Đối với chất dịch rửa sạch linh hồn. Dịch Văn Hàm tự nhiên biết rõ, đồng dạng cũng càng biết rõ thứ này rốt cuộc là dùng làm gì: Là biến con người trở thành một cái xác không hồn.
Không kìm được trên mặt Dịch Văn Hám tràn ngập vẻ sợ hãi. Thứ này nếu rót vào bên trong thân thể, quả thực so với giết Dịch Văn Hâm còn khó chịu hơn cả vạn lần.
- Buông ta ra, lấy thứ này đi! Không cần, không cần!
Vẻ mặt cố làm ra hăm dọa của Dịch Văn Hâm đã không còn sót lại chút gì, lại biến thành là sợ hãi, vô tận sợ hãi.
Tuy nhiên, thời điểm này Tiêu Hoằng như thế nào có thể nghe Dịch Văn Hâm, hắn nhìn Dịch Văn Hâm lạnh lùng cười, rồi cắm kim tiêm trên bả vai Dịch Văn Hâm, sau đó không lưu tình chút nào bơm chất dịch rửa sạch linh hồn vào trong đó, đồng thời chậm rãi buông tay ra.
Lại nhìn Dịch Văn Hâm lúc này do quá sợ hãi, hô hấp bắt đầu tăng lên, sau đó không quản tới hết thảy xé rách áo, ý đồ lấy ra dịch rửa sạch linh hồn từ lỗ kim. Tuy nhiên, điều đó có thể làm được sao?
Cùng lúc đó Dịch Văn Hâm cũng hoàn toàn bị bao trùm trong sợ hãi vô tận, mặc dù đây chỉ là liều rửa sạch linh hơn thứ nhất, nhưng cũng đủ để biến hắn thành một người ngu ngốc.
Thấy bộ dáng Dịch Văn Hâm như thế, Tiêu Hoằng lại lần nữa cười cười, nhấc chân đạp trên ngực Dịch Văn Hâm, sau đó vươn ngón trỏ tay trái điểm ngay trên trán Dịch Văn Hâm một cái, một chùm tia sáng liền trực tiếp xuyên qua sau gáy Dịch Văn Hâm bay ra.
Ngay tức thì thân thể không ngừng giãy giụa của Dịch Văn Hâm, toàn bộ đình chỉ, sau đó ánh mắt dại ra nhìn thẳng lên trần nhà.
- Hãy hưởng thụ một chút thời gian kế tiếp đi!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói một câu với Dịch Văn Hâm, rồi không hề quan tâm tới hắn nữa, đi vào trước bàn giấy của Ngô Quý Kỳ, tìm kiếm một chút. Rất nhanh, từ trong bàn giấy của Ngô Quý Kỳ, Tiêu Hoằng tìm được mấy cái Ma Văn giải khóa, cùng với bản đồ tỉ mỉ của toàn bộ trại tập trung Tín Nghĩa, thậm chí còn có bảy tám cái trữ kim văn.
Có thể nói, Ngô Quý Kỳ khi còn sống khổ sở lợi dụng Tiêu Hoằng kiếm được tiền, cuối cùng toàn bộ rơi trở lại trong tay Tiêu Hoằng, làm cho người ta có cảm giác chính là Ngô Quý Kỳ bảo quản thay cho hắn.
Tiếp đó, Tiêu Hoằng lại lục soát tìm kiếm trong văn phòng Ngô Quý Kỳ một lần nữa, toàn bộ lấy đi các thứ hữu dụng, rồi dẫn theo đám người Ốc Sư rời đi.
Cùng lúc đó, ước chừng qua đi hai mươi phút, toàn bộ Chính Nghĩa Lâu đã máu chảy thành sông, tất cả binh sĩ Cao Tương đã hoàn toàn bị hành hạ đến chết không sót tên nào. Chết cùng vô cùng tàn nhẫn, giống như bị dã thú xé xác, thậm chí có cá biệt binh sĩ Cao Tương còn bị xé thành bảy tám mảnh.
Mà trên lưng mỗi một thành viên đội quân tù nhân đều đeo một cái túi hành trang tìm ra từ trong kho hàng, bên trong chứa Chiến Văn của binh sĩ Cao Tương, phía trên bả vaiđeo theo mấy cây Ma Văn súng trường. Đây cũng là trước đó Tiêu Hoằng đã phân phó, tận khả năng đoạt lấy toàn bộ vũ khí để sau đó phân phát cho tù nhân các khu giam giữ khác.
Bên trong Chính Nghĩa Lâu tiếng cảnh báo nổi lên bốn phía, tự nhiên cũng dẫn tới chú ý của toàn bộ binh sĩ Cao Tương của khu nhà giam chữ Giáp, giờ này ước chừng 5000 tên binh sĩ Cao Tương đã bao vây quanh Chính Nghĩa Lâu, tên nào tên đó đều lộ vẻ mặt nghiêm trọng mà tàn nhẫn.
Các tháp canh bố trí ở quanh khu nhà giam chữ Giáp cũng toàn bộ khởi động, tất cả vũ khí toàn bộ nhắm ngay Chính Nghĩa Lâu. Chỉ là cho tới bây giờ bọn họ còn không biết ở bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe được tiếng vang của Chiến Văn đánh trúng trên vách tường.
Trong đó mười mấy tên binh sĩ Cao Tương cũng đang ở nắm bắt hết thảy thời gian, ý đồ phá vỡ cánh cửa kim loại dày nặng của Chính Nghĩa Lâu. Tuy nhiên, bởi vì tòa lầu này là chuyên môn dùng để giam giữ tù nhân đẳng cấp cao, nên quy cách phòng hộ thật sự rất cao.
Nếu sử dụng vũ khí uy lực lớn bọn họ lại lo lắng sẽ làm bị thương tới Ngô Quý Kỳ cùng với binh sĩ Cao Tương ở bên trong.
“Rầm rầm!
Ngay lúc binh sĩ Cao Tương ở ngoài Chính Nghĩa Lâu đang đang dùng hết biện pháp định phá vỡ cửa lớn, bỗng nhiên vang lên mấy tiếng thủy tinh vỡ vụn, chỉ thấy mái nhà thủy tinh của Chính Nghĩa Lâu đều vỡ vụn, tiếp theo Tiêu Hoằng dẫn dắt đội quân tù nhân khởi động Lưu Văn đều xuất hiện trên đỉnh chóp Chính Nghĩa Lâu.
Một đôi Ma Dực đỏ như máu của Tiêu Hoằng dưới ánh trăng chiếu rọi, có vẻ càng chói mắt, làm cho binh sĩ Cao Tương tràn ngập một loại cảm giác áp bách.
Ngay cả Thiết Nam ở phía sau Tiêu Hoằng, cũng khởi động Dực Văn của Ngô Quý Kỳ.
Nhìn thấy tất cả tù nhân trực tiếp xuất hiện trên mái nhà Chính Nghĩa Lâu, hiển nhiên điều này thật ra ngoài dự kiến của binh sĩ Cao Tương.
Càng làm cho binh sĩ Cao Tương cảm thấy kinh hãi chính là giờ khắc này, tất cả tù nhân đều có được Chiến Văn!
Không để cho binh sĩ Cao Tương kịp thời phản ứng, gần như ngay lúc binh sĩ Cao Tương vừa mới nâng lên vũ khí trong tay, tất cả tù nhân dưới dẫn dắt của Tiêu Hoằng đều từ trên mái Chính Nghĩa Lâu cao ngất nhảy xuống, sau đó lập tức khởi động Viên Nguyệt Chiến Văn, tiếp theo không hề cố kỵ, không hề thương hại, liên tiếp phóng ra quang nhận hình tròn màu đỏ vào binh sĩ Cao Tương ở trước mắt.
Trong nháy mắt, ở ngoài chính Nghĩa Lâu liền máu thịt bay tung tóe. Quang nhận hình tròn màu máu xẹt qua trên người binh sĩ Cao Tương, trực tiếp xé nát thân thể binh sĩ Cao Tương, ngã gục tại đương trường.
Không có sai, binh sĩ Cao Tương số lượng quả thật rất đông, ở nơi này có tới hơn 5000 quân, mà còn võ trang hạng nặng. Tính ra nhân số gấp mười lần so với đội quân tù nhân.
Nhưng nên biết rằng những binh sĩ Cao Tương này đều thuộc loại Ngự lực bình thường, gần như hầu hết đều là cấp bậc Ngự Giả, mặc dù ở trong quân đội bình thường xem như không tồi, nhưng ở trước mặt đội quân tù nhân thật không đáng giá nhắc tới. Tù nhân nơi này cấp bậc thấp nhất là Ngự Sư cấp bốn, hơn mười người Đại Ngự Sư mở đường, có trang bị Chiến Văn siêu cường của Tiêu Hoằng chế tạo, với một địch trăm đều không đủ, huống chi những binh sĩ yếu đuối trước mắt này!
Đối mặt với những tù nhân cùng hung cực ác trước mắt, binh sĩ Cao Tương còn muốn làm ra phản kháng, hoặc là bị trực tiếp đánh chết, hoặc ngay sau đó liền bị Viên Nguyệt Chiến Văn xé rách máu thịt bầy nhầy, ngã xuống trên mặt đất.
Thực lực một chọi một, căn bản kém xa.
Gần như chỉ trôi qua mười mấy giây, đã có ước chừng cả ngàn tên binh sĩ Cao Tương ngã xuống trong vũng máu. Hiệu suất giết chóc như vậy, thậm chí còn nhanh hơn rất nhiều so với chống cự lại Hắc xỉ lang!
Chiến cuộc lập tức liền hiện ra xu thế nghiêng về một bên.
Binh sĩ Cao Tương ở trong các tháp canh, từ trên cao nhìn xuống, nhìn cảnh tượng ở gần Chính Nghĩa Lâu đều trợn trừng mắt, sắc mặt tái nhợt, vẻ khủng hoảng từng chút từng chút xuất hiện trên mặt.
Tù nhân bạo loạn, ở trại tập trung Tín Nghĩa này cũng không phải lần đầu tiên, nhưng loại cảnh tượng trước mắt này vẫn là lần đầu tiên xuất hiện. Tất cả tù nhân toàn bộ trang bị Chiến Văn phẩm chất cao, mà còn toát ra mười mấy Đại Ngự Sư. Điều này quả thực chính là chuyện không thể tưởng tượng.
Trong lúc nhất thời, binh sĩ Cao Tương đứng ở bên trong tháp canh chỉ cảm thấy sau lưng lạnh run.
Nhất là trước mắt, chủ quản Ngô Quý Kỳ của khu nhà giam chữ Giáp hoàn toàn không thể liên lạc được, có thể nói là như rắn mất đầu.
- Còn thất thần làm gì? Sử dụng Ma Văn súng trường bắn sẻ, từ xa tiêu diệt kẻ bạo loạn, không cần thủ hạ lưu tình, giết hết cho ta! Là trừ hại cho Áo Cách Tư Thần!
Bên trong tháp canh, một gã sĩ quan cấp bậc Thượng úy dữ tợn ra lệnh cho binh sĩ thủ hạ.
Nhưng mà, ngay thời điểm hai gã binh sĩ Cao Tương trong đó vừa nâng lên Ma Văn súng trường bắn sẻ to lớn nhắm ngay Chính Nghĩa Lâu, lại phát hiện ánh mắt của Diệp Lâm đang nhìn thẳng lên tháp canh, tiếp theo năm ngón tay nhắm ngay tháp canh, đồng thời khởi động Chiến Văn Đại Ngự Sư của Tiêu Hoằng phân phối cho hắn.
Trong khoảnh khắc, chỗ bàn tay Diệp Lâm đã hình thành một cái quang văn màu đỏ, vô cùng sáng ngời, ngay sau đó một đoàn năng lượng thể màu đỏ thâm có dạng ngọn lửa lập tức bắn về phía tháp canh ngoài lkm kia.
“Phù!
Ngay sau đó năng lượng thể bay trên không trung một đoạn thời gian đã bành trưởng ra tới đường kính ước chừng mười thước, tiếp theo liền trực tiếp đánh lên trên tháp canh.
Độ nóng cực cao tới cả ngàn độ đốt cháy hai gã binh sĩ Cao Tương đang ngắm Ma Văn súng trường bắn sẻ, hóa thành tro tàn, xương cốt cũng không còn. Ngay sau đó lại nhìn tháp canh kim loại liền bắt đầu từng chút từng chút, giống như ngọn nến lớn hoàn toàn tan ra chảy xuống, không một người nào ở bên trong còn sống, đều bị cực nóng nướng chết, sau đó hóa thành tro tàn.
Công kích như vậy nhìn thấy không có chỗ nào hoa lệ, nhưng uy lực thì thực rõ ràng. Ngay sau đó, các tù nhân cấp bậc Đại Ngự Sư khác, cũng sử dụng cùng phương thức đó dẹp yên toàn bộ uy hiếp của các tháp canh ở chung quanh.
Ngắn ngủn sau năm phút đồng hồ, hơn 5000 tên binh sĩ Cao Tương ở gần Chính Nghĩa Lâu chỉ còn lại không tới 2000 người. Giờ phút này đã bị đội quân tù nhân bao quanh ở trong đó, dựa vào bên trong góc vách tường kim loại cao cao, làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh run.
Ngày xưa vì để phòng ngừa tù nhân bạo loạn nên xây tường rất cao, hiện giờ dường như trở thành nhà tù của bọn chúng.
Tuy nhiên, mặc dù trong lòng tràn ngập vô tận sợ hãi, lạnh run, nhưng vẻ mặt như trước có vẻ vô cùng nghiêm khắc, sau đó có người làm ra vẻ nói:
- Đám tù nhân các ngươi tội ác tày trời, các ngươi không trốn thoát được đâu, ta hiện tại cho các ngươi một lần cơ hội sống sót, lập tức quay về bên trong phòng giam, sẽ miễn tội chết!
Thanh âm như vậy, tuy rằng bày ra một bộ dáng tàn nhẫn, nhưng trong giọng điệu lại run run, Ma Văn súng trường trong tay không ngừng lắc lư.
Trái lại Tiêu Hoằng căn bản là không để mình bị đẩy vòng vòng, ánh mắt cừu thị nhìn lướt qua một vòng binh sĩ Cao Tương đã cùng đồ mạt lộ, chậm rãi nâng tay lên tiếp theo làm ra một thể chém xuống, lớn tiếng nói:
- Giết sạch người Cao Tương!
Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, lại nhìn 200 tù nhân đứng hàng sau đã lại khởi động Viên Nguyệt Chiến Văn, đầu ngón tay vạch ở trước mặt một vòng tròn giống như trăng tròn, tiếp theo rậm rạp năng lượng nhận vòng tròn, tốc độ cao xoay tròn bay về phía chân trời, rồi vạch một đường cong ào ào bay tới phía trên thân thể binh sĩ Cao Tương ở trong góc tường.
Trong nháy mắt, vang lên tiếng Ma Văn cắt qua thân thể, kèm theo tiếng thét thảm thiết của đám binh sĩ Cao Tương còn không tới 2000 này.
Trước đó cố làm ra vẻ ngang ngạnh đã không còn sót lại chút gì.
Ước chừng mấy vạn vòng tròn quang nhặn không ngừng cắt xé trên thân thể đám binh sĩ Cao Tương, không thua gì ném những binh sĩ Cao Tương này vào trong máy cắt thịt.
Ờ dưới năng lượng nhận vòng tròn điên cuồng xoay tròn, từng luồng máu tươi văng bắn lên thật cao, kèm máu Thịt vụn bay tung tóe!
Đại khái chí qua mười mấy giây, trong góc đã hoàn toàn im bật, máu tươi trộn lẫn thịt nát văng khập nơi. Gần như nơi này đã biến thành một bãi lớn thịt bầm, căn bản là không thể phân biệt ra một thi thế nào nguyên vẹn, thậm chí còn không thấy được một thi thể nào còn đầy đủ chân tay, đủ để thấy đội quân tù nhân xuống tay với người Cao Tương rốt cuộc độc ác tàn nhẫn biết bao!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT