi, thừa dịp bây giờ còn có một chút thời gian, nếu hiệu quả không tốt, thì đổi cái mới còn kịp.

Lý Văn lên tiếng, nét mặt có chút khó coi.

Đúng là cũng nên như vậy, hiện tại, hắn coi như là có chút hiểu biết đối với dược đồng tinh anh của Tang Hoành Vân, làm việc thì phải cẩn thận tỉ mỉ, không cho phép xuất hiện bất kỳ sơ xuất nào.

- Được rồi, có chuyện gì thì cứ vào trước rồi nói sau!

Tiêu Hoằng hơi có chút bất đắc dĩ, sau khi nói xong thì nhường đường cho bốn người này tiến vào.

Cùng lúc đó, đám người Lý Nhạc đã bày bàn ăn ở sảnh trước, mang lên cơm và đồ ăn, thức ăn hiện giờ tuy rằng chưa nói tới xa xỉ, nhưng cũng coi như khá phong phú.

- Bốn người các ngươi, đã ăn sáng chưa?

Tiêu Hoằng hơi nhìn một cái, hỏi bốn quái nhân trước mắt này.

- Chúng ta từ sớm đã tới đây rồi, còn chưa ăn!

Lý Văn lên tiếng.

- Vậy thì cùng ngồi ăn đi!

Tiêu Hoằng mời, nói thế nào thì dù sao hiện tại hắn cũng chính là đội trưởng tạm thời của bọn họ.

- Không, cứ đi xem Dược Văn của ngươi rồi nói sau!

Hồng Phong nhìn mỹ thực trên bàn, tuy rằng trong ánh mắt có sự lưu luyến, nhưng vẫn cự tuyệt.

- Ta thấy ở hậu viện rất thích hợp, vậy thì đi tới đó thôi!

Yến Nam nói tiếp, sau đó liền nhanh chóng đi trước, không đợi Tiêu Hoằng làm ra phản ứng, bốn người đã xông lên, trực tiếp kéo Tiêu Hoằng tới hậu viện.

Hiện giờ hậu viện có thể nói khá rộng rãi, để tiến hành luyện tập bình thường thì tuyệt đối đủ dùng.

- Mấy người các ngươi không cần phải gấp gáp như vậy chứ?

Tiêu Hoằng nhìn lướt qua bốn người đang vây quanh mình, đành bất đắc dĩ nói, Tiêu Hoằng tự nhận mình đã là một người rất gấp gáp rồi, nhưng không nghĩ tới, bốn người này còn gấp hơn cả hắn.

- Ngươi không vội, nhưng chúng ta cũng không có thanh nhàn như ngươi a, nên biết rằng, Dược Văn của ngươi có cường đại hay không, là liên quan cùng một nhịp thở với tánh mạng của chúng ta, nhất là khi gặp phải nguy hiểm, hơn nữa lần này tiến vào Ám Dung Động Quật, là cơ hội tốt để chúng ta đạt được cống hiến giá trị lớn, chúng ta cũng không muốn bỏ qua!

Hồng Phong nói tiếp, hắn là thịt thuẫn, chắn ở trước nhất, đóng vai bị thịt để cho địch nhân đánh, sự ỷ lại đối với Dược sư tất nhiên còn càng mãnh liệt hơn.

- Được rồi, ta biết rồi!

Tiêu Hoằng rốt cục không chống được bọn họ, đành hơi gật đầu, ý bảo bọn họ tản ra phía sau, liền phân biệt khu động ba đại Ma Văn chủ lực được chuẩn bị cho lần đi Ám Dung Động Quật này, lần lượt là Xích Cực, Mặc Nại và Mân Côi.

Theo Tiêu Hoằng lần lượt khu động ba Chiến Văn này, cũng là lần đầu tiên tăng thêm cho mình trạng thái Mặc Nại, chỉ thấy trong nháy mắt, bộ trường bào màu tím Tiêu Hoằng khoác trên người đã trở nên vô cùng hoa lệ.

Bốn phía thân thể có các cánh hoa hồng màu đỏ đang bay lả tả, bởi vì Mặc Nại đã thăng cấp, bởi vậy hiệu quả đã được gia tăng, do đó trạng thái của hắn cũng đã xảy ra thay đổi, vốn chỉ có cánh tay tản ra ánh sáng màu hồng, nhưng hiện giờ lại đã hình thành một quầng sáng màu chanh đỏ xung quanh thân thể.

Cộng thêm Xích Cực đang vờn quanh hai cánh tay, cùng với Mân Côi, Mặc Nại xung quanh thân thể, nhìn qua thì cảnh tượng này đã trở nên rất xa hoa, trình độ khống chế Ma Văn cũng có thể thấy rõ.

Phía trước, đám người Lý Văn vốn tràn ngập nghi ngờ đối với Tiêu Hoằng, khi nhìn thấy trong nháy mắt Tiêu Hoằng đã trở nên hoa lệ như thế, thần sắc đều động, chỉ riêng nhìn từ phía ngoài, thì có thể nó là tuyệt đối xa hoa.

Đây cũng là cảm giác trực quan đầu tiên mà bọn họ cảm nhận được, tất cả Ma Văn mà Tiêu Hoằng chế tác thì đều rất đẹp đẽ.

- Ai muốn thử một chút?

Tiêu Hoằng tất nhiên là cũng chú ý tới vẻ ngạc nhiên của mấy người bọn họ, tuy nhiên, hắn cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ bình thản nói.

- Ta đến đây!

Hồng Phong lên tiếng, tiếp theo liền bỏ xuống trọng hình hộ giáp trên cánh tay, lấy ra một thanh chủy thủ, ánh mắt cũng không thèm nháy một chút nào, trực tiếp cắt ra một vết thương trên cánh tay, máu chảy đầm đìa.

Chiến đấu tại dã ngoại thì rất dễ dàng bị thương chảy máu hoặc là gãy xương, bởi vậy, trình độ chữa trị ngoại thương cũng sẽ là khảo nghiệm đầy đủ về năng lực cơ bản của Dược sư.

Nhìn thoáng qua miệng vết thương trên cánh tay Hồng Phong, Tiêu Hoằng cũng không lập tức ra tay, hơi lui lại mấy bước về phía sau, nói với ba người còn lại:

- Vài người các ngươi đóng giả thành địch nhân của hắn, cách hắn gần một chút.

Những người khác có chút không rõ Tiêu Hoằng rốt cuộc là muốn làm gì, tuy nhiên, bọn họ vẫn nghe theo.

Gần như ngay khi ba người này vừa mới tới gần Hồng Phong, năm ngón tay Tiêu Hoằng đã lập tức nhằm ngay về phía Hồng Phong, sau khi gia tăng Mặc Nại trạng thái cho Hồng Phong, lập tức đổi năm ngón tay thành ba ngón tay, phát ra một luồng sáng màu xanh vàng về phía Hồng Phong.

Trong nháy mắt, cánh tay Hồng Phong đang không ngừng chảy máu, bỗng rất nhanh bắt đầu đọng lại, làn da cũng bắt đầu được chữa trị, cùng lúc đó, ba người vốn đang đứng bên cạnh Hồng Phong, bỗng không hề có dấu hiệu báo trước nào mà cảm nhận được trong cơ thể Hồng Phong đột nhiên tản ra một luồng lực cường đại đánh ra, giống như một cơn lốc, bắn văng ba người bọn họ xa ra khỏi thân thể Hồng Phong.

Trong đó Lý Văn với hình thể nhỏ nhất, không am hiểu vật lộn, lại không hề chuẩn bị trước, đã trực tiếp bị đẩy lùi ra ngoài, mãi cho tới khi đánh lên một bức tường, thì mới ngừng lại được.

Hai người khác thì cũng không có gì tốt đẹp cả, dưới lực đánh ra ngoài này, cũng bị đánh văng đi mấy thước, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.

- Con người thì thường thường chỉ khi nào không chống đỡ được nữa, thì mới có thể bị thương, Xích Cực có thể cùng lúc trị liệu thương thế, giúp ngươi đánh văng địch nhân hoặc linh thú bên cạnh ra ngoài một khoảng cách, cho ngươi một thời gian thở dốc.

Tiêu Hoằng nói xong, chuẩn bị xoay người, đến sảnh trước ăn cơm.

Hồng Phong cùng ba người khác nghe được lời của Tiêu Hoằng, lại nhìn hiệu quả vừa rồi của Xích Cực, trong nét mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ, không hề nghi ngờ gì nữa, cùng lúc với trị liệu mà có thể đẩy lui địch nhân bên cạnh ra ngoài, đây là tác dụng chính của Xích Cực, nó cũng rất thực dụng, chẳng những có thể quấy rối trận hình đối phương, còn có thể bảo toàn cho chính mình.

Bọn họ có kinh nghiệm chiến đấu có thể nói là phong phú, tất nhiên sẽ hiểu được thứ này trên chiến trường sẽ có hiệu quả cường đại tới mức nào.

Thật là lợi hại!

Trong lòng đám người Hồng Phong không khỏi phát ra thanh âm này, ánh mắt vốn mang sự nghi ngờ về Tiêu Hoằng, hiện đã được thay thế bởi một tia ngạc nhiên thán phục như có như không.

Trong đó ngạc nhiên thán phục nhất thì chính là Hồng Phong, loại cảm giác nhìn “địch nhân” từ bên cạnh bị văng ra ngoài, thật sự là rất sướng, đồng thời hắn lại còn có thể cảm nhận rõ ràng, Ngự lực trong cơ thể dường như trở nên mạnh mẽ hơn, hiển nhiên đây là công lao của Mặc Nại phụ văn.

- Chờ một chút!

Lý Văn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, gọi lại Tiêu Hoằng, nói tiếp:

- Trên chiến trường, ngươi làm thế nào để Ma Văn này phân biệt địch ta a? Ví dụ như ngươi sử dụng Xích Cực cho Hồng Phong, giả thiết chúng ta lại đang đứng bên cạnh, chẳng phải cũng sẽ bị đánh văng ra hay sao, cùng lúc với việc phá hư trận hình của địch nhân, thì chẳng phải là cũng sẽ phá hư trận hình của chúng ta hay sao? Nói không chừng còn có thể bắn văng đồng đội bên cạnh Hồng Phong vào nơi nguy hiểm đó.

Lý Văn nói ra vấn đề này, Tiêu Hoằng đương nhiên đã nghĩ đến, nhìn chút thời gian, sắp sửa tới giờ kinh doanh rồi, mà mình lại bị bốn người này dây dưa mãi, điều này làm cho Tiêu Hoằng có chút không kiên nhẫn.

Tuy nhiên, mặc dù trong lòng có chút không kiên nhẫn, nhưng Tiêu Hoằng vẫn dừng chân lại, xoay người, ý bảo bọn họ lại đứng vào gần nhau, sau khi toàn bộ cho bốn người bọn hắn thêm vào Mặc Nại trạng thái, lại lần nữa phóng ra một luồng sáng màu xanh vàng về phía Hồng Phong.

Sau khi có được Mặc Nại trạng thái, đám người Lý Văn ngạc nhiên phát hiện ra, đứng bên cạnh Hồng Phong thì lại chỉ cảm thấy lực xung kích khi nãy lại không có tác dụng với bọn họ nữa, khẽ lướt qua người bọn họ mà đi, còn bọn họ thì vẫn đứng tại chỗ cũ.

- Cái này thì đã hiểu chưa? Hơn nữa mặc dù là năng lượng thể đánh từ xa, thì lực đánh vào của Xích Cực cũng sẽ triệt tiêu đi bộ phân uy lực của chúng, ra sức giảm bớt thương tổn.

Tiêu Hoằng đáp lại một tiếng, liền chuẩn bị quay về sảnh trước ăn cơm, sau đó bắt đầu mở cửa kinh doanh.

Tuy nhiên, vừa mới đi vào cửa sảnh trước, Tiêu Hoằng lại dừng chân, hơi quay đầu nhìn bốn người vừa rồi, hiện giờ bọn họ đã đồng loạt như hóa đá tại chỗ, sắc mặt khiếp sợ mà nhìn Tiêu Hoằng.

Có thể nói, bọn họ tự nhận là đã đi theo Tang Hoành Vân rất lâu, Dược Văn dạng gì cũng đều đã kiến thức qua, nhưng hôm nay, bọn họ mới xem như hoàn toàn được mở rộng tầm mắt, rất khó tưởng tượng ra, một người lại có thể chế tạo Dược Văn thành loại này.

Được chính mắt nhìn thấy điều này, ánh mắt bọn họ nhìn Tiêu Hoằng đã từ nghi ngờ biến thành cung kính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play