Một tên thanh niên đứng bên cạnh Hồng Phong to con nói, hắn tên là Yến Nam, có cánh tay rất dài, đặc điểm lớn nhất trên người đó là có một đôi tay thon dài, gần như sắp đến chạm đầu gối, bả vai cũng là vô cùng rộng.
- Về phần lựa chọn, cần phải dựa vào sở thích và chức nghiệp của từng người, giống như Đại Phong, hắn là thịt thuẫn, tất nhiên là muốn chọn bản giáp có tính phòng hộ cao, nhưng tính linh hoạt lại thấp, về phần những người chuyên công kích như chúng ta, sẽ lựa chọn bộ giáp có khả năng phòng hộ và linh hoạt tương đương nhau, về phần Dược sư, trên cơ bản thì không cần tham gia chiến đấu, cũng không cần cùng chính diện đối kháng với linh thú, bình thường sẽ lựa chọn giáp nhẹ và bố giáp, tuy rằng tính phòng hộ của nó tương đối độ chênh lệch, nhưng mặc lên thì gần như không có cảm giác, giống như mặc quần áo bình thường.
Yến Nam nói tiếp.
Nghe nói như thế, Tiêu Hoằng hơi gật đầu, cũng hướng ánh mắt về phía cái giá cách đó không xa, tại đó có một kiện trường bào màu tím sậm xen lẫn màu vàng, tuy rằng không quý báu như cái mà Tang Hoành Vân mặc trên người kia, nhưng mà màu sắc, bộ dáng lại vô cùng giống, đây cũng là một kiện bố giáp điển hình.
Mặc bộ bố giáp màu tím lên trên người, vô cùng nhẹ, giống như khoác lên một áo khoác nhẹ, hơn nữa rất vừa người.
Tiêu Hoằng lại tiện tay chọn một thanh phá giáp Ma Văn đoản đao khá tốt, cùng một cái Ma Văn túi thượng đẳng, liền sau đó sẽ không quan tâm những thứ khác nữa, không có chút tham lam nào, mà mấy thứ này cộng lại cùng một chỗ, giá trị cũng tới 70, 80 kim tệ, Tiêu Hoằng hoàn toàn có thể chịu được.
Mặc dù đến Ám Dung Động Quật mà không thu hoạch được gì, thì cũng không cần phải lo lắng.
Về phần các thành viên khác của tiểu đội 15, thì đã ở trong góc, cầm lấy trang bị mà mình muốn, so với Tiêu Hoằng thì còn nhiều hơn một chút, trong đó bắt mắt nhất, đó là bản giáp dùng Tử tinh cương rèn ra kia của Hồng Phong, xem ra tối thiểu phải nặng gần mấy chục kg, cái khác đó là thanh liệp sát Ma Văn súng ngắm của Lý Văn, nó còn cao hơn người hắn tận mười mấy cm.
- Đúng rồi, Tiêu Hoằng, thân là Dược sư, ngươi có thể cho chúng ta kiến thức một chút, xem hiệu quả Dược Văn của ngươi hay không, nhất là trị bệnh Dược Văn!
Yến Nam bỗng nhiên hỏi.
- Trị bệnh Dược Văn còn chưa chế tạo ra, có lẽ là tối nay mới có!
Tiêu Hoằng nói cụ thể, cũng đeo chiếc Ma Văn túi mới tinh lên trên hông, Ma Văn túi này nếu so với cái Ma Văn túi trước kia của Tiêu Hoằng, thì còn quý giá hơn rất nhiều, chỗ khác nhau lớn nhất là ở chất liệu và thiết kế, chiếc Ma Văn túi cũ của Tiêu Hoằng là dùng khóa kéo, khi lấy đồ bên trong thì hiển nhiên là không tiện, mà chiếc Ma Văn túi hiện tại này lại sử dụng từ trường, trực tiếp dính lên trên miệng túi, mỗi lần lấy ra cũng rất tiện lợi, thiết kế bên trong cũng có bảo hộ Ma Văn được cho vào, sẽ không khiến cho những thứ bên trong bị hư tổn.
bốn người đứng đối diện Tiêu Hoằng, nghe nói như thế, hai mắt hơi nhướng lên, sau đó nhìn nhau, trong mắt toát ra vẻ nghi ngờ.
Bọn họ đã đi theo Tang Hoành Vân một đoạn thời gian, vẫn là lần đầu tiên nghe nói, một Dược sư có cấp bậc không thấp vậy mà lại không có Dược Văn bên người, mà quan trọng nhất là, khoảng cách mùa săn bắt chỉ có hai ngày nữa, sau khi chế tác xong thì cũng phải có một đoạn thời gian để thích ứng nữa a.
- Không phải đâu, Triệu... Triệu đại ca sẽ không là lừa gạt chúng ta đấy chứ!
- Hẳn là không thể nào, chúng ta quan hệ cùng hắn cũng không tồi mà!
Yến Nam và Diệp Gia Chính, một đội viên Ngự Đồ cấp chín khác, nhỏ giọng thì thầm, trên mặt có chút nghiêm túc, nếu không có một Dược sư xuất sắc, khả năng sống sót của bọn họ trên chiến trường sẽ không thể được bảo đảm, quan trọng hơn là, bọn họ lo lắng Tiêu Hoằng chỉ là một kẻ vô dụng tới chiếm một vị trí mà thôi.
Tiêu Hoằng tất nhiên là nhận ra biểu tình khác thường của bốn người trước mắt này, tuy nhiên hắn cũng không quá để ý, sau khi lắp Ma Văn túi cẩn thận, cảm thấy có chút vừa lòng, liền hơi khoát tay về phía bọn họ:
- Ta muốn đi mua sắm tài liệu, xin lỗi không tiếp các ngươi được nữa, ngày mai các ngươi có thể đến cửa hàng của ta để tập hợp, làm quen lẫn nhau một chút.
Nói xong, Tiêu Hoằng chuẩn bị cất bước rời đi, tuy nhiên, khi đi ngang qua Lý Văn, hắn lại hơi dừng chân lại, có lẽ là do bệnh nghề nghiệp vì thường xuyên làm thẩm mỹ cho người khác, lúc này Tiêu Hoằng chú ý một chút tới mặt của Lý Văn, toàn bộ mặt tên này đều rậm rạp tàn nhang.
- Ồ, thật ra ngươi cũng khá đẹp trai đó, chỉ là những tàn nhang trên mặt đã che dấu điều này đi rồi, thế này đi...!
Tiêu Hoằng nói xong, liền theo bản năng lấy ra danh thiếp Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ từ túi áo, đưa cho Lý Văn:
- Ngày mai ngươi có thể đến dược quán của ta, tàn nhang trên mặt ngươi, ta có biện pháp loại bỏ đi, biến ngươi thành một gã đẹp trai, hơn nữa ta coi như là đội trưởng lâm thời của ngươi, nên chỉ lấy giá 80% thôi.
Tiếp nhận danh thiếp trong tay Tiêu Hoằng, lại nhìn nhìn Tiêu Hoằng thoải mái bước đi, biểu tình nghi ngờ trên mặt Lý Văn lại biến thành có chút mê man, hơi nhìn Yến Nam bên cạnh một cái, nhẹ nhàng hỏi:
- Không có tàn nhang, thì trông ta rất đẹp trai phải không?
- Điều này... đúng vậy.
Yến Nam khẽ vuốt cằm, hàm hồ trả lời.
Kỳ thật vừa rồi Tiêu Hoằng chỉ theo bản năng mà giới thiệu kinh doanh mà thôi, hắn còn thiếu chút chuyên nghiệp, nếu là Lý Nhạc, cho dù là heo mẹ thì hắn cũng gọi thành mỹ nữ được.
Quay về tới tầng năm, Tiêu Hoằng bắt đầu dựa theo bản ghi chép về cây cỏ, bắt đầu mua các tài liệu mình cần, so với Chiến Văn, thì Dược Văn có vẻ rẻ hơn một chút, đương nhiên, đây là giá cả ở cấp độ ngang nhau.
Nếu bên trong Dược Văn được cho thêm một số dược liệu quý báu, hoặc là kỳ trân dị bảo, hoặc là cần hiệu quả rất cao ngay lập tức, vậy thì những tài liệu sẽ không rẻ chút nào, ví dụ như Xích Cực Dược Văn mà Tiêu Hoằng muốn chế tác, tài liệu cần sử dụng của nó đã không thua gì một cái Chiến Văn của Ngự Đồ cấp mười rồi.
Khi đi ngang qua một tấm gương, nhìn thấy chính mình trong gương, có thể nói, Tiêu Hoằng mặc vào một thân trường bào màu tím như vậy, thật sự có một chút phong phạm của cao thủ, ít nhất thì đã không còn là tên tiểu tử thợ mỏ bẩn thỉu nữa rồi.
Khẽ mỉm cười, Tiêu Hoằng không xem nhiều nữa, mua sắm tài liệu xong, hắn không chút dừng lại nào, rời khỏi cửa hàng Ma Văn, trực tiếp quay về nhà.
Bởi vì hôm nay cũng không làm gì, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng vẫn còn rất tràn đầy.
Tiến vào đến phòng ngủ, khóa kỹ cửa phòng, Tiêu Hoằng liền mang thiết kế đồ của Dược Văn trị bệnh Xích Cực mà ngày hôm qua đã làm ra, xem lại tỉ mỉ một lần nữa.
Mục đích chủ yếu chính là, lại lần nữa xem xét, đồng thời ghi nhớ bản thiết kế này trong đầu.
Sau khi xác nhận tất cả mọi thứ đề không có vấn đề gì nữa, Tiêu Hoằng mới một lần nữa lấy ra một khối Bạch ngọc thạch phẩm chất cao, cắt thành mặt lõm, lấy ra Hàm Điều bắt đầu rất nhanh khắc thành văn lộ trên Tái thạch.
Thật ra về mặt chế tác, khác nhau lớn nhất giữa Chiến Văn và Dược Văn nằm ngay tại tên gọi, Chiến Văn chú trọng về kết cấu, làm thế nào để có thể thông qua văn lộ phức tạp để phát huy ra hiệu quả mong muốn, còn Dược Văn lại chú trọng vào điều chế dược vật, cũng chính là Ma Văn dịch.
Chiến Văn thì ắt không thể thiếu được linh thú tuỷ não, đây là trung tâm của Chiến Văn, mà trung tâm của Dược Văn lại là dược vật phối phương, đây cũng khác nhau lớn nhất giữa hai loại Ma Văn này.
Tuy nhiên, Dược Văn mà lần này Tiêu Hoằng muốn chế tác sẽ có thay đổi, đó chính là tăng thêm vào trong Dược Văn một số tính chất đặc biệt của Chiến Văn, ít nhiều thì cũng cần phải dùng đến linh thú tuỷ não.
Đồng dạng, điều này cũng sẽ khiến cho Xích Cực trở nên càng thêm phức tạp, tiêu phí cũng cao hơn, chỉ một cái Xích Cực như vậy, đã tốn khoảng 80 kim tệ của Tiêu Hoằng.
May mà trong thời gian gần đây, sinh ý của hắn vô cùng nhiều, nếu không thì thật sự là không đỡ được tiêu hao của Tiêu Hoằng, đồng dạng đây cũng chính là nguyên nhân mà trong Thái Ngô Thành đông đúc này, có rất ít người có thể đi trên con đường Ma Văn này, đã ít lại càng ít hơn.
Không có kinh tế cường đại để chống lưng, thì cũng đừng nên nghĩ tới nữa, hơn nữa theo cấp bậc càng cao, sẽ càng phải đốt nhiều tiền hơn.
Ví dụ như Tiêu Hoằng mà nói, lúc mới bắt đầu thì chỉ tiêu phí mấy kim tệ thôi, nhưng mà hiện tại, đã biến thành mấy chục kim tệ, thậm chí lên đến hơn trăm kim tệ.
Sử dụng kỹ thuật văn trong văn, tạo hình Tái thạch xong, Tiêu Hoằng lập tức bắt đầu tỉ mỉ pha chế Ma Văn dịch, đồng thời lần đầu tiên thử dung nhập linh thú tuỷ não vào trong đó.
Loại phương pháp này gần như vô cùng hiếm thấy, lúc trước cũng rất ít có người thử làm như vậy, nếu mà muốn làm được điểm này, phải có tri thức về tài liệu đạt tới một trình độ nhất định.
Phối chế xong loại lược Ma Văn dịch đặc biệt này, rót vào trong văn lộ, sau đó kích hoạt.
Toàn bộ quá trình đều được hắn thực hiện rất cẩn thận, may mà tất cả đều phi thường thuận lợi, tuy nhiên, khi Tiêu Hoằng hoàn thành tất cả những điều này, thời gian đã tới 7h tối.
Nhìn lại trong tay, khối Xích Cực Dược Văn màu xanh, vàng lẫn lộn này, biểu tình nghiêm túc khi nãy của Tiêu Hoằng rốt cục cũng hơi trầm tĩnh lại, điều động Ngự lực, xâm nhập vào trong Xích Cực Dược Văn, Tiêu Hoằng có thể cảm nhận rõ ràng, tổng cộng có tất cả 160 cổ năng lượng.
Số lượng như thế cũng đã đủ để dùng trong chuyến đi vào Ám Dung Động Quật rồi.
Đơn giản thí nghiệm một chút Xích Cực Dược Văn, xác nhận không có vấn đề gì nữa, Tiêu Hoằng cất nó vào trong Ma Văn túi.
Bởi vì hiện tại Ngự lực đã không đủ để tu luyện, Tiêu Hoằng chỉ đơn giản dùng Hàm Vận Ma Văn chế tác ra khi trước để tu luyện một chút độ chính xác Ngự lực, Tiêu Hoằng lại một lần nữa lấy ra Mặc Nại phụ văn.
Phụ văn này khi trước cũng đã được nói qua, có tính vĩnh cửu, mà Ma Văn vĩnh cửu thì có một đặc điểm chung về mặt bản chất, đó chính là có thể tiến hành thăng cấp.
Cách thăng cấp là, sau khi sử dụng Ma Văn vĩnh cửu trong một thời gian, trải qua Ngự lực rèn luyện trong thời gian dài, năng lượng ẩn chứa bên trong Ma Văn sẽ trở nên càng thêm tinh thuần, một khi trình độ tinh thuần đạt tới mức độ nhất định, thì có thể tiến hành thăng cấp.
Khi trước bởi vì đã được Mộ Khê Nhi nhắc nhở, số lần Tiêu Hoằng sử dụng Mặc Nại Ma Văn đã tăng lên rất nhiều, gần như được sử dụng từ sáng tới tối.
Trình độ tinh thuần bên trong nó đã sớm đạt tới trình độ thăng cấp, chỉ cần thông qua điều động Ngự lực trong cơ thể, khiến cho những năng lượng đã có vẻ vô cùng tinh thuần này phát sinh thay đổi về bản chất là được.
Hơi cảm thụ thân thể một chút, Tiêu Hoằng có thể cảm nhận rõ ràng, trong cơ thể còn có 300 cổ Ngự lực có thể dùng, cũng đủ để thăng cấp Mặc Nại phụ văn.
Ngồi xếp bằng trên đầu giường, thật cẩn thận đặt Mặc Nại phụ văn trong lòng bàn tay, Tiêu Hoằng bắt đầu trên toàn diện điều động Ngự lực trong cơ thể, rót vào trong Mặc Nại phụ văn, trong nháy mắt, Mặc Nại phụ văn trong lòng bàn tay Tiêu Hoằng cũng không có biến ảo thành hình thức năng lượng, mà các văn lộ đã huyễn hóa ra các luồng sáng chói mắt, phía đối diện Tiêu Hoằng và trần nhà đều ánh lên văn lộ của Mặc Nại phụ văn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT