Vỗ lưng ngựa một cái, Tiêu Hoằng dẫn 2 tổ đội quân tù nhân bước vào trong Sở điều trị Đông Đế, đi qua cửa lớn, Tiêu Hoằng nhìn có hai mười mấy tên bộ dạng như lưu manh, thường lén lút liếc Tiêu Hoằng.

Nếu trước kia có người muốn đi vào, những tên lưu manh kia đều sẽ cản trở, thu chút tiền trà nước gì đấy... Dù sao chỗ này hoàn toàn do Bạch Ti Đái khống chế.

Nhưng mà bây giờ, biết được lai lịch bọn người kia từ phía Trần Trùng, đã không ai dám cản trở nữa, hơn nữa nháy mắt khi Tiêu Hoằng xoay người xuống ngựa, có mấy tên đã báo tin cho Du Bình.

Tin tức ngay lập tức lan truyền ra khắp tổ chức Bạch Ti Đái.

Tiêu Hoằng không biết điều này, nhưng cũng có thể đoán được, chỉ là lúc này Tiêu Hoằng không còn cách nào, tình trạng của Phất Lạc đã vô cùng gấp gáp.

Xoay người xuống ngựa, đám người Tiêu Hoằng dắt Thiết cước mã đi thẳng vào trong sảnh lớn sở điều trị.

Trong đại sảnh lúc này rất là bận rộn, mới hôm qua xảy ra một trận chém giết quy mô lớn, dẫn tới mấy trăm người bị thương.

Hộ sĩ trong sở điều trị thấy đám người Tiêu Hoằng trực tiếp dẫn Thiết cước mã đi vào, trong mắt đều lóe ra tia chán ghét.

Người trong này gần như đều là người của Bạch Ti Đái, thấy đám người Tiêu Hoằng làm càn như thế, sắc mặt hết sức bất mãn.

- Mấy tên các ngươi, đang làm gì đó, có biết đây là chỗ nào không? Dắt mấy con Thiết cước mã chết tiệt của các ngươi ra, các ngươi cũng lăn đi!

Có một tên mặt áo dài trắng, quát lớn với đám người Tiêu Hoằng.

Hắn vừa nói ra khỏi miệng, Tiêu Hoằng một tay mở ra, khởi động Hấp Bàn Chiến Văn, nhắm ngay tên áo dài trắng đó. Tên này trực tiếp bị kéo vào trong tay Tiêu Hoằng, tay của hắn như kìm sắt, xiết lấy cổ tên kia.

- Ngươi vừa mới nói, lặp lại lần nữa cho ta xem?

Tiêu Hoằng không nhìn tới tên áo dài trắng này, mà liếc sơ đồ bố cục trên vách tường đại sảnh.

- Các ngươi... Muốn làm gì?

Tên áo dài trắng này đỏ cả mặt, cố gắng hỏi, giọng điệu nhỏ nhẹ hơn lúc nãy, không ngừng giãy giụa khỏi tay Tiêu Hoằng, nhưng không làm được gì cả.

- Nói cho ta biết, người phụ trách sở điều trị các ngươi ở đâu?

Tiêu Hoằng hỏi tiếp.

- Trước tiên nói cho ta, các ngươi là kẻ nào. Bằng không...

Bùm!

Tên này còn muốn cò kẻ mặc cả, Tiêu Hoằng dùng sức một chút, đập thẳng tên này vào vách tường, lực lượng khổng lồ làm cho hắn như bị va đụng mạnh mẽ, đầu óc choáng váng.

Những nhân viên khác thấy cảnh này, bất mãn tan biến, tên nam nhân áo trắng kia là Lâm Tích, chủ quản lầu một, thực lực Ngự sư cấp hai. Nhưng có là thế, lại như con rối trong tay Tiêu Hoằng, không chút sức chống cự.

Còn những người khác, sắc mặt đều không tốt.

- Đến chỗ này, ta không muốn giết người, nhưng cũng không phải là không thể, tuyệt đối đừng thử kiên nhẫn của ta.

Tiêu Hoằng một tay đẩy Lâm Tích trên vách tường, ánh mắt quét qua mặt hắn, không có dữ tợn, không nổi giận, nhưng lạnh buốt như băng, cả đại sảnh tràn ngập sát khí.

- Tầng năm, trong văn phòng sở trưởng, xin ngài buông tay, ta sắp chết rồi.

Cuối cùng Lâm Tích mềm giọng, cầu xin nói.

Tiêu Hoằng không nói gì, thả tay ra, dẫn mười mấy thành viên đội quân tù nhân đi lên tầng năm, những thành viên khác bao vây mọi người ở đây.

Sở trưởng Sở điều trị Đông Đế là Cốc Xuyên, là lão già 60 tuổi, tóc mai hoa râm, đeo đôi kính, sắc mặt hồng hào, làn da rất ít nép nhăn, nhìn rất có tính thần, thực lực Ngự sư đỉnh, coi như Dược sư nổi danh nhất thành Đông Giang.

Lúc này Cốc Xuyên đang ở trong văn phòng, trò chuyện với Nhâm Thu qua Ma Văn thông tin.

- Nghe nói chỉ có 200 người tới đây, được rồi, nhớ ổn định họ, chỉ cần 10 phút là được.

Nhâm Thu đeo mặt nạ bạc, lạnh băng căn dặn Cốc Xuyên.

- Đã hiểu, đương gia, ta biết phải làm gì.

Cốc Xuyên bình thản đáp lại.

Két!

Cốc Xuyên vừa nói xong, cửa phòng đã mở ra, Tiêu Hoằng dẫn đám người Mặt Thẹo đi vào, trực tiếp ngồi trước mặt Cốc Xuyên.

- Vị này hẳn là đường xa đến đây, không biết tìm lão hủ có chuyện gì? Còn đả thương người của ta.

Trên mặt Cốc Xuyên không chút lệ khí, cảm giác như tiên phong đạo cốt, không hề giống đám lưu manh ngoài cửa.

Tiêu Hoằng không đáp, nhấc tay, ném một cái túi đen chứa đầy kim tệ và trữ kim văn lên bàn, rầm một cái, tiếng vang thật mê người.

- Nghe nói chỗ các ngươi có Dụng cụ kiểm tra thân thể độ chính xác cao, bán cho ta một chiếc, 100 ngàn kim tệ, gấp 3 lần thị trường.

Tiêu Hoằng nói thẳng ra.

Lập tức ra tay là 100 ngàn kim tệ, tuyệt đối là một con số lớn đối với Cốc Xuyên. Nhìn kim tệ ánh vàng rực rỡ từ miệng túi, nói Cốc Xuyên không động lòng là gạt người, chẳng qua Cốc Xuyên vẫn ghi nhớ Nhâm Thu cảnh cáo hắn.

- Dụng cụ kiểm tra thân thể độ chính xác cao, chỗ ta có một cái, trong lần xung đột trước đã bị phá hỏng, cho nên tạm thời không còn, ông chủ của chúng ta đang nghĩ cách kiếm cái mới, có lẽ mấy ngày nữa sẽ có tin tức. Nếu các vị không vội, xin chờ đợi một lúc?

Cốc Xuyên chầm chậm nói, bảo trì bộ mặt cười hì hì.

- Ngài Cốc Xuyên, ngươi có biết Tiêu Hoằng ta ghét nhất bị cái gì không? Đó là người khác coi ta như thằng ngốc.

Tiêu Hoằng cười lạnh, đột nhiên đứng dậy, vươn tay chụp vào cổ họng Cốc Xuyên.

Cốc Xuyên phản ứng coi như nhanh, đứng dậy lùi ra sau, tránh né công kích của Tiêu Hoằng. Nhưng Cốc Xuyên đột nhiên phát hiện, Tiêu Hoằng như tia chớp nhảy qua bàn làm việc, đá một cái vào bụng Cốc Xuyên.

Bùm!

Cốc Xuyên trực tiếp bị đá bay, đâm vào giá sách, giá sách gỗ bị đụng tan tành.

Ngay sau đó, Tiêu Hoằng vươn tay ra bóp cổ họng Cốc Xuyên, xách lên:

- Bây giờ cho ngươi hai con đường, thứ nhất là lập tức giao dịch thứ hai là ta giết hết người ở đây, sau đó cướp đi.

Thấy Tiêu Hoằng trực tiếp nắm lấy yếu hại của mình, không có chút sức chống trả, Cốc Xuyên cũng lóe qua một tia cố kỵ. Trước đó tên tóc bạc này đã làm những gì, lão ta tự nhiên biết, cũng biết Tiêu Hoằng là hạng giết người không ghê tay.

Tuy rằng tiến vào địa khu Gia Tác, sớm đã bỏ qua tính mạng của mình, nhưng là người thì đều sợ chết, Cốc Xuyên cũng không ngoại lệ, huống chi chết kiểu này thật là không có giá trị.

- Vị lão đệ này, bình tĩnh, bình tĩnh, Dụng cụ kiểm tra thân thể độ chính xác cao ngài cần, thật sự đã hỏng, chờ vài ngày nữa có lẽ sẽ có máy mới, nhưng mà phải xem ý của đương gia. Nếu ngài thật sự không tin, ta có thể dẫn ngài đi xem.

Cốc Xuyên nơm nớp lo sợ nói, không còn vẻ trầm ổn vừa rồi.

Tiêu Hoằng liếc Cốc Xuyên, không nói gì, vươn tay tháo túi Ma Văn của hắn, liền thả tay, ra hiệu Cốc Xuyên dẫn đường.

Lúc này Cốc Xuyên rất thức thời, liếc mười mấy người ở đây, một đám không hiền lành gì, tiếp theo lập tức đi ra khỏi văn phòng, vào trong gian phòng bệnh bên cạnh. Mở cửa ra, liền thấy một cái Dụng cụ kiểm tra thân thể độ chính xác cao đã bị tháo thành mảnh nhỏ, Ma Văn công năng chủ yếu càng bị lấy đi mất.

- Ngươi xác định, chỗ ngươi chỉ có một cái máy này?

Tiêu Hoằng liếc thiết bị trong phòng, hỏi Cốc Xuyên.

- Nếu không tin, các người có thể lục soát, chỉ cần tìm ra một cái máy cùng loại, ngài cứ giết ta, ta không có một câu oán hận.

Cốc Xuyên trả lời Tiêu Hoằng, trên mặt không có chút gian xảo, thậm chí còn bất đắc dĩ.

Chỉ là Cốc Xuyên vừa nói xong, từ cửa sổ, Tiêu Hoằng thấy được vô số xe tải Ma Văn cũ nát trực tiếp vây quanh ở Sở điều trị Đông Đế. Tiếp theo, những xe tải Ma Văn mở ra, một đám người đeo túi Ma Văn hay mang theo Khí văn nhảy xuống, vây quanh Sở điều trị Đông Đế, trên tay mỗi người đều quấn dây vải trắng, có đến 1000 người.

Thấy cảnh này, Tiêu Hoằng không có chút khó coi, thậm chí còn mỉm cười, hắn tự nhiên biết là chuyện gì.

- Không ngờ lão đại của các ngươi phục vụ rất chu đáo, nhưng mà, chỉ phái chút người như thế, có hơi keo kiệt quá chứ?

Tiêu Hoằng nhìn sang Cốc Xuyên, nói.

- Chuyện này ta không điều khiển được, ta chỉ phục tùng đương gia, sau đó trị bệnh cứu người.

Cốc Xuyên cố gắng trấn tĩnh nói, trong lòng lại có chút chột dạ. Nếu không phải giao thủ với Tiêu Hoằng, còn giữ lại túi Ma Văn, hắn hoàn toàn có thể bỏ chạy, nhưng bây giờ chỉ có thể cầu trời thôi.

- Vậy ngươi có biết, đương gia của ngươi, cái tên Nhâm Thu kia đang ở chỗ nào không?

Tiêu Hoằng hỏi tiếp.

- Biết... Biết.

Cốc Xuyên do dự một lát, gật đầu nói.

- Vậy được, nếu ta tìm ngươi không bàn được, vậy tìm lão đại các ngươi mà bàn, tóm lại hôm nay phải giải quyết xong chuyện này.

Tiêu Hoằng nói xong, vươn tay chộp lấy Cốc Xuyên.

- Hơn 1000 người, các ngươi chỉ có 200. Nên lo làm sao thoát khỏi phiền phức hiện giờ thì hơn.

Cốc Xuyên liếc Tiêu Hoằng, “tốt bụng” nhắc nhở.

Đối với lời nhắc nhở của Cốc Xuyên, Tiêu Hoằng lại cười lạnh, nói:

- Vậy đơn giản thôi.

Nói xong, Tiêu Hoằng dùng Ma Văn hạ lệnh:

- Thấy người đeo băng vải trắng bên ngoài không? Dọn sạch đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play