Thấy có người mạo phạm Cao Long Văn như thế, An Thượng Võ có lòng muốn phản kích, kết quả lại phát hiện Hứa Kính Uy đã rút ra Ma Văn đoản đao, trực tiếp dán trên cái cổ mập ú của Cao Long Văn, ý đồ đã rất rõ ràng: Ai dám nhích động, không nói đến An Thượng Võ có thể đánh thắng hay không, trước cứ trực tiếp làm thịt Cao Long Văn nói sau.
Đến lúc đó, cho dù An Thượng Võ có chạy thoát, đối mặt với Cao Triết Cơ cùng khó tránh khỏi tội chết. Đến lúc đó cứ chờ người nhà trở thành chó nhà có tang đi.
Hậu quả như vậy, đương nhiên An Thượng Võ hiểu rõ, bởi vậy, chỉ có thể bày ra tư thế khuất phục.
“Bốp!
Ngay khoảnh khắc An Thượng Võ vừa mới nâng cánh tay lên, Hứa Kinh Uy trực tiếp giơ tay lên, chính là một cái tát vào mặt An Thượng Võ, tiếp theo liền kéo An Thượng Võ ra khỏi xe.
Đồng thời, trong chiếc Ma Văn Xa thứ hai, Hàn Sinh cùng với vài tên nhân viên quan trọng cùng một loạt bị lôi xuống. Giờ phút này Hàn Sinh thoạt nhìn đã trở nên chật vật không chịu nổi, cho tới bây giờ bên trong hai mắt còn tràn ngập sợ hãi và khó tin. Hắn có cảm giác dường như đội quân tù nhân này biết vượt qua hư không, dường như chỉ trong chớp mắt, liền xuất hiện ở trước mắt bọn họ, đồng thời lập tức tiêu diệt bọn họ, hoàn toàn không cho bọn họ có mảy may cơ hội thở dốc.
Nhìn lướt qua một vòng không đến mười người trước mắt này, Tiêu Hoằng liền khẽ giơ chân lên, trực tiếp từ trên vách tường băng cao chừng năm thước, nhẹ nhàng nhảy xuống.
Sau đó chậm rãi đi tới Cao Long Văn bị ấn trên mặt đất trước mặt.
- Ra lệnh cho quân đội của ngươi ở hai lộ nam bắc khu Gia Tác, đầu hàng đi! Nghiêm cấm làm ra bất kỳ phản kháng, nếu không với tội phản nghịch luận xử, liên lụy tới người nhà của chúng!
Tiêu Hoằng lấy ra Ma Văn thông tin của Cao Long Văn, ném trước mặt hắn nói.
Cao Long Văn bị bắt quỳ rạp trên mặt đất, thân mình bị đè chặt ngước nhìn Tiêu Hoằng, trên mặt hắn có hoảng hốt, có sợ hãi, nhưng cũng có một chút bất khuất kiên cường.
Đồng dạng hắn cũng hiểu được, một khi làm theo lời nói của Tiêu Hoằng, hậu quả rốt cuộc là cái gì? Đó chính là lần thứ hai tân công khu Gia Tác, lại một lần nữa toàn quân bị diệt, mà cuối cùng điều này rốt cuộc có ý nghĩa gì, đã không cân nói cũng biết.
- Đừng mơ tưởng!
Cao Long Văn cố dùng hết tinh thần bày ra một bộ dáng thà chết chứ không chịu khuất phục kêu lên.
“Vù, phốc!
Gần như ngay trong nháy mắt câu nói của Cao Long Văn mới vừa ra khỏi miệng, Tiêu Hoằng đã nâng cánh tay lên, lập tức một mũi tên đen nhánh đâm xuyên qua đùi Hàn Sinh cách đó không xa.
Ngay sau đó, chỉ thấy thân thể của Hàn Sinh, liền bắt đầu ở trước mặt Cao Long Văn cùng với An Thượng Võ, rất nhanh thối rữa lan ra, gần như chỉ chớp mắt, thối rữa đã lan rộng nửa thân mình Hàn Sinh.
Về phần Hàn Sinh bên trong hai mắt tràn ngập sợ hãi, điên cuồng giãy giụa, đội quân tù nhân cũng không có ngăn chặn, nhưng loại giãy giụa này cuối cùng tạo thành kết quả chính là thịt thối vẩy bắn ra chung quanh... Cuối cùng biến thành một bộ xương khô màu máu, ngã xuống trước mặt Cao Long Văn, không ngừng chảy ra chất lỏng màu đen.
Cao Long Văn không nói gì, không có phát ra âm thanh gì, mặt đã trở nên không còn chút máu, trắng bệch dọa người, ánh mắt lại trợn trắng, thân mình cũng đã không kìm được bắt đầu run như cầy sấy.
- Như thế nào, Chuẩn thần phụ đại nhân? Muốn hay không ta biểu diễn một lần nữa cho ngươi xem? Hoặc là ngươi tự mình đến diễn đi?
Tiêu Hoằng hơi cúi mình xuống, giọng điệu vô cùng thoải mái nói, thậm chí trên mặt hơi lộ ý cười.
Tuy nhiên, vẻ tươi cười này ở trong mắt Cao Long Văn lại là lạnh như băng không có một tia ấm áp.
- Thử nghĩ đi, đường đường là Chuẩn thần phụ, tiền đồ của ngươi chính là dưới một người trên vạn người, là một vầng hào quang sáng ngời nha!
Tiêu Hoằng tiếp theo nói với giọng điệu trào phúng, đồng thời vươn bàn tay thô ráp, nhặt lên Ma Văn thông tin rồi từ từ đưa tới đặt trong bàn tay trắng nõn của Cao Long Văn.
Lại một lần nữa nhìn thoáng qua Hàn Sinh bên cạnh, nhìn cái chết thê thảm đó, lại nhìn hai tròng mắt lạnh như băng của Tiêu Hoằng kia, rốt cục Cao Long Văn lựa chọn khuất phục, lập tức ra lệnh cho quân đội ở phụ cận khu Gia Tác, lập tức đầu hàng, nếu còn phản kích sẽ luận xử với tội danh phản loạn.
Thấy Cao Long Văn đầy mặt không tình nguyện phát ra mệnh lệnh như thế, Tiêu Hoằng ngồi xổm trước mặt Cao Long Văn, trên mặt ý cười càng đậm, sau đó nói với giọng điệu thoải mái:
- Chuẩn thần phụ Cao Long Văn! Không biết khi nào ngươi mới có thể tấn chức chân chính là Thần phụ, làm kẻ thống trị cao nhất của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc vậy?
- Cái này có liên quan gì với ngươi chứ?
Cao Long Văn hỏi ngược lại.
- Không có quan hệ gì, ta chỉ là đang nghĩ tới, lệnh tôn năm nay dường như chỉ có sáu mươi tuổi thì phải? Mà nghe nói đã là Đại Ngự Sư cấp năm, đồng thời đang dùng toàn lực tiến tới Ngự Hồn... Cái này theo ta nghĩ, nếu lệnh tôn không... Có gì bất ngờ thành tựu Ngự Hồn, sẽ có tuổi thọ hơn 2000 năm, vây Cao Long Văn đại nhân ngài chẳng phải là cứ chờ tới sau 2000 năm hay sao? Hiện tại thực ra ta suy nghĩ chính là không biết Cao Long Văn tiên sinh có thể sông lâu hơn lệnh tôn hay không đây? Cả đời là Chuẩn thần phụ ư?
Tiêu Hoằng ghé sát vào bên tai Cao Long Văn, từ từ nói.
Nghe nói như thế, tâm thần Cao Long Văn không kìm được vừa động, ở chỗ sâu trong ánh mắt lại không kìm được biến đổi. Tuy nhiên, ánh mắt như vậy cũng chỉ lướt qua rồi tắt, tiếp theo Cao Long Văn nhìn Tiêu Hoằng, khinh thường nói:
- Loại tiểu kỹ xảo của ngươi này đã nghĩ chàm ngòi ly gián ta với phụ thân hay sao? Quá ngây thơ!
- Ta nói hết lời như thế, về phần Cao Long Văn đại nhân nghĩ như thế nào đó chính là chuyện của ngươi. Mặt khác trước khi đi, cứ đưa tặng ngươi một phần lễ vật nhỏ đi!
Tiêu Hoằng nói xong, liền lấy ra giấy bút, viết ra mấy hàng chữ rồi đặt ở trong tay Cao Long Văn. Sau đó liền chậm rãi đứng dậy, đồng thời khẽ giơ tay làm một thế chém xuống.
“Xoạt, xoạt...”
Ngay sau đó, trừ Cao Long Văn và An Thượng Võ ra, không đến mười người trước mặt Tiêu Hoằng này, toàn bộ bị đủ các loại huyết nhận chém chết.
Nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt Cao Long Văn có thể nói biến sắc không còn còn gì để biến, hẳn khẽ mở ra tờ giấy của Tiêu Hoằng đưa qua, chỉ nhìn thấy mặt trên viết mấy chữ phi thường đơn giản: “Ở thời điểm tấn công khu Gia Tác, Hàn Sinh mê hoặc toàn bộ quân đội của Tự Cường Châu phản bội Cao Triết Cơ, dẫn tới Tự Cường Châu tổn thất nghiêm trọng, cũng đẩy ta vào hiểm cảnh...”
- Ngươi đây là chỉ ta nói như thế nào với cha ta phải không?
Cao Long Văn xem hết tờ giấy, ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Hoằng nói.
- Đúng vậy!
Tiêu Hoằng thẳng thắn nói.
- Ngươi nghĩ ràng ta sẽ dựa theo lời nói của tên tù nhân ngươi trong này sao?
Cao Long Văn căng thẳng nhìn Tiêu Hoằng nói gằn từng chữ, trong lòng có thể nói nghiêm trọng và xấu hổ cùng tồn tại. Tuy nhiên, điều này cũng không làm sao được! Nói không khoa trương chút nào, giờ khắc này, tính mạng tôn quý của hắn chính là ở trong tay Tiêu Hoằng.
- Ngươi phải làm vậy!
Tiêu Hoằng lạnh nhạt cười, tiếp theo nhẹ giọng đáp lại. Sau đó đứng lên, đồng thời nắm sau cổ Cao Long Văn, túm hắn nằm ngang trên lưng Thiết cước mã.
Đồng thời Hứa Kính Uy ở bên cạnh cũng đã túm An Thượng Võ đặt nằm trên Thiết cước mã, sau đó theo sát phía sau Tiêu Hoằng chạy như bay tới hướng cửa tây của Bái Áo Thị.
Nơi đi qua, dân chúng Bái Áo Thị nhìn Cao Long Văn đại nhân bách chiến bách thắng của họ, cứ như vậy giống như một con chó năm vắt ngang trên lưng ngựa của Tiêu Hoằng, tất cả thị dân đều liên tục bị chấn động.
Dĩ vãng Cao Tương Chân Nghĩa Quốc tuyên truyền, đều là Cao Tương Chân Nghĩa Quốc bách chiến bách thẳng, nhưng một màn này chứng mình điều gì?
Dường như thật sự đã vô tình đả phá lột trần những lời nói dối như cuội kia.
Cao Long Văn bách chiến bách thắng, dường như chỉ là một cái bao cỏ mà thôi. Hơn nữa Cao Long Văn dường như cũng không có nhận được che chở cái gì của Áo Cách Tư Thần.
Cao Long Văn vắt ngang trên lưng ngựa phía trên, thấy ánh mắt của dân chúng Bái Áo Thị như vậy, trong lòng vừa thẹn vừa giận. Nên biết răng, hoàng tử bị bắt, đối với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc mà nói tuyệt đối là chuyện không thể dễ dàng tha thứ. Điều này đối với kế thừa của hắn tuyệt đối sẽ sinh ra ấn tượng thật lớn.
Nghĩ đến kế thừa, trong óc Cao Long Văn liền không kìm được, bắt đầu quanh quẩn trong lời nói của Tiêu Hoằng nói qua với hẳn, nếu phụ thân ngươi thành tựu Ngự Hồn, vậy ngươi cứ chờ làm Chuẩn thần phụ 2000 năm đi, nói không chừng ngươi còn không có sống được lâu bằng phụ thân ngươi.
Thời điểm này Cao Long Văn lại khiếp sợ phát hiện: Tuy rằng biết rõ lời nói này của Tiêu Hoằng chính là châm ngòi ly gián, làm chia rẽ sụp đổ tình cha con giữa bọn họ. Thế nhưng lời nói này không kìm được lại luôn vang vọng trong đầu Cao Long Văn, mỗi một lần vọng lại, đều dẫn tới gợn sóng trong lòng Cao Long Văn.
Làm cho người ta có cảm giác là Tiêu Hoằng chỉ nhẹ nhàng nói mấy câu, đã giống như một lần sử dụng Huyễn Ma Chiến Văn với Cao Long Văn.
Ngắn ngủn nửa tiếng sau, đội quân tù nhân một đường rong ruổi, đã chạy ra khỏi Bái Áo Thị đang chạy trên bình nguyên rộng lớn.
Mà ở khu Gia Tác, quân đội của Gia Tác, đã bắt đầu tiến hành một loạt tiếp thu biên chế đối với sư đoàn chiến đấu Đông Ngũ, cùng với 10 vạn quân đội của Tự Cường Châu.
Dựa theo ý tưởng của Nhảm Thu, nếu Cao Tương Chân Nghĩa Quốc thành lập một số trại tập trung, như vậy khá Gia Tác cũng hoàn toàn có thể thành lập trại tập trung giam giữ người Gao Tương.
Ước chừng trôi qua năm tiếng đồng hồ, nhìn thái dương đã sắp ngã về tây, tính toán thời gian khu Gia Tác gần như đã có thể thu phục dọn dẹp xong, Tiêu Hoằng mới trực tiếp ném Cao Long Văn và An Thượng Võ xuống mặt đất.
- Lão đại! Ngài xem này!
Thiết Nam nói xong, liền đặt trên tay Tiêu Hoằng túi Ma Văn của Cao Long Văn và An Thượng Võ. Tuy rằng Cao Long Văn hầu như chưa từng sử dụng Chiến Văn, nhưng bên trong vẫn có bảy tám cái Chiến Văn vô cùng quý báu, tính năng trác tuyệt. Ngoài ra, ở túi phụ bên trong túi Ma Văn của Cao Long Văn, còn chứa một ít vật quý báu, trong đó quý báu nhất chính là hai lọ Ngự linh thủy.
Hiển nhiên đây là Cao Long Văn chuẩn bị cho chính mình, về phần một cái khác có lẽ là đã dùng.
Về phần trong túi Ma Văn của An Thượng Võ, cũng có không ít thứ tốt, Chiến Văn cấp Đại Ngự Sư, cũng có bảy tám cái, ngoài ra, cũng có một vài thứ quý báu.
- Ha ha...
Nhìn thấy nhiều thứ tốt như vậy, trên mặt Tiêu Hoằng không khỏi nổi lên vẻ tươi cười hưng phấn. Đây không thể chối cãi tuyệt đối là tiền của phi nghĩa.
- Lôi A, Mặc Long!
Tiêu Hoằng bỗng nhiên hô lên tên hai người.
- Lão đại!
Ngay sau đó trong đội quân tù nhân bước ra hai người, tướng mạo nhìn qua đều là loại rất thô bạo ngang tàng này. Trên thực tế, trải qua trong cảnh ngộ phong sương, dầm mưa dãi nắng, chiến đấu không ngừng này, phỏng chừng công tử bột cũng phải biến thành đại thúc trung niên.
- Tiếp lấy!
Thấy hai người đi ra, Tiêu Hoằng trực tiếp ném hai cái lọ Ngự linh thủy cho hai người. Không thể nghi ngờ đây là cho bọn hắn một lần cơ hội thành tựu Đại Ngự Sư.
Ngoài ra, Tiêu Hoằng lại lấy ra hai cái Ma Văn vụ luyện đã chế tạo trước đó, phân biệt ném cho Lôi A và Mặc Long. Có đầy đủ như thế, chỉ cần tìm được thời cơ thích hợp, hai người sẽ có cơ hội thành tựu Đại Ngự Sư.
Trên mặt hai người không khỏi tràn ngập hưng phấn vô tận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT