Ầm! Ầm! Ầm...

Tiêu Hoằng mới phát lệnh, chiến đấu cơ Ma Văn đằng sau đã vọt qua, thả xuống phi đạn Ma Văn, nổ tung ở hai bên cạnh đội quân tù nhân, thoạt nhìn rất là hung dữ, nhưng không có một viên nào nguy hiểm cả.

Thấy thế, không khỏi làm Tiêu Hoằng thầm sinh nghi. Trong lòng Tiêu Hoằng hiểu rõ, cho dù phi công Cao Tương có rác rưởi đi nữa, cũng không thể nào ném không trúng một viên nào. Hơn nữa Tiêu Hoằng cùng thấy rõ, tất cả phi đạn Ma Văn như đã thỏa thuận trước, toàn bộ đều ném ở hai bên đường.

- Lão đại, hình như không đúng, đối phương rõ ràng là không muốn xuống tay thật, thế này là thế nào?

Ốc Sư tay cầm trượng Ma Văn Huyết Vu, luôn giữ tư thế phòng ngự khó hiểu hỏi Tiêu Hoằng.

- Ta cũng nhìn ra, mặc kệ nó, bọn họ không xuống tay thật thì tốt.

Tiêu Hoằng lớn tiếng nói cho đội quân tù nhân, sau đó đẩy tốc độ nhanh nhất tiến lên hướng bắc.

Vài phút sau, đợi đám người đến cửa kiểm soát, mới phát động tấn công xử lý 2 tên lính gác, liền thấy binh lính Cao Tương bên trong cửa kiểm soát đánh lung tung một phen, sau đó rút lui toàn bộ, bỏ chạy hết.

Rõ ràng nó không phải phong cách thường thấy của quân đội Cao Tương, dựa theo hiểu biết của Tiêu Hoằng về quân đội Cao Tương trước nay, binh lính Cao Tương như chó hoang, biết rõ không địch lại, cũng vẫn cứ đánh đến phút cuối cùng. Còn như bây giờ, chưa hiểu rõ thực lực đối phương, liền trực tiếp rút lui, đúng là khác thường.

Cứ như thế, đám người Tiêu Hoằng chạy điên cuồng, tuy rằng nam bộ Hồng Tâm Châu vẫn cứ làm ra vẻ điên cuồng oanh tạc, nhưng căn bản không nguy hiểm tới tính mạng.

Đến đêm, Tiêu Hoằng ném lại một đống quân truy đuổi, dẫn đội quân tù nhân tiến vào thành phố Ba Lợi. Nói là thành phố, còn không bằng gọi là khu phế tích.

Nơi này vốn là thành phố chủ yếu của Lạc Đan Luân Đế Quốc, nhưng trong hành động loại trừ văn mình Lạc Đan Luân của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, đã bị vứt bỏ, mọi phương tiện tương đối hiện đại bên trong đều bị phá hủy hết.

Sau này vì hệ thống tuần hoàn nước trong thành phố cũng không chạy nữa, dòng sông chủ yếu gần đó cũng bị ô nhiễm, dưới sự thống trị của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, nơi này biến thành một tòa thành chết.

Nương theo ánh trăng nhàn nhạt, Tiêu Hoằng đi trên con phổ đổ nát, ngó trái ngó phải, chỉ nhìn thấy hàng loạt công trình cao tận mây đã đổ sập, trải qua năm tháng ăn mòn, nơi này gần như trở thành di tích, cảnh tượng tiêu điều.

Hồ nước trung tầm thành phố Ba Lợi ở gần đó, đã biến thành màu trắng ngà, nhìn như đầm sữa, pha lẫn mùi hóa học, rất là gắt.

- Lão đại, 20 ngàn người kia cũng không đuổi theo, giống như cố ý thả chúng ta đi.

Thiết Nam tới cạnh Tiêu Hoằng, báo cáo.

- Từ giờ trở đi, tiết kiệm Ngự lực và Chiến Văn, không có uy hiếp không được tùy tiện tấn công. Bây giờ ta hoài nghi, có người không muốn chúng ta bị bắt ở trong này, cố gắng muốn đẩy chúng ta lên Bắc bán cầu.

Tiêu Hoằng dặn dò xong, liền thúc ngựa đi tới phía bắc thành phố Ba Lợi, những người khác đi sát theo sau.

Bảy giờ vì đám người Tiêu Hoằng đã tới sát xích đạo, cho nên nhiệt độ không khí luôn ở mức 20 độ, không cần phải chuẩn bị giữ ấm.

Đến ngoại thành phía bắc, Tiêu Hoằng ngừng lại trước công trình có tường vây thật cao, vách tường kim loại nặng nề đã đầy vết rỉ sét, không nhìn ra màu sắc ban đầu nữa.

Công trình trong tường rào đã sụp đổ, dỡ bỏ hết.

- Đúng là phá sản mà.

Tiêu Hoằng nhìn cảnh tượng này, không khỏi thì thầm. Có một thành phô như thế, nếu biết lợi dụng tốt, hoàn toàn có thể phát huy công năng cực cao, đáng tiếc lại bị vứt bỏ như thế này.

Tiêu Hoằng cũng không nói gì thêm nữa, cẩn thận quan sát trong sân, liền dẫn đội quân tù nhân tiến vào, nấp trong khu tường sập mà nghỉ ngơi.

Nhìn trên bầu trời, chiến đấu cơ Ma Văn, trực thăng Ma Văn to nhỏ vẫn không ngừng tuần tra, chẳng qua cảm giác như tới vội vàng, đi cũng vội vã.

- Xem ra, bọn họ không muốn cho chúng ta chết ở chỗ này, nếu tìm kiếm kỹ, không khó mà phát hiện chúng ta.

Ốc Sư ngồi cạnh Tiêu Hoằng trong khu gạch vụn nói.

- Mặc kệ thế nào, vẫn có chút chỗ tốt cho chúng ta, chỉ là khi tới Bắc bán cầu, có lẽ sẽ không còn nhẹ nhàng như thế nữa.

Tiêu Hoằng cúi đầu, xem bản đồ. Dựa theo tốc độ tiến tới như thế, hơn nữa không có người cản trở, dự tính chiều ngày mai sẽ đến xích đạo, đặt chân vào Bắc bán cầu.

Có lẽ đây mới là nơi thử thách chân chính bắt đầu.

Nghỉ ngơi một đêm, bình mình ngày hôm sau, đám người Tiêu Hoằng đã leo lên lưng ngựa, sau đó tiến thẳng hướng bắc!

Trên đường vẫn như cũ, binh lính Cao Tương hung hãn đuổi theo, nhưng vẫn không xuống tay đánh thật, thậm chí đụng phải công kích linh tinh của đám người Tiêu Hoằng liền trực tiếp thua chạy, cảm giác yếu ớt như bông gòn, nhưng sự thật là thế sao? Tiêu Hoằng không tin.

Kỳ thật, theo lý mà nói thì đối mặt với bao vây truy đuổi như thế, hành động ban đêm mới là lựa chọn tốt nhất. Nhưng bây giờ xem ra không cần thiết, nhất là hành động ban ngày, vừa đến hoàng hôn là có thể vào Bắc bán cầu, tiến vào lúc đêm càng thuận tiện hành động hơn.

Đến chiều, ở thành phố Ái Cao, Thường Vĩnh xem hình ảnh chụp từ trực thăng Ma Văn, nhìn đội quân tù nhân tiến lên nhanh chóng, mặt không đổi sắc, bình thản không chút nóng giận, cũng không có chút sắc bén.

Bởi vì trước đó hẳn âm thầm hạ lệnh, binh lính Cao Tương nam bộ Hồng Tâm Châu cũng không phát động công kích uy hiếp tới đội quân tù nhân, cho nên khó mà đánh giá được lực lượng thật sự của đội quân tù nhân. Chẳng qua bản thân Thường Vĩnh không quá hứng thú với thực lực của đội quân tù nhân, chỉ cần đội quân tù nhân đừng có ở lại quá lâu trong khu vực trực thuộc của hắn, vậy là mọi chuyện tốt lành rồi.

Về phần trọng trách chặn đứng đội quân tù nhân, cứ giao cho Diệp Lập Ba, quan chỉ huy tối cao khu bắc Hồng Tâm Châu đi, dựa theo Thường Vĩnh biết, tên kia rất là thích chơi trội.

- Tướng quân, còn 2 tiếng nữa, đám người kia sẽ hoàn toàn rời khỏi khu trực thuộc của chúng ta, tiến vào bán cầu bắc. Xin hỏi hiện giờ chúng ta nên làm gì?

Sĩ quan phụ tá Lý Đại Vĩ dò hỏi.

- Toàn diện phong tỏa tin tức đám người này trốn tới từ Tự Cường Châu, 2 tiếng sau, thòng báo chuyện này cho Diệp Lập Ba, nói là đám người này không biết từ đâu nhảy ra, chúng ta không không chế được, hy vọng hắn có thể hỗ trợ, tiện thể chọn ra mấy tấm ảnh đừng quá giả tạo, chuyển giao cho Diệp Lập Ba. Sau đó, chúng ta không cần quan tâm mấy chuyện này nữa, cũng không cần tham dự vào.

Thường Vĩnh hạ lệnh như thế.

đọc truyện ở //truyencuatui.net/

Từ mệnh lệnh này, có thể thấy rõ Thường Vĩnh hiểu thấu hơn ai hết, lại cứ làm ra vé hồ đồ, vô năng, mọi chuyên đều bo bo giữ mình.

- Rõ.

Lý Đại Vì cũng không hỏi nhiều, hô một tiếng liền đi xử lý.

Hai tiếng sau, xuyên qua một mảnh núi rừng, Tiêu Hoằng bỗng nhìn một mảnh trống trải trước mặt, thảo nguyên mênh mông vô bờ xuất hiện, cách xa 1km là lưới hợp kim thật dài, nơi đó tính theo vĩ độ thì vừa đúng là xích đạo, chỗ phân cách bán cầu nam bắc.

Ở bên kia lưới hợp kim, Tiêu Hoằng thấy được hơn 100 binh lính Cao Tương đeo vũ khí hoàn mỹ, đồng loạt chỉ thẳng họng súng về phía đội quân tù nhân.

Ngay khi đám người Tiêu Hoằng tiến vào tầm bắn, binh lính Cao Tương ở mặt sau lưới, ánh mắt lạnh lẽo không chút lưu tình điên cuồng bắn vào đội quân tù nhân

So với binh lính khu nam Hồng Tâm Châu, lần này rõ ràng là chơi thật.

Đối mặt binh lính khu bắc Hồng Tâm Châu cản đường, đội quân tù nhân liền trở nên nghiêm nghị lạnh buốt, mở khiên phòng hộ, không nể tình phát động công kích mạnh mẽ lên binh lính phía trước.

Các loại thể năng lượng trực tiếp xuyên thủng lưới hợp kim phòng hộ, đánh chết tại chỗ các binh lính cản đường.

Hình ảnh đó cũng bị Thường Vĩnh nhìn rõ ràng, chỉ là cũng không chút biến sắc. Đội quân tù nhân phá vỡ lưới hợp kim, bước qua thi thể binh lính Cao Tương, hoàn toàn tiến vào Bắc bán cầu, Thường Vĩnh không khỏi mỉm cười. Sau đó hạ lệnh xuống, quân đội khu nam rút lui, họ đã hoàn thành nhiệm vụ.

Còn đội quân tù nhân hoàn toàn đặt chân lên Bắc bán cầu, lúc này cảm khái đủ điều. Tiến vào Bắc bán cầu, bọn họ ngày càng gần gia viên của mình, nếu đi ngày đi đêm, không ngừng tiến tới, chỉ cần 1 tuần là họ có thể đến Thiên Tế Tinh. Chẳng qua, họ sắp gặp phải khiêu chiến, có lẽ là chưa từng có từ trước đến nay.

Sẽ không còn tiếp viện, sẽ không có chỗ dừng chân bình yên, chỉ có quân đội hung hãn Bắc bán cầu truy đuổi vây quét. Cuối cũng trong bọn họ sẽ có bao nhiêu người đặt chân lên gia viên, thật là không thể biết được.

- Từ giờ trở đi, bắt đầu khiêu chiến, nhưng các ngươi nhớ kỹ, ta sẽ dẫn các ngươi còn sống đến Thiên Tế Tinh. Tin tưởng ta!

Tiêu Hoằng nhìn đội quân tù nhân phía sau, nghiêm mặt nói, tiếp theo tăng tốc, lập tức chạy thẳng hướng bắc. Phương hướng Thiên Tế Tinh!

Bộ chỉ huy quân sự khu bắc Hồng Tâm Châu, không phải nằm trong thành phố, mà là căn cứ quân sự đề phòng nghiêm ngặt. Căn cứ quản sự Hải Cách, nằm trên bình nguyên rộng lớn, xung quanh ngoại trừ mặt cỏ không quá mắt cá chân, không còn gì khác, mênh mông không bờ bến, tầm nhìn rất tốt, mặc kệ cái gì, chỉ cần liếc một phát là thấy rõ ngay.

Lúc này Diệp Lập Ba đang ở trong văn phòng, thu xếp kế hoạch điều động binh lực, bởi vì khu bắc Hồng Tâm Châu chính là tiền tuyến Sùng Thượng Châu đôi đầu Thiên Tể Tinh, cho nên Diệp Lập Ba cũng rất là bận rộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play