Có thể nói, Tiêu Hoằng chỉ làm đến từng bước này, gần như đã đủ để cho mọi người cảm thấy ngạc nhiên vui mừng. Tuy nhiẻn, đối với Tiêu Hoằng đây chỉ là mở ra bước đầu tiên.
Ngay sau đó, quan sát sắc mặt Nhâm Thu một chút, Tiêu Hoằng liền lại lần nữa khởi động đao giải phẫu hàn băng, lại cắt vài cái trên mặt Nhâm Thu, miệng vết cắt nhỏ không đến nửa li, sau đó lặp lại động tác vừa rồi.
Lặp đi lặp lại vài lần như thế, Tiêu Hoằng mới vừa lòng gật gật đầu.
Để xuống Ma Văn chữa trị tế bào, Tiêu Hoằng lại cầm lấy Ma Văn chỉnh hợp làn da, tiến hành chữa trị tinh tế, cuối cũng là Ma Văn làm trắng đẹp, số lượng tiêu thụ kinh người nhất của Doanh nghiệp Đại Hoàng Mỹ, không ngừng chiếu xạ lên trên mặt Nhâm Thu.
Lại trôi qua vài phút, làn da mặt Nhâm Thu đã trở nên giống như lòng trắng trừng, những vết lỗ chỗ đã toàn bộ biến mất, ngũ quan cùng trở nên cực kỳ tinh xảo.
“Không thể tưởng được thật đúng là rất xinh đẹp! Tiêu Hoằng thầm khen trong lòng, rồi lau sạch vết máu còn sót lại trên mặt Nhâm Thu.
Sau một lúc ngưng khu động Ma Văn gây tê, Tiêu Hoằng cũng không hề quản tới Nhâm Thu như thế nào, đặt một tấm gương ở bên cạnh nàng, rồi quay về lại bàn gỗ, bắt đầu suy nghĩ.
Suy nghĩ chủ yếu có hai chuyên: Thứ nhất là kế tiếp đối phó với tổ chức Ngốc Thứu, bởi vì Tiêu Hoằng cũng biết rõ, hiện giờ tổ chức Ngốc Thứu hâu như đã trở thành tai hoạ ngầm cho Tiêu Hoằng, phải nhanh chóng tiêu diệt thứ hai chính là chữa trị tổn thương thần kinh não của Phất Lạc.
Về phần đối phó với tổ chức Ngốc Thứu, Tiêu Hoằng không sai biệt lắm cũng đã nghĩ kỹ, chỉ cần xử lý cơ cấu đầu não chính yếu, sau đó tiên hành hợp nhất gôm thâu. Còn về tổn thương bộ não của Phất Lạc, Tiêu Hoằng lăn qua lộn lại suy tư, tìm phương án trị liệu tốt nhất, cùng với làm thế nào có thể thức tỉnh Phất Lạc.
- A!
Ngay lúc Tiêu Hoằng chìm vào trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, không khỏi mạnh mẽ cắt ngang lôi Tiêu Hoằng trở về từ trong thế giới suy tư. Ngẩng đầu nhìn lên, Tiêu Hoằng liền thấy Nhâm Thu đang run run cầm cái gương trong tay, thần tình khiếp sợ nhìn Tiêu Hoằng, giống như nhìn một quái vật.
Có thể nói, Nhâm Thu vừa mới thức tỉnh, nhìn thấy gương mặt của mình tinh xảo, trắng nòn, mịn màng như lòng trắng trừng, Nhâm Thu thật sự bị dọa cho nhảy dụng lên. Cảm giác đầu tiên của Nhâm Thu là: Mình đang tinh hay mơ? Nàng năm mơ cũng không nghĩ tớigương mặt mình lại phục hôi như cũ mà còn đến mức này. Hầu như không thể nói là chữa trị trăm phần trám, mà là một trăm hai mươi phân trăm, bởi vì Nhâm Thu có thể cảm nhận được thật rõ ràng, Tiêu Hoằng đã tiện thể chữa trị toàn bộ các tỳ vết trên mặt. Đồng thời làn da trở nên càng thêm mịn màng xuất chúng.
Giờ khắc này, ở trong mắt Nhâm Thu, Tiêu Hoằng giống như một vị Thần minh.
- La cái gì chứ! Có cái gì ngạc nhiên, thế nào? Vừa lòng không? Nếu đã vừa lòng, khoản giao dịch thứ nhất của chúng ta coi như thanh toán xong!
Tiêu Hoằng thấp giọng nói một câu, sau đó liền tiếp tục bắt đầu tận lực suy nghĩ, viết viết vẽ vẽ trên cuốn sổ nhỏ trong tay.
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là làm như thế nào được?
Nhâm Thu vẫn còn vẻ mặt kinh ngạc không thôi, hỏi với giọng run run, trên mặt thì tràn ngập hưng phấn, hai mắt lại lóng lánh hơi ửng đỏ, trong lòng nảy sinh một loại cảm xúc khó tả.
- Công cụ đều ở bên cạnh ngươi đó, tự mình xem đi!
Tiêu Hoằng cũng không có nhìn Nhâm Thu, nói chậm từng chữ, sắc mặt bình thản, không có chút cảm giác thành tựu gì đáng nói. Điều này cũng không có gì lạ, bởi vì loại chữa trị này, Tiêu Hoằng thật sự đã làm rất nhiều lần nên đã hoàn toàn chết lặng.
Nhâm Thu quay đầu nhìn xem Dược Văn bên cạnh, vẻ kinh ngạc trên mặt cũng không có vì vậy mà giảm xuống, bởi vì nàng quan sát thấy rõ, mấy cái Dược Văn ở bên cạnh tuy rằng chỉ có Ngự Sư cấp một, nhưng vô cùng tinh diệu.
Trải qua một hồi lâu không thích ứng, khi Nhâm Thu lại lần nữa cầm lấy gương soi không ngừng bắt đầu xem khắp chỗ, quay trái quay phải, trong ánh mắt tràn ngập hưng phấn.
Bất kể trong lòng Tiêu Hoằng nghĩ thế nào, ở trong lòng Nhâm Thu không thể nghi ngờ Tiêu Hoằng đã tân sinh cho nàng thành một người mới.
Sau đó Nhâm Thu bước xuống giường, đứng ở trước tấm gương trên mặt đất, không ngừng uốn éo thân mình, trên mặt tràn ngập tia sáng hưng phấn, đồng thời ánh mắt thính thoảng liếc nhìn Tiêu Hoằng, trong mắt hiện lên tia nóng bỏng.
Tiêu Hoằng khẽ nhướng mắt nhìn Nhâm Thu xinh đẹp, tiếp theo liền tiếp tục cúi đầu nghĩ phương án tối ưu hoá trị liệu cho Phất Lạc.
- Này... Này... Tiên sinh tóc bạc, ngài xem nơi này... Nơi này...
Bỗng nhiên Nhâm Thu nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, bày ra một bộ dáng nũng nịu nói. Nếu trước đó nàng bày ra bộ dáng này, có lẽ sẽ làm cho người ta cảm giác không được tự nhiên, nhưng với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời này khẳng định sẽ làm cho đa số nam nhân rơi vào khuynh đảo.
- Chuyện gì vậy?
Tiêu Hoằng nhướng mí mắt, nhìn Nhâm Thu đi tới bên cạnh mình, mặt không đổi sắc nói.
- Tiên sinh xem nơi này, dường như có một chút thô ráp, có thể giúp ta làm một chút hay không!
Nhâm Thu chỉ chỉ nơi cằm, không được Ma Văn làm trắng đẹp chiêu xạ qua, nũng nịu nói.
- Không có việc gì, qua vài ngày sẽ tự nhiên tốt đẹp!
Tiêu Hoằng đáp lại một tiếng, rồi tiếp tục cúi đầu, sửa sang lại nội dung trên cuốn sổ nhỏ.
- Vậy còn phải chờ tới vài ngày ư? Hiện tại tiên sinh hãy giúp ta làm một chút đi, cầu xin tiên sinh mà!
Nhâm Thu năn nỉ nói. Vốn vẻ lạnh như băng trên mặt đã mười phần ấm áp ôn hòa, cùng tràn ngập tự tin.
- Ái chà!
Tiêu Hoằng hoặc nhiều hoặc ít có chút không kiên nhẫn, tuy nhiên vẫn là chỉ chỉ cái khay kim loại ở bên cạnh giường lớn, ý bảo Nhâm Thu lấy đem lại đây.
Nhâm Thu không một chút kháng cự, nhanh chóng đi tới bên giường lớn, bưng cái mâm kim loại chứa đầy Dược Văn lại đây, sau đó vô cùng nhu thuận đặt ở bên cạnh Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn như cục cưng của Nhâm Thu kia, liền vươn tay lấy Ma Văn làm trắng đẹp, sau đó khởi động chiếu xạ vài cái ở trên cằm Nhâm Thu.
- Tốt lắm! Nếu không có chuyện gì nữa, ngươi có thể đi ra ngoài cho mọi người nhìn thấy đi!
Tiêu Hoằng đặt lại Ma Văn làm trắng đẹp trên mâm, thấp giọng nói. Sau đó liền cầm lấy các tài liệu khác, bắt đầu sửa sang lại. Từ đầu đến cuối, sắc mặt không có biến hóa gì quá lớn.
- Tiên sinh giúp ta cùng nhau đi xuống được không?
Nhâm Thu tiếp theo năn nỉ.
- Để làm gì?
Tiêu Hoằng hỏi ngược lại.
- Một mình đi xuống, ta... Ta có hơi khẩn trương!
Nhâm Thu hơi có vẻ khó xử nói, giọng nói có phần lo lẳng.
- Khẩn trương? Có cái gì khẩn trương chứ! Thời điểm khó coi đều cứ như vậy gặp người, giờ xinh đẹp như thế sao lại khẩn trương?
Tiêu Hoằng ngẩng đầu, thần sắc khó hiểu hỏi.
- Tiên sinh như thế nào không hiểu tâm tình của các cô gái gì cả vậy?
Nhâm Thu hơi nhíu mày, dáng vẻ bất đắc dĩ nói.
- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
Tiêu Hoằng nhìn Nhâm Thu, trên mặt cũng có chút bất đắc dĩ, hỏi.
- Cùng đi với ta xuống lầu, để mọi người kiến thức một chút tài nghệ của tiên sinh!
Nhâm Thu cười khúc khích nói, tốc độ biến đổi sắc mặt còn nhanh hơn so với lật sách.
- Đi thôi!
Tiêu Hoằng cũng không muốn rối rắm quá nhiều, thu nhập mọi thứ cho vào khe nứt không gian, rồi đứng dậy bước đi.
- Chờ một chút!
Nhâm Thu gọi Tiêu Hoằng lại, tiếp theo liền lấy một cái áo gối che trên mặt mình, sau đó giơ tay về phía Tiêu Hoằng.
Không thể phủ nhận, Tiêu Hoằng thật sự không hiểu biết nhiều về tâm tình của nữ nhân. Tuy nhiên, vẫn đưa tay đỡ lấy bàn tay trắng nõn của Nhâm Thu, sau đó cứ như vậy dìu đỡ Nhâm Thu đi ra, đồng thời chậm rãi đi xuống thang lầu. Còn bản thân Nhâm Thu dường như cũng rất thích hưởng thụ quá trình như vậy.
Ước chừng ở dưới lầu đợi đã mấy giờ, thời gian đã tới chạng vạng, thấy Nhâm Thu còn không có đi ra, Ba Ước hoặc nhiều hoặc ít cũng đã có chút sốt ruột. Đám người Thiết Nam, Mặt Thẹo... Cũng như thế, bọn họ không biết, bên trong đang phát sinh chuyện gì.
Nhưng, ngay lúc mọi người đi tới đi lui bên trong đại sảnh, thần sắc lại bỗng nhiên vừa động, đồng thời đều dừng lại bước chân, tập trung ánh mắt ngay chỗ thang lầu, chỉ thấy Tiêu Hoằng vẻ mặt bất đắc dĩ nắm tay Nhâm Thu, còn trên mặt Nhâm Thu lại phủ một tấm áo gối màu trắng, chẳng hiểu ra sao cả!
Nhìn thấy hai người bày ra loại tư thế này đi xuống, mọi người đều có chút phát mộng. Nhất là Ba Ước, trên mặt lại có chứa một chút không yên tâm.
Ngay cả đám nữ nhân Lạc Đan Luân, cũng đều “xoát xoát” dời ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng và Nhâm Thu, họ biết Tiêu Hoằng chữa trị bộ mặt cho Nhâm Thu, chính là không biết có thể sửa lại thành bộ dáng gì nữa.
Đối với vẻ mặt của mọi người như vậy, sắc mặt Tiêu Hoằng không một chút biến hóa, trong lòng chỉ có bất đắc dĩ, tiếp theo cũng không có úp úp mở mở quá nhiều, trực tiếp kéo xuống tấm che trên mặt Nhâm Thu.
Gương mặt tinh xảo của Nhâm Thu vừa xuất hiện ở trước mặt mọi người, vốn những vết lỗ chỗ ở mặt bên trái đều vô cùng bằng phẳng mịn màng, và mắt trái đã biến hình, cũng trở thành cặp mắt hạnh tiêu chuẩn, làn da lại vô cùng mịn màng như trẻ con, xinh đẹp tuyệt trần!
Nói không khoa trương chút nào, nhìn thấy gương mặt Nhâm Thu như thế, mọi người không kìm lòng được hít ngược một hơi khí lạnh, hai mắt mở lớn miệng há hốc.
Ngay cả đội quân tù nhân vô cùng tàn bạo, đối mặt với giết chóc đều mặt không đổi sắc, lúc này cũng bày ra sắc mặt cực kỳ kinh ngạc! Giờ khăc này, bọn họ lại không thể tin được hai mắt của mình.
Thời điểm đi vào còn là một bộ dáng dung mạo tàn phá, lúc đi ra đã biến thành một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần, thậm chí làn da và con mắt kia, còn xinh đẹp hơn nhiều so với khi chưa bị hủy dung nhan lúc trước.
Càng làm cho bọn họ cảm thấy thật khó có thể tin là, Tiêu Hoằng nhìn như tàn bạo, thô lỗ, lạnh như băng kia, không ngờ lại còn có kỹ thuật tinh tế như thế, điêu này thật sự làm cho đội quân tù nhân không thế nào tưởng tượng nổi.
Ngay cả hơn năm mươi nữ nhân Lạc Đan Luân nhìn thấy Nhâm Thu lại biến thành dung mạo như thế, bên trong hai mắt đều lóe ra vô số điểm sáng. Chỉ cần là nữ nhân đều hy vọng mình xinh đẹp, đạo lý này tuyệt đối là vĩnh viễn không thay đổi.
- Lão... Lão đại... Ngài đây là... Như thế nào làm được?
Mặt Thẹo mặt đầy vẻ khó tin, lên tiếng hỏi. Hẳn còn nhớ rõ sâu sắc bộ dáng của Nhâm Thu trước khi lên lầu vô cùng thê thảm, mà hiện tại có thể nói là một mỹ nữ siêu cấp.
Ngay cả đối mặt với nữ nhân Lạc Đan Luân, cũng không nhường bao nhiêu.
Thậm chí tù binh Ngốc Thứu bị trói gô nằm trên mặt đất, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ khiếp sợ.
Vừa rồi bộ dáng gương mặt Nhâm Thu ra sao, bọn họ tự nhiên nhìn thấy, vết sẹo trên mặt khiến người ta cảm thấy thật ghê tởm, mà hiện tại thì sao? Cái này cùng với đổi thành người khác dường như không có gì khác nhau.
- Ta trước kia lúc còn ở Phục Thản Đế Quốc, đã từng mở tiểu điểm thẩm mỹ cùng loại, chút trình độ đó không tính là gì!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp lại, coi như nói thẳng ra. Đồng thời chuẩn bị buông tay Nhâm Thu, kết quả lại phát hiện bàn tay nhỏ bé của Nhâm Thu, đã nắm chặt lấy bàn tay Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng lắc mấy lần, nhưng vẫn không rời ra được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT