Diệp Lập Ba người này khoảng 50 tuổi, mái tóc đen ngăn nắp, bóng mượt, không dài quá tai. Khác với tiêu chuẩn Cao Tương. Diệp Lập Ba có mắt lớn, mắt rất đen, để râu dày.
Trong lúc Diệp Lập Ba đang thu xếp tài liệu, tích cực điều động quân đội, sĩ quan phụ tá Mã Nha bỗng đi vào, sắc mặt khá thản nhiên, báo cáo:
- Quan chỉ huy tuyển nam vừa báo cáo, một đội người ngựa khoảng 500 người bỗng xâm nhập vào khu trực thuộc của chúng ta, tạm thời không rõ thân phận, nhưng đã giết hơn 100 binh lính chúng ta, bao gồm một Thiếu tá.
Nghe vậy, Diệp Lập Ba không đổi sắc, đặt tài liệu sang một bên, ngẩng đầu hỏi:
- Hơn 500 người? Tuyến nam? Nơi đó không phải là khu trực thuộc của Thường Vĩnh hay sao? 500 người cũng không bắt được, Thường Vĩnh hẳn đang làm cái gì, ngại khu bắc chưa đủ bận hay sao?
- Điều này thì thuộc hạ chưa rõ lắm.
Mã Nha đáp.
- Truyền lệnh xuống, tập trung dấu vết 500 người kia.
Diệp Lập Ba thuận miệng nói một tiếng, liền gọi thẳng cho Thường Vĩnh.
Ngay lập tức, Thường Vĩnh vẻ mặt thản nhiên xuất hiện trên màn hình.
- Thường tướng quân, tại sao lại có 500 người chạy ra từ chỗ của ngài, đã xảy ra chuyện gì? Đó là ai? Ngài không biết quân đội Bắc bán cầu luôn bận rộn hay sao?
Diệp Lập Ba không đổi sắc nói, tuy rằng cấp bậc ngang nhau, nhưng Diệp Lập Ba nói chuyện đầy quở trách.
- Thật không dám giấu, đám người kia đến đây vì cái gì, ta vẫn đang điều tra, tạm thời chưa rõ tình huống. Bọn họ đến quá đột nhiên, khi ta phát hiện, đã rất gần khu bắc, chúng ta cũng từng chặn lại, đáng tiếc 500 người kia rất hung hãn, chúng ta không thể cản được.
Thường Vĩnh làm ra vẻ hổ thẹn nói, những lời này sẽ làm uy tín của hắn sụt giảm, nhưng Thường Vĩnh thật sự để ý những thứ đó sao?
Nói xong, Thường Vĩnh liền truyền tới những tư liệu đã chuẩn bị trước cho Diệp Lập Ba.
Trên màn hình của Diệp Lập Ba lập tức hiện ra tình cảnh khu nam chặn đường, tràng diện khá là hoành tráng, dù sao cũng phải cho người ta thấy mình đã cô hết sức. Về phần đội quân tù nhân chạy đàng trước, số lần ra tay cùng có hạn, hơn nữa cũng không phải công kích phạm vi rộng, cảm giác như chỉ là một đám đạo tặc.
Ngược lại binh lính khu nam lại như một đám sợ chết, đối mặt công kích thưa thớt của đội quân tù nhân, trực tiếp biến thành rùa đen rút đầu, bỏ chạy tán loạn.
Khiến người ta cảm thấy không phải là đội quân tù nhân quá mạnh mẽ, mà là binh lính khu nam đúng là cặn bã.
- Khi nào mà binh lính khu nam trở nên không có ý chí chiến đấu như thế, sức chiến đấu quá thê thảm, Tướng quân Thường Vĩnh ngài khó mà tránh khỏi trách nhiệm.
Diệp Lập Ba không nhìn Thường Vĩnh, chỉ xem hình ảnh đội quân tù nhân, khinh thường nói, ngữ khí có chút trào phúng.
- Diệp tướng quân trách phải, bản thân trời sinh bất tài, mong ngài tha lỗi. Mong đại nhân ngài tốn chút sức xử đám trộm cướp kia, ngài cũng biết, quân đội nam bán cầu không được tùy tiện vào Bắc bán cầu.
Thường Vĩnh cũng không tức giận, lạnh nhạt nói.
Diệp Lập Ba nghe vậy, không nói gì, khinh thường hắng giọng một tiếng, liền trực tiếp tắt liên lạc. Đối với thứ người tầm thường như Thường Vĩnh, hắn không muốn phí nhiều lời, nhất là Thường Vĩnh vừa ra mặt liền chịu cúi đầu, cảm thấy như đối mặt với một tên lưu manh. Tuy rằng là quan chỉ huy quân sự cùng châu, nhưng Diệp Lập Ba cũng lười giao tiếp quá nhiều với người như Thường Vĩnh.
- Tướng quân, đám trộm cướp kia phải xử lý thế nào? Đợi Diệp Lập Ba tắt máy, Mã Nha dò hỏi.
- Chỉ có vài tên giặc bé mà thôi, đáng lãng phí thời gian của chúng ta hay sao? Sư đoàn số 51 đang nghỉ ngơi, cho sư trưởng Tôn Trường Kỳ xử lý đi.
Diệp Lập Ba thuận miệng nói, căn bản không để mắt tới 500 tên giặc cỏ kia.
Mã Nha cũng vậy, dạ một tiếng liền đi truyền lệnh.
Sư đoàn số 51 chỗ Tôn Trường Kỳ có vừa đúng 5000 người, vừa trở về từ Sùng Cao Châu, ở trong Căn cứ quân sự số 51.
Tôn Trường Kỳ tuổi khoảng 30, để tóc ngắn, trên mặt, trên người tràn đầy vết thương lớn nhỏ, để râu đầy mặt, có sức chiến đấu Đại Ngự Sư cấp một, 5000 binh lính thủ hạ, đều là tinh binh tướng mạnh. Cộng với trang bị Chiến Văn và vũ khí khác nhập khẩu từ Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, tố chất chiến đấu không thể đi so sánh với quân đội Cao Tương nam bán cầu.
Ở trong văn phòng, Tôn Trường Kỳ nhận được mệnh lệnh của Mã Nha, không khỏi hơi nhíu mày, lúc chống đỡ Thiên Tế Tinh, sư đoàn số 51 tổn thất không nhỏ, mất đến 1000 tướng sĩ, bây giờ Tôn Trường Kỳ chỉ muốn tập trung nghỉ ngơi, không muốn chiến đấu nữa.
Cho nên nghe mệnh lệnh từ Mã Nha, trong lòng ít nhiều hơi khó chịu, nhất là biết đi tiêu diệt đám cướp chỉ 500 người, càng khó chịu cực điểm.
- Coi chúng ta là cái gì chứ, quản đội làm việc vặt như nam bán cầu hay sao? Lại để chúng ta đi làm những việc lông gà vỏ tỏi này.
Tôn Trường Kỳ lẩm bẩm.
Nhưng đây là lệnh từ Mã Nha. Tôn Trường Kỳ dù có bất mãn, cùng phải chấp hành, bằng không là chống lệnh.
- Nói vị trí đám giặc cò cho ta biết.
Tôn Trường Kỳ nhìn sang trợ thủ Trương Sử, nói.
Một lát sau, trên màn hình trong văn phòng xuất hiện đường dẫn tuyến đường đi, bên cạnh có một phần tài liệu hình ảnh của đội quân tù nhân, phần lớn là hình ảnh giao chiến với binh lính khu nam.
Có thể nói, hình ảnh giao chiến giữa đội quân tù nhân và binh lính khu nam, thật sự làm người ta hiểu nhầm quá nặng.
- Dựa theo tuyến đường mà tính, lúc này hẳn là đám giặc cỏ kia đã xuyên qua trấn Cao Đại, cách chúng ta không tới 15 km, chỉ là không biết ban đêm chúng có lựa chọn nghỉ lại không.
Trợ thủ Trương Sử nói.
- Mặc kệ nó, truyền lệnh xuống, toàn bộ ra trận, bao vây quét sạch đám giặc kia, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Tôn Trường Kỳ không chút do dự nói, sắc mặt đầy chán ghét khinh thường.
Tôn Trường Kỳ hạ lệnh, 50 chiến đấu cơ Ma Văn, máy bay chuyển quân trong căn cứ quân sự số 51 liền bay lên trời, trong đó 10 máy bay chuyển quân chia nhau đánh hai bên sườn đội quân tù nhân, 3000 binh lính Cao Tương còn lại thì mở ra Lưu Văn hay Phong văn, một hơi ùa ra khỏi căn cứ quân sự, do phó quan chỉ huy Mục Á dẫn đầu, chặn đầu đội quân tù nhân.
Cùng lúc đó, bên phía đội quân tù nhân vẫn đang chạy thẳng, giành giật từng giây chạy đến Thiên Tế Tinh.
Bởi vì sắc trời tối tăm, cho nên đám người Tiêu Hoằng đều đeo kính Ma Văn nhìn đêm, Tiêu Hoằng hay đội quân tù nhân đều biết rõ, trước mắt phải dốc hết sức lao tới phía bắc, đó mới là đường ra duy nhất, cho nên phải không ngừng không nghỉ.
Nhưng trong khi đám người Tiêu Hoằng liều mạng chạy đi, trên bầu trời bỗng có vô số đốm sáng, tiếp theo một chiếc chiến đầu cơ Ma Văn xẹt qua đầu Tiêu Hoằng.
Nhìn thấy vậy, Tiêu Hoằng chạy ở đằng trước liền hiểu được, chiến đấu tàn khốc lại tới, khiêu chiến Bắc bán cầu bắt đầu.
Điều này không nằm ngoài dự kiến của Tiêu Hoằng, bởi vì ngay phía trước là căn cứ quân sự số 51, có đánh dấu trên bản đồ, sư đoàn số 51 cũng không quá mạnh ở Bắc bán cầu.
- Mọi người, sẵn sàng chiến đấu!
Mấy chục chiến đấu cơ Ma Văn xẹt qua trên đầu, Tiêu Hoằng chạy băng băng trên bình nguyên, lớn tiếng ra lệnh, mở ra toàn bộ Ma Văn chủ chiến của mình.
Đồng thời, các thành viên đội quân tù nhân chạy theo sau đều hô một tiếng, mở ra Chiến Văn của mình.
Dưới ánh sáng văn năng lượng chiếu rọi, toàn bộ đội ngũ người ngựa bỗng sáng ngời.
Cùng lúc đó, 3000 binh lính sư đoàn số 51 do phó quan chỉ huy Mục Á dẫn đầu đang không ngừng tới gần đội quân tù nhân, trong ánh mắt không chút nghiêm nghị, thậm chí còn đầy coi thường. Từ những tình báo trước mà xem, đám này chỉ là giặc cỏ, không hơn.
Vận dụng quân đội, theo Mục Á thấy là quá coi trọng chúng.
Khoảng 1 phút sau, đội quân tù nhân đã tiến vào tầm nhìn của sư đoàn số 51. Nhìn từ xa, trong đêm tối có một nhúm ánh sáng sặc sỡ, những ánh sáng kia toàn là do văn năng lượng trên tay phát ra.
- Cứ xông thẳng tới? Không khác gì chịu chết mà?
Mục Á lẩm bẩm một tiếng, giơ tay lên cao, hạ lệnh:
- Tất cả binh lính nghe lệnh, triển khai hàng ngũ cánh quạt, tiến vào phạm vi lkm, phát động công kích!
Theo lệnh của Mục Á, binh lính sư đoàn số 51 phía sau bày ra tố chất huấn luyện, đồng loạt tản ra, xếp thành đội ngũ cánh quạt, Chiến Văn, súng trường Ma Văn mở ra, nhắm ngay hướng đội quân tù nhân tiến tới. Lập tức, khu vực rộng lớn phía trước mặt đội quân tù nhân, ánh sáng Ma Văn lóe lên như cầu vồng.
Chỉ là cầu vồng đó, không hề xinh đẹp trong mắt Tiêu Hoằng.
Ở phía sau đội ngũ hình quạt, 6 chiếc xe tăng Ma Văn nâng cao họng pháo, đang điều chỉnh góc độ.
Tiếp theo, đồng loạt gầm rú!
Nháy mắt, giữa bầu trời lóng lánh ánh sao, hình thành 6 cục sáng chói lọi!
Nhìn thấy thế, sắc mặt Tiêu Hoằng trở nên lạnh băng nghiêm túc, không thể không nói, dưới điều kiện vật tư cực kỳ có hạn, hơn nữa làm cho đối thủ xếp thành hàng ngũ, đối phó vũ khí hạng nặng là khuyết điếm của đội quân tù nhân.
- Tất cả thành viên chú ý, theo đơn vị tổ chiến đấu, phân tán ra, xông qua!
Tiêu Hoằng lớn tiếng ra lệnh, đội quân tủ nhân sau lưng đã mở ra Chiến Văn
Phòng ngự của mình.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiêu Hoằng vừa hạ lệnh, 6 viên đạn pháo đã nổ tung ở gần đội ngũ tù nhân!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT