Tiêu Hoằng hạ lệnh xuống, các thành viên đội quân tù nhân trong đại sảnh do Diệp Lâm dẫn đầu, trực tiếp lao ra ngoài!
Tiếp theo, đôi mắt như chim ưng phát hiện kẻ địch, trực tiếp phát động tấn công. Chỉ cần nhìn thấy đeo băng vải trắng là đánh tới, tiếp đó là tàn sát!
Trước đó 500 người đánh 30.000 người, đội quân tù nhân cũng không rót xuống thế yếu, lần này 200 người đấu 1000 người, nào có độ khó gì? Hơn nữa mỗi người đều trang bị Chiến Văn phòng ngự cùng Chiến Văn Tiêu Hoằng chế tạo dành riêng cho mình, ngoài ra, cấp bậc Ngự lực những người cá biệt cũng có một chút nâng cao.
200 người lao ra ngoài, liền như sói nhảy vào đàn dê, máu tươi tay chân cụt văng ra khắp sở điều trị.
Những nhân viên y tế bên trong đại sảnh thấy cảnh tượng này, một đám sắc mặt trắng bệch, ngây ngốc tại chỗ, bọn họ có mơ cũng không ngờ những kẻ vừa nãy lại tàn bạo như vậy.
Những thành viên Bạch Ti Đái vốn đang hùng hổ muốn làm lớn một hồi, nhìn thấy vừa xông lên đã có mấy trăm đồng bọn trực tiếp bị xé xác, trong lòng hoảng sợ.
Nhưng khi họ đang hoảng sợ, đội quân tù nhân sắc mặt lạnh băng đã lao thẳng tới, một đấm đánh nổ đầu.
Ở bên trong phòng điều trị, Cốc Xuyên nhìn cảnh tượng này, da mặt co rút, hai má hồng hào cũng trở nên tái nhợt.
Trước đó hẳn nghe Nhâm Thu nói những người tới đây hết sức tàn bạo, nhưng tuyệt đối không ngờ lại tàn bạo đến mức này. Hơn nữa sức chiến đấu thật là kinh người, cộng với Chiến Văn trang bị có lực sát thương càng khủng khiếp.
Vốn Cốc Xuyên còn cố gắng trấn định, bây giờ trong mắt tràn đầy sợ hãi, da mặt không ngừng run lên.
- Bây giờ, ngươi còn có gì để nói? Chỉ dựa vào 1000 người kia, trong mắt ta, còn không xứng hai chữ rắc rối. Nếu không muốn như bọn họ, tốt nhất phối hợp một chút, ta không có kiên nhẫn.
t ] Đi xuống lầu dưới, chỉ mới 1 phút thôi, trong sân đã trải rộng thi thể thành viên Bạch Ti Đái, trên những cái đầu ngưng đọng bộ mặt sợ hãi.
Băng tuyết bao phủ trong sân, đều nhuộm đỏ như máu.
Còn trong đại sảnh, tất cả nhân viên đã hóa đá.
- Nhớ kỹ, lần này nếu ta không tìm được Nhâm Thu, vậy ta quay lại đây giết sạch các ngươi. Nếu các ngươi cho là ta nói đùa, có thể thử hậu quả mật báo.
Tiêu Hoằng ném lại những lời này, quay đầu lên người, xách theo Cốc Xuyên ra đại sảnh, những thành viên đội quân tù nhân cũng nhảy lên ngựa.
Sau đó 200 người đi theo Cốc Xuyên chỉ dẫn, chạy thẳng đến chỗ biệt thự của Nhâm Thu.
Bản thân Tiêu Hoằng biết rõ, lúc này phải nắm chắc thời gian. Nếu để cho Nhâm Thu phản ứng lại, nàng nhất định sẽ có điều chỉnh, đến lúc đó thì rắc rối, dù sao thời gian không chờ người, Tiêu Hoằng phải nhanh chóng điều trị cho Phất Lạc.
Con đường chạy như điên đến biệt thự Nhâm Thu, chỉ mất 15-20 phút.
Trên đường, Tiêu Hoằng thông qua Ma Văn liên lạc, hạ lệnh toàn bộ thành viên trong khách sạn Đại Sâm Lâm xuất phát, chạy đến phía đông, đó là nơi ở tạm thời của Nhâm Thu.
Về phần khách sạn Đại Sâm Lâm, đội quân tù nhân cũng không cần, lại càng không sợ bị chiếm lĩnh, cùng lắm thì thì cướp lại. Về phần tiếp tế, cũng thế thôi, dù sao pháp luật chỗ này chỉ là danh nghĩa, còn 50 cô gái Lạc Đan Luân, xử lý cũng đơn giản, trực tiếp mang theo.
Tóm lại Tiêu Hoằng phải cam đoan, đó là ưu thế binh lực tuyệt đối, bảo đảm không có sơ sót.
Cùng lúc đó, bên trong biệt thự phía đông, Nhâm Thu đang đứng trong phòng khách, tay chắp sau lưng, nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ, cùng 2 chiếc xe tải Ma Văn cũ kỹ. Xung quanh xe tải đều là người, chỉ riêng trong này đã còn 2000 người, thành tây còn có 2000, đều là mới đến.
Ở sau lưng Nhâm Thu, đám người Quỷ Diện, Ba Ước đang ngồi ở sô-pha, lẳng lặng chờ đợi.
Dựa theo họ thương lượng trước đó, 1000 người đối phó 200 người của Tiêu Hoằng, dù không tiêu diệt toàn bộ, muốn làm bị thương nặng cũng không thành vấn đề.
- Tính thời gian cũng đến rồi? Liên hệ phía trước, xem tình hình thế nào?
Nhâm Thu nhìn ngoài cửa sổ, khẽ nói, giọng lạnh nhạt như không phải phái ra 1000 người đi chịu chết.
- Đã rõ.
Quỷ Diện đáp một tiếng, mờ Ma Văn thông tin chuẩn bị liên lạc Trần Trùng hỏi tình hình.
Nhưng mà vừa chuyển hình ảnh, sắc mặt ảm trầm của Quỷ Diện biến đổi, trong màn hình xuất hiện không phải bộ mặt của Trần Trùng, mà là đôi mắt lạnh băng, cùng mái tóc bạc.
Không nói quá, thấy hình ảnh này, Quỷ Diện bỗng cảm giác sống lưng rét run, ánh mắt kinh hãi.
Hắn tự nhiên biết Tiêu Hoằng, đồng thời càng biết Ma Văn thông tin rơi vào trong tay Tiêu Hoằng là có ý nghĩa gì?
- Ngươi? Sao lại là ngươi?
Quỷ Diện không khỏi kinh hãi hét lên.
- Sao hả? Không được sao?
Tuy rằng Tiêu Hoằng không quen biết Quỷ Diện, nhưng tám phần cũng biết Quỷ Diện này là hạng người gì.
- Người của ta bây giờ sao rồi?
Quỷ Diện cũng biết tình thế có chút không ổn, hỏi.
- Không cần quan tâm bọn họ, bây giờ ta khuyên nên quan tâm chính ngươi đi. Tiêu Hoằng nói xong, xoay Ma Văn thông tin ra đàng trước.
Ngay sau đó, Quỷ Diện khiếp sợ phát hiện bên trong màn hình, xuất hiện hình ảnh khu biệt thự của bọn họ.
- Cái gì...
Quỷ Diện không khỏi hét lên, nó có ý nghĩa gì, đó là Tiêu Hoằng đã đánh tới chỗ này.
Không chỉ Quỷ Diện, ngay cả Nhâm Thu cùng Ba Ước nhìn vào màn hình, sắc mặt cũng đại biến, ánh mắt kinh ngạc không thôi.
Nó có ý nghĩa gì, đó là Tiêu Hoằng đã dọn dẹp 1000 người ở sở điều trị, xuất hiện ở ngay cạnh bọn họ.
Phát hiện điều này, khóe miệng nhỏ nhắn của Nhâm Thu không khỏi co giật, đây là lần đầu tiên Nhâm Thu lại hoảng hốt, gặp phải tình cảnh làm nàng trở tay không kịp.
Sắc mặt Quỷ Diện cùng Ba Ước cũng khó coi, đeo túi Ma Văn lên hông.
Đúng lúc này, từ cửa sổ, đám người Nhâm Thu nhìn rõ đội quân 500 tù nhân cưỡi Thiết cước mã đã xuất hiện trong tầm nhìn, vẫn xếp hàng ngang, giáp da dính máu tản ra cổ hơi thở của thần chết.
1000 người không cản nổi 200 người, vậy thì bây giờ họ vẫn có 2000 người, nhưng làm sao cản nổi 500 người?
- Sao... Sao lại thế này? Đám người kia là quái vật gì? Tại sao lại xuất hiện?
Ba Ước không khỏi rên rỉ.
Về phần Nhâm Thu, tuy rằng thoạt nhìn còn trấn định, nhưng lúc này đã dự cảm được tai họa sắp xảy ra. Trước đó nàng lường trước những người ày đến đây, nhưng tuyệt đối không ngờ những kẻ này đúng là biến thái.
Không đợi Nhâm Thu có điều chỉnh, Tiêu Hoằng đã phóng ngựa lao thẳng vào biệt thự, theo sát phía sau là đám người Ốc Sư, Thiết Nam, xếp thành hàng ngang, thế đẩy như máy ủi.
Thành viên Bạch Ti Đái chưa phản ứng kịp, đám người Tiêu Hoằng đã đánh thẳng vào chỗ xe tải, nơi đi qua không còn mảnh giáp.
Nhưng so với tàn bạo trước kia, lần này Tiêu Hoằng thu liễm hơn, chỉ là giết những tên uy hiếp lớn hay chủ động nhào tới, thậm chí còn không xuống ngựa, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất lao vào trong biệt thự, mở ra đường máu.
Về phần Ốc Sư, nhanh tay mở túi da thú rút ra 6 cái Đồ Đằng Ma Văn chấn động, một tay 3 cái, ném ra ngoài, cắm sâu vào mặt đất. Sau đó nổ tung, hình thành sóng năng lượng chấn động, nháy mắt khiến thành viên Bạch Ti Đái trong khu vực đó ngất đi.
Chỉ trong 1 phút ngắn ngủi, đội quân tù nhân dễ dàng xông tới gần, vây quanh biệt thự.
Nhìn cảnh tượng này, Nhâm Thu đã hóa đá, nếu trước đó 1000 người chết đã đủ làm nàng giật mình, bây giờ thì sao? 2000 người của nàng hoàn toàn không thấm tháp gì.
Trong đó 500 người đóng giữ xung quanh biệt thự bị giết, hơn 1000 người khác căn bản không dám xông tới, dù sao bọn họ vẫn không phải quân nhân, cũng không có tín ngưỡng, hay là sùng kính thần Áo Cách Tư.
Ầm!
Một tiếng nổ truyền ra trong đại sảnh biệt thự, tiếp theo cánh cửa bị đá văng, đám người Tiêu Hoằng, Thiết Nam mặt lạnh bước vào.
Đồng thời 10 Đại Ngự Sư phía sau lập tức phân bố xung quanh đại sảnh, vây quanh 8 người Nhâm Thu.
Quỷ Diện, Ba Ước tuy rằng mở ra Chiến Văn, làm ra tư thế phản kích, nhưng rõ ràng quá yếu ớt. Hai người bọn họ đều là Đại Ngự Sư cấp một, nhưng sắp phải đối mặt là 13 Đại Ngự Sư, huống chi bọn họ cùng nhìn ra tố chất chiến đấu của những người này cao hơn họ nhiều, cảm giác giống như những kẻ kia là ác ma, là đánh giết ra từ trong địa ngục.
Trên người phát ra cỗ khí thế mà họ không thể sánh bằng, hơn nữa Chiến Văn của đội quân tù nhân cũng cao hơn Quỷ Diện, Ba Ước không chỉ một bậc.
- Ai là Nhâm Thu?
Tiêu Hoằng bước vào, lên tiếng hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT