Về phần những người khác,
nhìn thấy một màn như vậy, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Hoằng đã tràn ngập
sợ hãi, đối thủ là ai a? Chính là thế lực số 2 tại khu Gia Tác a, vậy mà họ lại dễ dàng đánh cho các thành viên trung tâm thành bộ dáng này.
Trái lại Tiêu Hoằng, vẻ mặt cũng không có chút khác thường, đi qua một
đám thi thể, bắt đầu tìm kiếm trên các thi thể này, thu toàn bộ Chiến
Văn, Trữ kim văn cùng những thứ đáng giá khác lại.
Ngoài Chiến Văn, thì chỉ riêng Trữ kim văn đã có khoảng 130 vạn kim tệ,
điều này cũng không có gì là kỳ quái, những người này đều là thành viên
trung tâm của tổ chức Ngốc Thứu, có nhiều kim tệ như vậy thì cũng rất
bình thường.
Giao những túi Ma Văn này cho Ốc Sư, vẻ mặt Tiêu Hoằng lại lần nữa khôi
phục bình thản, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt người bán hàng kia.
Khi trước người bán hàng này căn bản không thèm để ý tới Tiêu Hoằng, chỉ cho rằng hắn có lẽ là thương nhân thường xuyên đi lại trong khu Gia Tác này mà thôi, nhưng sau khi nhìn thấy một màn vừa rồi, cảm nhận duy nhất của người bán hàng này chính là, Tiêu Hoằng cực kỳ đáng sợ.
Thấy Tiêu Hoằng đi tới, người bán hàng này không kiềm được lui về phía
sau hai bước, tuy rằng cực lực khắc chế, nhưng bàn tay đang cầm bình máu Ngạc Long vẫn trở nên run rẩy.
Cạch...
Tiêu Hoằng không nhiều lời, đặt một cái Trữ kim văn trên quầy hàng, sau
đó hắn trực tiếp ngoắc ngón tay về phía người bán hàng, lại nhìn bình
máu Ngạc Long trong tay đối phương một cái.
Thấy vậy, người bán hàng tự nhiên hiểu được có ý gì, nhìn phía sau Tiêu
Hoằng một cái, tại đó có hơn mười thành viên đội quân tù nhân mặt đầy
vết máu, hắn liền vội vàng đặt máu Ngạc Long vào trong tay Tiêu Hoằng.
Nhận lấy máu Ngạc Long, Tiêu Hoằng hơi nhìn một chút, sau đó đặt vào
trong túi của Nhâm Thu, rồi nhìn thoáng qua vẻ mặt kinh ngạc của Nhâm
Thu, nhẹ nhàng cười nói:
- Ta không thích bạo lực, nhưng có một số thời điểm thì nó cũng là điều
bắt buộc, có một số thời điểm chỉ cần trực tiếp xử lý chẳng phải là xong rồi hay sao? Còn cần giảng giải với loại người này để làm gì?
Nói xong, Tiêu Hoằng liền nhìn về phía cây Huyết vu mộc phẩm chất vô
cùng tốt phía sau người bán hàng kia, sau đó liền chỉ về phía nó, ngoắc
tay đối với người bán hàng.
Nhìn thấy hành động này của Tiêu Hoằng, người bán hàng đầu đầy mồ hôi,
không dám có chút chậm trễ nào, vội vàng xoay người cầm Huyết vu mộc
xuống, sau đó nơm nớp lo sợ, dùng hai tay trao Huyết vu mộc cho Tiêu
Hoằng.
Tiêu Hoằng không nói gì, đưa Huyết vu mộc cho Ốc Sư, sau đó trực tiếp ở ném 100 vạn kim Trữ kim văn lên trên quầy.
Tiếp theo Tiêu Hoằng cũng không ở trong này lâu, làm cho thanh băng nhận giống như một bức tường kia tan ra, hắn và Nhâm Thu đã mang theo đám tù nhân đi xuống lầu, tiến vào trong Ma Văn Xa, sau đó nghênh ngang rời
đi.
Tiêu Hoằng tự nhiên không ngốc, hắn tự nhiên rõ ràng, đã xảy ra xung đột cùng đám người Lý Kiệt, nhất định đối phương sẽ trở về tìm lại mặt mũi, cũng không phải là Tiêu Hoằng e ngại, mà là dùng mười mấy người đi
chống cự lại tổ chức Ngốc Thứu có đại lượng thành viên, thì rất không
sáng suốt.
Cùng mấy chiếc Ma Văn Xa của Tiêu Hoằng rời đi, tiến thẳng tới khách sạn Đại Sâm Lâm, hai má Nhâm Thu đã trở nên ửng đỏ.
- Chuyện vừa rồi, cảm ơn.
Nhâm Thu dịu dàng nói, có thể nói, lúc này nàng lại bỗng nhiên cảm giác được trên người Tiêu Hoằng một loại cảm giác an toàn.
Một mình nàng đơn độc gánh vác cả tổ chức Bạch Ti Đái, thật sự là vô cùng vất vả, lúc này đã có một loại cảm giác thả lỏng mình.
- Không có gì đáng để cảm ơn cả, ngươi cũng biết đấy, máu Ngạc Long là có tác dụng với ta!
Tiêu Hoằng vẫn nhìn về phía trước, nghiêm túc nói.
- Tuy nhiên, chúng ta cũng nên cẩn thận. Tổ chức Ngốc Thứu bị thiệt thòi lớn ngay trước mặt công chúng, bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.
Nhâm Thu nhắc nhở.
- Ha hả.
Nghe vậy, Tiêu Hoằng mỉm cười, nói tiếp:
- Ngươi và ta làm một cuộc giao dịch, thế nào?
- Giao dịch? Ngươi muốn làm gì?
Nhâm Thu nghi hoặc hỏi.
- Rất đơn giản, ta để cho Bạch Ti Đái thu lấy tổ chức Ngốc Thứu, hỗ trợ
ngươi trở thành tổ chức lớn nhất tại khu Gia Tác, ngươi chỉ cần đáp ứng
ta một việc, ra sức giải cứu các nữ nhân Lạc Đan Luân bị hãm hại.
Tiêu Hoằng vẫn nhìn về phía trước mà nói.
Nghe vậy, Nhâm Thu ít nhiều có chút kinh ngạc, nàng không biết vì sao Tiêu Hoằng lại có nói như vậy.
- Giải cứu, bản thân ngươi hoàn toàn có thể làm được, vì sao còn cần ta?
Nhâm Thu hơi có chút kinh ngạc.
- Khi trước ta đã nói qua, lý tưởng của ta căn bản là không ở nơi này,
lý tưởng của ta ở phương bắc, ta tạm thời không mang đám nữ nhân Lạc Đan Luân này đi theo được.
Tiêu Hoằng lạnh nhạt đáp.
- Ngươi có vẻ rất quan tâm các nữ nhân Lạc Đan Luân a, ngươi cũng không phải là người Lạc Đan Luân!
Nhâm Thu hỏi tiếp.
- Ngươi nói sai rồi, bản thân ta là người gì, thì ta hiểu rõ ràng nhất,
nói cho ngươi biết, so với người Lạc Đan Luân thì ta còn càng giống
người Lạc Đan Luân hơn!
Tiêu Hoằng nhìn thoáng qua Nhâm Thu, rồi đáp.
Kỳ thật theo thời gian trôi qua, cùng với đủ loại kỳ ngộ, có vài thứ đã
làm cho Tiêu Hoằng dường như phát hiện ra một chút manh mối.
Rất nhanh, đại khái sau mười mấy phút, đám người Tiêu Hoằng đã lại một lần nữa quay về trong khách sạn Đại Sâm Lâm.
Đi vào khách sạn Đại Sâm Lâm, hơn mười tên tù nhân đã trực tiếp ném đám tù binh lên trên mặt đất.
- Lão đại, có chuyện gì xảy ra vậy?
Thiết Nam nhìn thấy vài người này, hơi có chút kinh ngạc.
- Ở cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm, gặp phải một chút ngoài ý muốn!
Tiêu Hoằng phi thường lạnh nhạt đáp.
Về phần Nhâm Thu thì lại đang thật cẩn thận đặt một túi lớn tài liệu
trên mặt bàn, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoằng, tuy
rằng không lên tiếng, nhưng mục đích đã rất rõ ràng, tài liệu cũng đã
có, hiện tại không biết đã có thể bắt đầu hay chưa!
Kỳ thật bản thân Nhâm Thu cũng không đặt nhiều hy vọng vào thủ đoạn chữa trị của Tiêu Hoằng, chỉ cần có thể gỡ xuống chiếc mặt nạ, không bị
người ta coi là kẻ quái dị, thì Nhâm Thu cũng đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Thấy Nhâm Thu đang nhìn mình, Tiêu Hoằng cũng biết lý do là gì rồi, ý
nghĩ trong lòng Nhâm Thu thì Tiêu Hoằng cũng hiểu được, đương nhiên,
Tiêu Hoằng cũng không muốn làm khó Nhâm Thu quá nhiều, bởi vậy, hắn nhìn Nhâm Thu một cái, sau đó bảo Nhâm Thu đi cùng mình. Cuối cùng Tiêu
Hoằng mới xách theo một túi lớn vừa mua về, cầm theo cả các tài liệu mà
Nhâm Thu đưa ra, trực tiếp đi lên trên lầu.
Nhâm Thu thấy Tiêu Hoằng đứng dậy đi tới, ánh mắt chờ đợi cũng không
kiềm được hiện lên một chút khẩn trương, đối với một nữ nhân mà nói, thì đây rất có thể là một lần chuyển biến trong nhân sinh của nàng, làm cho nàng một lần nữa trở lại làm một nữ nhân bình thường.
Hơi bất an nhìn bốn phía một cái, Nhâm Thu mới chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi theo Tiêu Hoằng.
Đi vào tầng 4, trong một căn phòng cách vách với phòng của Phất Lạc, Tiêu Hoằng liền bảo Nhâm Thu nằm trên một chiếc giường lớn.
Thấy vậy, Nhâm Thu tự nhiên thành thành thật thật nghe theo, nằm thẳng
người trên chiếc giường gỗ lớn, sau đó mong chờ nhìn Tiêu Hoằng một cách bất an.
Đối với bộ dáng này của Nhâm Thu, Tiêu Hoằng không chút để ý tới, hắn tự mình ngồi cạnh chiếc bàn gỗ, bắt đầu sửa sang lại các tài liệu, chủ yếu là tách tài liệu dùng cho Phất Lạc và Nhâm Thu ra, sau đó Tiêu Hoằng
liền lấy từ trong khe nứt không gian ra một chiếc hộp kim loại, lấy ra
vài viên Tái thạch Anh tỉnh, chế tạo Ma Văn chữa trị tế bào, Ma Văn làm
trắng da, và Ma Văn điều chỉnh làn da, cùng một số thứ khác nữa.
Ngay khi Tiêu Hoằng đang vô cùng chuyên chú chế tạo, thì dưới tầng một,
vài nữ nhân Lạc Đan Luân đã rót cho những người mới quay về một chén trà nóng, trong đó còn có cả Ba Ước.
Có thể nói, kề vai chiến đấu một lần cùng đội quân tù nhân, ngăn cách
giữa Ba Ước và đội quân tù nhân đã được tiêu trừ không ít, đồng thời bắt đầu có chút tán gẫu với nhau.
Bất kể là đội quân tù nhân, hay là Ba Ước, đối với kỹ xảo thẩm mỹ của
Tiêu Hoằng thì đều không an tâm, điều này cũng cũng không kỳ quái, chưa
từng có ai ở đây được thấy thủ đoạn thẩm mỹ của Tiêu Hoằng, lại càng
không có người biết được khi xưa Tiêu Hoằng dùng Doanh nghiệp Đại Hoằng
Mỹ để lập nghiệp.
- Này, lão đại của các ngươi thật sự biết kỹ thuật thẩm mỹ hay sao?
Ba Ước hỏi thử, ánh mắt cố ý vô tình nhìn vết sẹo to lớn trên mặt của tên Mặt Thẹo một cái, trong lòng lại càng không yên tâm.
- Điều này chúng ta thật sự không rõ ràng lắm.
Thiết Nam hơi lắc lắc đầu, cũng không muốn khoác lác gì cả.
- Tuy nhiên, ngươi cứ yên tâm đi, cho dù không chữa trị tốt được, thì
cũng sẽ không thể xấu hơn so với hiện tại được, có đúng không?
Mặt Thẹo thoải mái nói, đối với vết sẹo lớn trên mặt mình, Mặt Thẹo không có chút để ý nào.
Về phần Ốc Sư thì vẫn không nói gì, mà đang vô cùng yêu thích đùa nghịch Huyết vu mộc trong tay, có nó, còn có nguyên hình vũ khí nữa, thì vẫn
có thể phát huy ra thực lực của hắn tận trăm phần trăm.
Chỉ là vẫn cần tham khảo ý kiến của Tiêu Hoằng một chút, dù sao thứ này cũng đã nằm trong mình rồi.
Ước chừng trải qua một giờ, trong căn phòng nhỏ tại tầng 4, Tiêu Hoằng
đã bày ra trên chiếc bàn gỗ bốn cái Dược Văn, cùng với bốn viên Văn đan, ngoài ra còn có một bình dược phẩm nhỏ màu trắng ngà.
Trái lại Nhâm Thu nằm trên giường khoảng một giờ, thì lại đã trực tiếp lăn ra ngủ.
Đối với điều này, Tiêu Hoằng cũng không để ý, sau khi thu hộp kim loại
này vào, hắn liền nâng một cái khay kim loại, đi tới bên cạnh Nhâm Thu,
bên trên cái khay được đặt tất cả dụng cụ dùng để chữa trị bộ mặt.
Chậm rãi ngồi bên cạnh Nhâm Thu, lại một lần nữa quan sát má bên trái
một chút, Tiêu Hoằng cũng không định đánh thức Nhâm Thu, hắn cố định một cái Ma Văn gây tê lên trên chiếc Ma Văn đăng tại đầu giường, sau đó
nhắm về phía đầu của Nhâm Thu, đồng thời tiện tay khởi động.
Ngay lập tức, Nhâm Thu chìm trong ngủ say, thuận tiện cho Tiêu Hoằng làm việc.
Lại một lần nữa quan sát khuôn mặt của Nhâm Thu, nghĩ lại toàn bộ quá
trình cần làm, Tiêu Hoằng lập tức khởi động Hàn Võ, trong nháy mắt trong tay hắn đã hình thành một thanh hàn băng đao giải phẫu đỏ như máu, sử
dụng cồn để sát trùng trên mặt Nhâm Thu, hắn liền cắt ra vô số vết cắt
nhỏ trên khuôn mặt lỗ chỗ của Nhâm Thu, nhìn như lộn xộn, kì thực mỗi
một vết cắt đều có chiều dài và phương hướng cắt mang dụng ý riêng, nhất là bốn phía vị trí mắt thì lại được cắt ra vô số vết.
Sau đó Tiêu Hoằng liền bôi bình nước thuốc tẩm bổ tế bào lên trên các
viết cắt này, đợi khi nước thuốc hoàn toàn thẩm thấu vào trong, Tiêu
Hoằng mới khởi động Ma Văn chữa trị tế bào, chiếu vào khuôn mặt Nhâm
Thu.
Trong khoảnh khắc, một luồng sáng màu trắng bạc đã trực tiếp hình thành
trên khuôn mặt Nhâm Thu, sau đó Tiêu Hoằng di chuyển bàn tay, ánh sáng
này cũng không ngừng di chuyển trên khuôn mặt Nhâm Thu.
Đại khái chỉ sao mười phút, ánh sáng màu bạc này không ngừng chiếu qua
chiếu lại trên mặt Nhâm Thu, các vết thương nhỏ đã bắt đầu khép lại,
đồng thời dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mà trở nên
nhẵn nhụi, cuối cùng tất cả các vết lỗ chỗ đều biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT