- Rất tốt! Không hổ là quân đội từ bắc bán cầu triệu tập tới, rèn luyện chiến đấu hàng ngày quả nhiên có tố chất khác biệt!
Cao Long Văn nhìn hình ảnh trên màu hình chính, vẻ âm trầm trên mặt rốt cục hiện ra một chút ý cười nói.
- Đại nhân xin cứ yên tâm! Chỉ cần có bọn họ, toàn bộ được trang bị vũ khí hạng nặng, tất nhiên sẽ dẹp yên khu Gia Tác. Trước đây thất bại, chỉ là chúng ta sơ suất, nhưng lần này thì sẽ khác!
An Thượng Võ cúi người nói.
- Đúng vậy đại nhân, khu Gia Tác đó thủy chung là cánh tay nhỏ, muốn lay động cái đùi của Cao Tương quân đội, thật đúng là không biết lượng sức mình!
Hàn Sinh ngồi ở một bên, vội vàng phụ họa theo.
Nhìn thấy phía trên màn hình điều động như thế, cùng với quân đoàn chiến đấu Đông Ngũ có tố chất huấn luyện kia, trong lòng Hàn Sinh cuối cùng cũng hơi buông lỏng.
Tuy rằng trước đó tổn thất thảm trọng, nhưng nếu có thể bứng sạch hang ổ khu Gia Tác, thì tính mạng của mười mấy vạn binh sĩ coi như cũng đáng giá. Đối với khái niệm sinh mệnh vô giá linh tinh, Hàn Sinh cũng không có, Cao Long Văn càng không có.
“Ầm, ầm, ầm, ầm...”
Gần như ngay lúc đám người Cao Long Văn, An Thượng Võ, Hàn Sinh hăng hái chuẩn bị lại lần nữa làm một hồi ăn mừng sớm, bất ngờ truyền đến liên tiếp không ngừng tiếng gầm rú rồi nổ ầm từ xa tới gần.
Thủ phủ của Tự Cường Châu, luôn luôn quản lý sâm nghiêm, liên tiếp tiếng nổ mạnh như vậy thật sự là không gặp nhiều lắm.
Nghe có tiếng nổ mạnh như thế, đám người Cao Long Văn ở bên trong khách sạn Thượng Hợp đều biến sắc, nhưng mà, khi bọn hắn đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thì thần sắc lại càng biến đổi khó coi.
Mặt đầy vé khiếp sợ, chỉ nhìn thấy ở ngoàiai cây số đã là khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa nổi lên bốn phía. Trên đường phố một chi đội Thiết cước mã đang chạy như điên thẳng tới phía khách sạn Thượng Hợp. Binh sĩ Cao Tương hoặc là bình dân, kẻ ngăn chặn đường, trực tiếp bị giết không thương tiếc.
Nơi đi qua, máu chảy thành sông.
- Này... Như thế nào có thể? Đây rốt cuộc là ai mà lá gan lớn như vậy?
Hàn Sinh qua khiếp sợ, không kìm được bật thốt ra như thế. Hẳn có điều không thể tưởng tượng, đám người này không ngờ lại dám xâm nhập vào Bái Áo Thị đề phòng sâm nghiêm như thế. Chẳng lẽ là chán sống rồi sao?
Nhưng ngay sau đó, Hàn Sinh cùng với Cao Long Văn, An Thượng Võ vốn vẻ mặt khiếp sợ liền biến thành kinh hãi, sau đó là kinh hoàng.
Chỉ thấy đội nhân mã không ngừng tới gần, thân ảnh Tiêu Hoằng một thân áo trắng cùng với toàn thân áo giáp da lông sói đặc điểm rõ ràng của đội quân tù nhân, dần dần hiện lên ở trước mặt đám người Cao Long Văn.
- Này... Điều này không có khả năng! Bọn họ không phải đã chết sạch trong Ma Văn vận tải hạm rồi sao? Cho dù không chết, hẳn là phải ở khu Gia Tác mới đúng. Như thế nào lại xuất hiện ở đây?
Hàn Sinh cả kinh kêu lên. Trong nháy mắt, chỉ cảm thấy trong đầu “ông” một tiếng.
Cao Long Văn lại cả người trực tiếp hóa đá tại đương trường, khóe miệng hơi mở ra, ánh mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng đội quân tù nhân đang phóng tới.
An Thượng Võ hoặc ít hoặc nhiều coi như còn bình tĩnh một chút, nhưng sau lưng cũng chảy ra một lớp mồ hôi lạnh giá.
Một màn như vậy rốt cuộc biểu thị cái gì không cần nói cũng biết! Không đợi bọn họ đi tiến công khu Gia Tác, đội quân tù nhân đã trực tiếp lao vào tận hang ổ của bọn họ.
Điều này không thể nghi ngờ là tuyên cáo một điểm: Hết thảy kế hoạch của họ trước đây toàn bộ phá sản, đồng thời rơi vào tình cảnh nguy cơ trầm trọng, càng làm cho người ta cảm thấy mỉa mai là, hết thảy chuyện phát sinh này, trước đó bọn họ lại không biết rõ tình hình chút nào, mà chỉ tập trung toàn bộ lực chú ý vào khu Gia Tác cùng với trên chiếc Ma Văn vận tải hạm kia.
Tình hình này dường như là tuyên cáo bọn họ đã hoàn toàn bị đánh bại, hơn nữa chuyển biến như vậy chỉ trong thời gian ngắn ngủn một phút đồng hồ. Vừa rồi bọn họ còn đang không ngừng tưởng tượng phải dùng phương thức thế nào để dẹp yên khu Gia Tác.
- Đại nhân! Nơi đây đã không nên ở lâu, ta đề nghị chúng ta tốt hơn là rút lui đi!
An Thượng Võ tận khả năng bài trừ một tia bình tĩnh cuối cũng trong đầu óc, đầu đầy mồ hôi nói với Cao Long Văn.
Đội quân tù nhân rốt cuộc hung mãnh tới bao nhiêu, Cao Long Văn tự nhiên đã từng kiến thức, đừng nhìn chỉ có mấy trăm người, thậm chí còn đáng sợ hơn so với cả vạn người, vì thế hắn không hề có nhiều do dự, vội vàng gật gật đầu, sau đó rất nhanh cùng đám người An Thượng Võ đi xuống thang lầu, đi thẳng đến Ma Văn Xa, đồng thời tranh thủ bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới khu neo đậu chiến hạm, rời khỏi Tự Cường Châu chết tiệt này.
Theo đám người Cao Long Văn, phân biệt bước lên hai chiếc Ma Văn Xa, An Thượng Võ liền ra lệnh cho 1000 tên binh sĩ Thánh Tử bảo hộ Cao Long Văn đại nhân rút lui.
Ngay tại khoảnh khắc hai chiếc Ma Văn Xa chở Cao Long Văn và Hàn Sinh chạy ra khỏi khách sạn Thượng Hợp, Tiêu Hoằng đã suất lĩnh đội quân tù nhân đánh giết gần tới khách sạn Thượng Hợp.
Nhìn hai chiếc Ma Văn Xa màu đen xa hoa trong vòng hộ vệ của 1000 tên binh sĩ Cao Tương, chạy rất nhanh về hướng khu neo đậu chiến hạm cách ngoài l0km, Tiêu Hoằng tự nhiên hiểu được trong đó có ý nghĩa gì. Hơn nữa thông qua cửa kính xe, Tiêu Hoằng cũng ẩn ẩn có thể nhìn thấy hình dáng của Cao Long Văn trong chiếc xe thứ nhất kia.
- Đuổi theo!
Tiêu Hoằng nhìn chòng chọc hai chiếc Ma Văn Xa kia, nheo mắt suy nghĩ, trong mắt lấp lánh sáng, thấp giọng phát ra mệnh lệnh.
Ngay sau đó, lại nhìn đội quân tù nhân cưỡi Thiết cước mã đều tăng tốc, giống như mũi tên rời cung phóng thẳng tới phía Ma Văn Xa của Cao Long Văn.
Khi chạy ngang qua cổng khách sạn Thượng Hợp, còn không quên ném ra mấy đầu đạn, liên tiếp tiếng gầm rú ngay sau đó khách sạn Thượng Hợp trực tiếp sụp đổ, hệ thống thông tin tác chiến của khu Gia T hoàn toàn rơi vào trạng thái tê liệt.
Cao Long Văn ngồi trong Ma Văn Xa nhìn thấy khách sạn Thượng Hợp xa hoa ở phía sau sụp đổ, trên mặt càng tràn ngập vẻ hoảng sợ, nhìn qua đã không còn chút gì là Chuẩn thần phụ, mà giống như chim sợ cành cong vô cùng chật vật.
Nhất là nhìn thấy đội quân tù nhân cưỡi Thiết cước mã truy kích tới, đôi đồng tử hắn co rút lại, toàn thân toát mồ hôi lạnh chảy ròng. Lúc này Cao Long Văn hoàn toàn có thể ý thức được, bị đội quân tù nhân bắt được chính là một hậu quả như thế nào? Nên biết rằng, giết chết hắn không chỉ là một công lớn, mà còn có thể làm cho sĩ khí của khu Gia Tác tăng lớn.
Không có bất kỳ một lần nào, Cao Long Văn cảm thấy chính mình cách gần thần chết như thế.
- Binh sĩ Thánh Tử, đình chỉ hộ vệ, vì Áo Cách Tư Thần, vì Cao Long Văn đại nhân kính ngưỡng của chúng ta, ngăn chặn truy kích của đội quân tù nhân!
An Thượng Võ ngồi bên cạnh Cao Long Văn, đồng dạng đổ mồ hôi đầm đìa, ra lệnh cho binh sĩ Thánh Tử ở phía sau.
Theo An Thượng Võ ra lệnh một tiếng, lại nhìn binh sĩ Thánh Tử phía sau vì nghĩa không chùn bước, đều dừng lại bước chân, đồng loạt xoay người, chuẩn bị dùng thân thể máu thịt ngăn chặn đường đi của đội quân tù nhân.
Chỉ có điều, ngay khoảnh khắc binh sĩ Thánh Tử vừa mới xoay người, sắc mặt của hơn 1000 binh sĩ Thánh Tử đều biến sắc, chỉ thấy đám Tiêu Hoằng, Thiết Nam, Hứa Kính Uy... Mười bốn tên Đại Ngự Sư chạy ở trước nhất đều đồng loạt duỗi ra Ma Văn Dực vô cùng hoa lệ, sau đó bay lên trời, trực tiếp xẹt qua trên đỉnh đầu bọn họ.
Không đợi bọn họ làm ra động tác chặn lại linh tinh, các đội quân tù nhân khác đã xuất hiện ở phụ cận, sau đó là chà đạp, đồng thời khởi động Chiến Văn, đối với binh sĩ Thánh Tử chính là liên tiếp công kích điên cuồng.
Binh sĩ Thánh Tử tuy rằng cường đại, điểm này không thể nghi ngờ, nếu không cũng sẽ không trở thành hộ vệ của Cao Long Văn, chỉ có điều ở trước mặt đội quân tù nhân, cường đại như vậy còn có chút không đáng giá nhắc tới.
Gần như ngay trong nháy mắt song phương gặp nhau, chiến cuộc liền biến thành đơn phương giết hại.
Cùng lúc đó, đám người Tiêu Hoằng, Hứa Kính Uy... Đã cấp tốc vọt tới phía trên hai chiếc Ma Văn Xa, đồng thời chỉ thấy bầu trời đang sáng sủa, trong nháy mắt liền bị bao phủ trong một tầng mây màu máu.
Nhanh như một tia chớp từ trong đó, rậm rạp Bia mộ băng đỏ như máu với tốc độ cao “ầm ầm” oanh kích xuống Ma Văn Xa!
Không thể phủ nhận, kỹ thuật điều khiển của lái xe Cao Long Văn có thể nói rất xuất sắc, đối mặt với băng trụ màu máu oanh kích từ trên bầu trời xuống, hắn tránh trái tránh phải, giống như cá chạch, thậm chí có thể từ giữa khe hở phóng vọt tới.
Thể nhưng đào thoát như vậy, hiển nhiên có chút mùi vị giãy giụa trước khi chết.
Ầm ầm!
Ngay lúc hai chiếc Ma Văn Xa tránh trái tránh phải, lái xe của Cao Long Văn lại đột nhiên phát hiện, một bức tường băng trực tiếp dâng lên ở trước mặt hắn, cuối cùng ngăn cản đường đi của hai chiếc Ma Văn Xa.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng đã xuất hiện ở phía trên bức tường băng, giống như một pho tượng, vạt áo phất phơ theo làn gió nhẹ, dưới ánh mặt trời tác động trên người thuần một màu trắng, và thanh đoản đao Nhược Thủy đeo bên hông hắn, cùng phản xạ hào quang chói mắt.
Đồng thời chiếc Ma Văn Xa phía sau, hai bên hông xe đã bị các Đại Ngự Sư còn lại bao vây quanh trong đó.
Nhìn thấy một màn như thế, Cao Long Văn ngồi trong Ma Văn Xa xa hoa, tuy rằng cực lực khống chế nhưng đã bắt đầu lạnh run, trên mặt mồ hôi đầm đìa.
Tuy răng thân là chủ soái nhưng cấp bậc Ngự lực của An Thượng Võ, cũng không phải loại tồn tại biến thái mà chỉ có Đại Ngự Sư cấp ba mà thôi, một điểm trọng yếu là chức vị cao của hắn cũng chỉ do kế thừa chức vụ của phụ thân. Đây cũng là truyền thống của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.
Hàn Sinh ở trong chiếc Ma Văn Xa thứ hai, trên mặt lại giống như tro tàn, đầy vẻ tuyệt vọng. Tự Cường Châu chẳng lẽ thật sự cũng giống như trại tập trung Tín Nghĩa bị một tay gã tù nhân Tiêu Hoằng này bứng sạch hang ổ hay sao? Điều này thật trào phúng, nhưng trước mắt lại là sự thật không thể chối cãi.
Trước mắt Hàn Sinh chính là Đại Ngự Sư cùng An Thượng Võ là Đại Ngự Sư cấp ba, nhìn qua coi như không tệ, nhưng nếu muốn đối phó với mười bốn tên Đại Ngự Sư, cùng với đội quân tù nhân ở sát một bên, điều đó có chút mùi vị vùng vây trước khi sắp chết.
Còn như Cao Long Văn, bản thân tuy rằng có được thực lực Ngự Sư cấp năm, nhưng gần như từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng sờ tới Chiến Văn, bởi vì thường thường đều là do người khác ra tay.
Đợi đội quân tù nhân thu phục toàn bộ đám binh sĩ Thánh Tử xong, tụ tập đông đủ, tù nhân cưỡi Thiết cước mã bao vây quanh hai chiếc Ma Văn Xa không một kẽ hở. Sau đó Mặt Thẹo chậm rãi tiến lên phi thường thô lỗ mở cửa Ma Văn Xa, rồi cứ như vậy nắm tóc Cao Long Văn lôi thẳng xuống.
Nhìn thấy một màn như thế, An Thượng Võ không kìm được biến sắc. Cao Long Văn bị đối đãi thô lỗ như thế, đối với người Cao Tương mà nói, là chuyện không thể tưởng tượng. Thân là Chuẩn thân phụ mà làm vậy chính là xúc phạm tới thần uy của Áo Cách Tư Thần, chính là đại nghịch bất đạo, là phải bị diệt tộc.
Nhưng trước mắt, nói những thứ này hữu dụng sao? Có quyền lực của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc che chở, Cao Long Văn còn là nhân vật cao cao tại thượng, nhưng trước mắt không có sự che chở của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc kia, thì Cao Long Văn tính là cái gì chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT