Gần như ngay lúc Ngô Quý Kỳ vừa định phát ra một năng lượng màu đỏ tốc độ cực nhanh lực phá hoại rất mạnh tấn công Tiêu Hoằng, Ngô Quý Kỳ lại đột nhiên cảm nhận được số năng lượng có bên trong Song Xà Chiến Văn, bỗng dưng tiết ra hết không còn một mảnh, dường như bị kích nổ với một loại hình thức khác.
Điểm sáng hình thành ở đầu ngón tay liền tiêu tán đi, Song Xà Chiến Văn cùng hóa thành nguyên hình Tái thạch, từ trên cánh tay Ngô Quỷ Kỳ tróc ra rơi trên mặt đất. Chỉ thấy Song Xà Chiến Văn lập tức vỡ ra thành hai nửa.
- Này... Như thế nào lại như vậy?
Ngô Quý Kỳ nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt co giật liên hồi, sau lưng lại cảm nhận được một trận lạnh như băng. Trong mơ hồ dường như hắn dự cảm tới điều gì! Đúng vậy, đây là thời điểm Tiêu Hoằng chữa trị cho nó đã động tay chân.
Nhưng mà, ngay lúc Ngô Quý Kỳ khiếp sợ, cặp mắt lạnh như băng giống như tử thần của Tiêu Hoằng kia, đã xuất hiện ở gần sát bên Ngô Quý Kỳ, Ngô Quý Kỳ còn muốn có điều phản kháng, nhưng dường như đã không còn kịp rồi.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng đã nâng lên ngón trỏ tay trái, khóe miệng nhếch lên lộ vẻ cười ác nghiệt, tiếp theo đầu ngón tay trỏ điểm thẳng vào trên trán Ngô Quý Kỳ.
Bá!
Bá!
Ngay thời điểm đầu ngón tay của Tiêu Hoằng điểm ở trên trán Ngô Quý Kỳ, một chút chùm tia sáng trực tiếp từ sau gáy Ngô Quý Kỳ bắn thẳng ra ngoài.
Trong nháy mắt, Ngô Quý Kỳ chỉ cảm thấy đại não hiện lên một trận lạnh như băng, trên người không có một vết thương nào, cũng không có gì khác thường.
Nhìn thấy cục diện như vậy, trên mặt Ngô Quý Kỳ không kìm được cười lạt một tiếng, đồng thời giơ nắm tay lên.
Chỉ có điều, đúng lúc này, Ngô Quý Kỳ lại kinh ngạc phát hiện: Ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Hoằng kia, bắt đầu trở nên mơ hồ, đột nhiên đại não chỉ cảm thấy tê rần. Ngay sau đó, trước mắt Ngô Quý Kỳ liền xuất hiện một cái thế giới, dường như hắn đã xuyên qua hư không. Chỉ nhìn thấy trước mắt là một đại sảnh vô cùng đẹp đẽ quý giá, bên cạnh là vô số mỹ nữ, phía trên vách tường đôi diện treo bức họa của Ngô Quý Kỳ.
Quảng trường bên ngoài cửa sổ còn có bức tượng điêu khắc to lớn của Ngô Quý Kỳ. Quân đội Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, đang hô to tên của Ngô Quý Kỳ.
“Nhìn thấy” hình ảnh như vậy, trên mặt Ngô Quý Kỳ không kìm được toát ra vẻ hưng phấn vô tận. Đây cũng chính là hình ảnh khát vọng nhất trong lòng Ngô Quý Kỳ.
“Ầm, ầm, ầm...”
Chỉ có điều là cảnh tượng tuyệt vời như vậy chí kéo dài vài giây, ngay sau đó, bầu trời xanh thắm đột nhiên trở nên vô cùng âm trầm, rồi đột nhiên gương mặt dữ tợn đầy vẻ hung ác của Cao Triết Cơ kia, xuất hiện ở trước mặt Ngô Quý Kỳ, quân đội ngoài cửa sổ lại đồng loạt xông vào, muôn bắt sông tên phản đô Ngô Quý Kỳ này.
Sau một lát, lại nhìn đại sảnh xa hoa kia, phảng phất như địa ngục nhân gian. Phía trên mặt đất, người Lạc Đan Luân, cùng với đồng nghiệp từng bị Ngô Quý Kỳ hại chết, đang bò sát trên mặt đất, sắc mặt tím đen, trong miệng tuôn chảy máu màu đỏ sậm, từng chút từng chút bò tới Ngô Quý Kỳ. Ngô Quý Kỳ có ý muôn né tránh, lại phát hiện hai chân của mình đã bị cắt đứt.
Vài giây sau, vô số người chết oan, liền bò lên phía trên thân thể Ngô Quý Kỳ, gặm ăn, cắn xé... Hoàn toàn bao phủ lấy Ngô Quý Kỳ.
Gần như bình ảnh tốt đẹp trong nội tâm Ngô Quý Kỳ hoàn toàn bị khủng bố hóa, trở thành ác mộng vô cùng vô tận.
Tiêu Hoằng đứng ở đối diện Ngô Quý Kỳ, thấy Ngô Quý Kỳ vẻ mặt đầy sợ hãi hai mắt há hốc, giống như pho tượng ngừng lại trước mặt mình... Khóe miệng hắn không kìm được nhếch lên toát ra vẻ cười tàn nhẫn.
- Cứ hưởng thụ loại cảm giác khủng bố này cho tốt đi!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói với Ngô Quý Kỳ hoàn toàn mất đi ý thức ở đôi diện, tiếp theo liền giơ lên nắm tay bao bọc trong Hàn băng vạn năm, tung một quyền vào mặt Ngô Quý Kỳ.
Một quyền này giáng xuống, mặt Ngô Quý Kỳ trực tiếp vỡ nát, mũi hoàn toàn vỡ vụn. Ngô Quý Kỳ giống như con rối gỗ bị đánh bay ra xa. Ngô Quý Kỳ không hề phản kháng cứ như vậy hai mắt mở lớn vẫn không nhúc nhích.
Ở bên trong ảo giác vô tận, Ngô Quý Kỳ chỉ cảm thấy cái mũi của mình bị cắn đứt.
Trái lại thời điểm này Đường Cơ cùng với binh sĩ Cao Tương nhìn thấy Ngô Quý Kỳ đột nhiên không hề phản kháng, ai nấy đều tràn ngập vẻ kinh nghi. Bọn họ không biết Tiêu Hoằng đáng sợ kia rốt cuộc đã làm gì Ngô Quý Kỳ, nhưng tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng cũng đã cưỡi trên người Ngô Quý Kỳ, vung hai tay quyền liên tục đấm xuống đầu, xuống thân thể Ngô Quý Kỳ, chính là một trận nắm đấm cuồn cuộn mãnh liệt.
Làm cho người ta có cảm giác, chính là muốn dùng nắm tay mạnh mẽ đánh chết Ngô Quý Kỳ, dùng đầu quyền đánh cho hắn thành thịt nát. Gần như giờ khắc này, mỗi người đều có thể cảm nhận được mối cừu hận của Tiêu Hoằng đối với Ngô Quý Kỳ, đối với người Cao Tương.
Tất cả binh sĩ Cao Tương nhìn thấy một màn Ngô Quý Kỳ bị giết chết như vậy, dường như đều liên tưởng chính là cảnh bọn họ sấp gặp phải.
Ước chừng dùng tay quyền đánh liên tục năm phút đồng hồ, đầu Ngô Quý Kỳ đã hoàn toàn bị bầm dập, không rõ sống chết.
Tiêu Hoằng chậm rãi đứng lên, hai nấm tay đầm đìa máu, ánh mắt hung ác nhìn một vòng bốn phía, rồi cao giọng ra lệnh:
- Tất cả đội quân tù nhân nghe lệnh! Giết chết người Phùng Cao Tương!
Nói xong, trong tay Tiêu Hoằng liền xuất hiện một thanh băng nhận thật dài, giống như lưỡi đao bổ mạnh xuống thân thể Ngô Quý Kỳ, trực tiếp chém thành hai
Cùng lúc đó, lại nhìn tất cả đội quản tù nhân nhận được mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, cao giọng đáp lại một tiếng, sau đó liền khởi động Chiến Văn, hai mắt đỏ bừng phóng tới binh sĩ Cao Tương ở gần bắt đầu đánh giết!
Dĩ vãng bị người Cao Tương ức hiếp, hãm hại luôn luôn quanh quẩn ở trong óc, trong đầu người Lạc Đan Luân, giờ khắc này, mối phẫn hận trong lòng mỗi một tù nhân đều hoàn toàn bốc cháy lên.
Bắt lấy một tên binh sĩ liền trực tiếp vung nắm tay đánh cho cái đầu hoàn toàn nổ nát, sau đó quất lên thi thể!
Từ khoảnh khắc đó, theo một tiếng ra lệnh của Tiêu Hoằng, Chính Nghĩa Lâu đã hoàn toàn biến thành tầng lầu giết chóc, biến thành địa ngục sắt thép của người Cao Tương.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc thét không dứt bên tai!
Giờ khắc này đã không còn có đồng tình, đã không có thương hại, có chăng chỉ có tàn bạo, chỉ có giết chóc!
Đường Cơ ở bên trong lối đi hẹp, nhìn thấy hình ảnh như vậy, hai chân đã bắt đầu lạnh run. Đối mặt với cảnh tù nhân bắt đầu phản kháng, hắn ngày xưa cũng cao cao tại thượng, tác oai tác quái, hiện giờ đã toàn bộ mất đi dũng khí phản kháng, rất nhanh xoay người định thừa dịp hỗn loạn thoát đi.
Nhưng mà, ngay lúc Đường Cơ xoay người, lại phát hiện bên cạnh một cái bóng đen đột nhiên xuất hiện, đúng là Thiết Nam sắc mặt hung ác, không nói hai lời, vung nắm tay có chứa màng năng lượng màu lam đánh thẳng vào đâu Đường Cơ.
Bằng vào thực lực Đại Ngự Sư cấp một và Chiến Văn siêu cường, Thiết Nam chỉ một quyền đã trực tiếp đánh nát đầu Đường Cơ, hắn ngã xuống bên cạnh kim loại vách tường.
Ngay sau đó, thi thể không đầu của Đường Cơ liền trực tiếp xụi lơ trên mặt đất không còn nhúc nhích.
Chỉ liếc mắt nhìn Đường Cơ một cái, Thiết Nam không hề dừng lại lâu, liền tháo ra túi Ma Văn của Đường Cơ, đeo bên hông mình.
Cùng lúc đó ở bên kia, thời điểm này Tiêu Hoằng đã xuất hiện ở trước phòng giam Phất Lạc, dùng tay phá vỡ cửa phòng giam.
Nhìn thấy vẻ mặt cao ngạo uy nghiêm của Tiêu Hoằng, Phất Lạc không kìm được toát ra vẻ cung kính, sau đó lảo đảo từ trên mặt đất đứng lên, nhìn Tiêu Hoằng, nhìn cảnh tượng giết chóc khủng bố phía sau Tiêu Hoằng kia.
Mở ra túi hành trang tùy thân của mình, Tiêu Hoằng liền lấy ra túi Ma Văn hoa lệ của Vận Trung bên trong, không sai biệt lắm đều là Chiến Văn phẩm chất cao của cấp Ngự Hồn. Sau đó Tiêu Hoằng liền vung tay thảy túi Ma Văn tới trước mặt Phất Lạc.
- Thân là tiền bối của Tổng Táng kỵ sĩ đoàn, hy vọng ngài sớm ngày có thể khôi phục khí phách trước kia!
Tiêu Hoằng nói từng chữ một với Phất Lạc.
Lại nhìn Phất Lạc đưa mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái, rồi vô cùng cố sức từng chút từng chút đi tới chỗ túi Ma Văn của Vận Trung, sau đó bàn tay run run nắm lên, cổ sức đeo bên hông mình. Tuy rằng giờ khắc này Phất Lạc không thể chiến đấu, nhưng Phất Lạc không có lúc nào là không khát vọng.
Một lần nữa nhìn lướt qua Phất Lạc, Tiêu Hoằng chậm rãi xoay người, đưa mắt ra hiệu cho Vương Quân một cái, rồi dẫn theo đám người Ốc Sư, Mặt Thẹo, xuyên qua sân thể dục đi thẳng đến phòng chế văn.
Thấy Tiêu Hoằng mang theo bốn gã tù nhân xuất hiện ở bên trong hành lang, ba gã binh sĩ Cao Tương bảo vệ ở bên ngoài phòng chế văn, không kìm được bắt đầu lạnh run, đồng thời hoang mang rối loạn từ phía sau dỡ xuống Ma Văn súng trường.
“Phổc, phốc, phốc!
Không đợi ba gã binh sĩ Cao Tương này kịp lấy xuống Ma Văn súng trường, Tiêu Hoằng đã giơ lên cánh tay, ba mũi băng nhọn đã xuyên thủng cổ họng ba gã binh sĩ Cao Tương, ngay sau đó ba gã binh sĩ Cao Tương đều xụi lơ trên mặt đất, không nhúc nhích, vẻ sợ hãi còn đọng lại trên mặt chúng.
Tiêu Hoằng nhấc chân tung một cước đá văng cánh cửa phòng chế văn, Tiêu Hoằng đặt ở bên trong mười cái Chiến Văn cấp bậc Đại Ngự Sư vẫn còn đó không ai động tới chút nào.
Cầm lấy mười cái Chiến Văn đưa cho Mặt Thẹo phân phối cho mấy người cấp bậc Đại Ngự Sư. Tiêu Hoằng ra lệnh cho những người khác vét sạch tài liệu bên trong, đồng thời Tiêu Hoằng cũng lấy dụng cụ đao cắt hình cầu cất vào trong túi Ma Văn.
Sau đó, không dừng lại lâu, Tiêu Hoằng liền một đường đi thẳng tới văn phòng của Ngô Quý Kỳ.
Đi tới cửa văn phòng của Ngô Quý Kỳ, Tiêu Hoằng như trước là một cước đá văng cánh cửa, sau đó, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy Dịch Văn Hâm đang khởi động Chiến Văn, quơ quơ ở trước mặt Tiêu Hoằng, sắc mặt đầy vẻ hoảng sợ.
- Tiêu Hoằng! Ta cảnh cáo ngươi, ta cũng không phải là dễ chọc như vậy! Ta khuyên ngươi tốt hơn là rời xa ta một chút! Tin hay không, nếu ngươi dám động tới một sợi lông của ta, cha ta khẳng định sẽ chém ngươi ngàn vạn đao!
Dịch Văn Hâm trợn trừng hai mắt, nơm nớp lo sợ nói với Tiêu Hoằng.
“Ầm!
Không sai biệt lắm ngay lúc Dịch Văn Hâm không ngừng uy hiếp Tiêu Hoằng, chỉ thấy thân hình Tiêu Hoằng nhoáng lên một cái, không để cho Dịch Văn Hâm kịp có cơ hội phản ứng, một tay của Tiêu Hoằng cũng đã nắm chặt cổ Dịch Văn Ham, đồng thời xách bổng hắn ấn trên vách tường.
Ở trước mặt Tiêu Hoằng, một chút bản lĩnh của Dịch Văn Hâm như vậy, quả thực chính là bé nhỏ không đáng kể.
Trái lại Dịch Văn Hâm sắc mặt dần đỏ lên, không ngừng giãy giụa ở trong tay Tiêu Hoằng, nhưng vô ích, bàn tay hơi thò ráp của Tiêu Hoằng giống như cập kìm sắt nắm chặt cổ Dịch Văn Hàm.
- Dùng cha ngươi dọa ta à? Không sao, yên tâm đi! Ta cũng không giết ngươi đâu, nhưng lão cha ngươi không phải thích nhân ngẫu lắm sao? Như vậy ta cùng chế tạo một đứa con nhân ngẫu cho hắn đi!
Tiêu Hoằng lạnh lùng cười, cái cười này có vẻ vô cùng tàn nhẫn. Ngay sau đó Tiêu Hoằng liền từ bên trong túi áo, lảy ra mũi kim tiêm chứa đây chất dịch rửa sạch linh hồn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT