- Tiêu đại nhân, xin lỗi mạo phạm, không có cách nào, đây là chức trách của tại hạ, mời! Đợi 2 binh lính áp giải đi tới trước mặt, một tên cung kính nói với Tiêu Hoằng, vươn tay mời đi.

Tiêu Hoằng không nói, sắc mặt thản nhiên, đôi mắt lại tràn ra lạnh băng, ưỡn ngực từng bước một đi về phía tàu.

- Tiêu Hoằng! Tiêu Hoằng mới đi được mấy bước, Lạc Tuyết Ninh phía sau bỗng hô to, khóe mắt ẩm ướt. Bởi vì Lạc Tuyết Ninh biết rõ, Tiêu Hoằng vừa đi, sẽ không biết bao giờ mới trở lại, Tướng quân lãnh diễm ngày xưa giờ đây đã biến mất.

- Đừng khó chịu, nhớ kỹ, chỉ cần sống, một ngày nào đó có thể gặp lại, ta sẽ cố gắng sống sót, nàng cũng vậy. Một ngày kia, Tiêu Hoằng ta sẽ sáng lập Thiên Đường của mình.

Tiêu Hoằng quay đầu, gằn giọng nói với Lạc Tuyết Ninh, sắc mặt kiên nghị vững vàng không chút e sợ.

Lạc Tuyết Ninh không nói, chỉ khẽ gật đầu.

Tiêu Hoằng nhìn Lạc Tuyết Ninh gật đầu, khẽ cười, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, nụ cười thật sáng ngời. Sau đó Tiêu Hoằng chầm chậm quay đầu, đi thẳng về phía hạm.

- Tiêu Hoằng, xin lỗi, thật có lỗi.

Lúc Tiêu Hoằng bước vào cửa hạ, Tát Già đứng bên cạnh khẽ nói.

- Xin lỗi? Xin lỗi có mở Chiến Văn xin lỗi không? Thật là hay, ngươi cùng A Di La đều là người tốt, các ngươi thanh minh Thánh hiền, các ngươi thuần khiết như giấy trắng. Nhưng khi các ngươi được người ta ca ngợi, tự kiếm tra lương tâm của mình đi. Ta đã từng nói, người trên đời này đều là ma, khác biệt ở chỗ, Tiêu Hoằng ta dũng cảm thừa nhận.

Tiêu Hoằng mỉm cười, trên mặt không khỏi toát ra trào phúng.

Thấy Tiêu Hoằng như thế, Tát Già không khỏi tránh né ánh mắt Tiêu Hoằng.

- Nhưng mà, lần này Tiêu Hoằng ta vẫn phải hết sức cảm tạ ngươi, dạy lâu như thế, ta được lợi không ít.

Tiêu Hoằng nói tiếp.

- Không khách khí, tóm lại coi như ta và sư phụ thiếu ngươi.

Tát Già nói nhỏ.

- Ha ha.

Đối với lời của Tát Già, Tiêu Hoằng chỉ cười nhạt, phảng phất như trào phúng, phảng phất như không để ý, tiếp tục đi vào trong tàu.

Trong tàu dài khoảng 20m, diện tích không lớn, chỉ có 2 ghế lái chính phụ, mặt sau là chỗ 2 hai binh lính, ở sau nữa là nhà giam chỉ khoảng 3m vuông.

- Tiêu đại nhân, ủy khuất ngài. Yên tâm, Chủ soát Áo Thác có lệnh, ở trong thể liên hợp Gia Đô, ngài sẽ được ưu đãi tuyệt đối. Chẳng qua khi chạy khỏi thể liên hợp Gia Đô, các tù chiến tranh đều sẽ chuyển giao cho hạm đội Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, đến lúc đó, phải dựa vào chính ngài.

Binh lính áp giải kính cân nói với Tiêu Hoằng, mời Tiêu Hoằng ngồi ở bên cạnh.

- Cảm tạ.

Tiêu Hoằng khẽ trả lời, cũng không khách khí, ngồi vào chỗ của binh lính.

Còn binh lính kia vì mất chỗ ngồi, liền ngồi vào trong nhà giam.

Vài phút sau, tàu chầm chậm cất cánh, từ cửa sổ, Tiêu Hoằng nhìn Lạc Tuyết Ninh đứng bên dưới, khuôn mặt bi thương dần mờ đi, sau đó, Vạn Tôn Cốc mà Tiêu Hoằng sống suốt 2 năm cũng mờ dần.

Đối với điều này, Tiêu Hoằng chỉ thản nhiên, như một mình tiến lên trong con sông số mệnh.

Khoảng 20 phút chạy đi, Tiêu Hoằng thấy phía trước đã xuất hiện hạm đội.

Trong đó gồm 4 chiếc hạm vận chuyển cải tạo thành hạm, kèm theo 12 chiến hạm Ma Văn hộ tống.

Kỳ thật dựa theo thường lệ, hạm đội này chỉ cần 4 chiến hạm Ma Văn là đủ, nhưng trong hạm đội có thêm Tiêu Hoằng, không thể không khiến thể liên hợp Gia Đô phái ra thêm 8 chiếc, bởi vì không ai dám xác định thủ hạ của Tiêu Hoằng có mục đích khác hay không.

Tàu kết nối với hạm số 1, Tiêu Hoằng bước vào trong, không có mang cùm xích gì, bởi vì giam giữ trong hạm số 1 đều là trọng phạm, mỗi người hoặc là tội ác tày trời, hoặc là cực kỳ hung tàn.

Đương nhiên nói thì nói vậy, hoàn cảnh nơi này cũng không tệ, đây là thế đạo bây giờ. Giết một người là tội phạm giết người, chết là chắc. Giết vạn người đã là kiêu hùng, thường hay khống chế được, thậm chí còn được ưu đãi nhất định.

Bởi vậy quy cách phòng hộ hạm số 1 là cao nhất, hoàn cảnh cũng coi như không kém.

Đi trong hành lang hạm số 1, hai bên hành lang rộng rãi, Tiêu Hoằng nhìn thấy trong nhà tù đúc bằng hợp kim thép, một người mặc áo tù chiến tranh, lẳng lặng ngồi đó, không có kêu cha gọi mẹ, không kêu rên đau đớn, chỉ có trầm lặng, nhưng ánh mắt bình thản mơ hồ phát ra tia sáng lạnh lẽo.

Nghe tiếng bước chân, khoảng trăm phạm nhân đồng loạt nhìn Tiêu Hoằng, trong ánh mắt cũng không có thân mặt gì. Những chuyện kinh người mà Tiêu Hoằng làm ra ở thể liên hợp Gia Đô, bọn họ không biết, dù sao người nơi này bị giam nhiều năm, tối thiểu cũng 1 năm, hoàn toàn ngăn cách với tin tức bên ngoài.

Sở dĩ những người này không thân mặt, cũng không phải bài ngoại, mà là cảm nhận được khí thế trên người Tiêu Hoằng, không khỏi làm họ phát lạnh.

Tiêu Hoằng không để ý ánh mắt những người này, 22 năm qua, Tiêu Hoằng trải qua quá nhiều. Giết chóc, sinh ly tử biệt, nhân tình ấm lạnh.

Nhìn nhà tù, đôi mắt như dã thú của Tiêu Hoằng lại vẫn thản nhiên, không có chút dao động.

- Tiêu đại nhân, tạm thời ủy khuất ngài ở trong này.

Đợi Tiêu Hoằng đi tới cuối hành lang, binh lính áp giải mở nhà tù số 1 cho Tiêu Hoằng. Nhà tù số 1 có thể gọi là “xa hoa”, phòng vệ sinh riêng, giường chiếu sạch sẽ, thậm chí còn có hệ thống cách âm.

Tiêu Hoằng nhìn xung quanh một chút, không nói nhiều, cũng không kháng cự, bước vào trong.

Tiếp theo, sau lưng Tiêu Hoằng truyền ra tiếng khóa cửa.

Nghe âm thanh này, Tiêu Hoằng không khỏi nhướng mày, nhưng không sao, Tiêu Hoằng không có chống cự. Bởi vì Tiêu Hoằng biết rõ, chỉ có mình rời đi, A Di La mới có thể yên tâm, buông tha bộ hạ thân thiết của mình, miễn cho bị Thánh Đàn tấn công.

Đúng vậy, thế lực của Tiêu Hoằng rất lớn, nhưng chỉ cần A Di La ra lệnh một tiếng, mười mấy Ngự hồn ở Thánh Đàn, cùng với các nước phát động tấn công Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng sẽ không kháng cự nổi. Dù là được, cũng sẽ chết vô số, máu chảy thành sông.

Tiêu Hoằng không muốn như thế.

- Tiêu đại nhân, ngài hãy nghỉ ngơi, đoàn hạm đội này dự tính 3 ngày sau sẽ ra khỏi thể liên hợp Gia Đô, giao tù binh cho Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.

Binh lính nói một tiếng, liền chầm chậm lui ra.

Còn gõ vào song sắt những phòng giam khác, bảo những tù phạm kia thành thật hơn.

Đánh giá toàn phòng, khoảng 10 m vuông, Tiêu Hoằng cũng không để quay, ngồi xuống đất cạnh song sắt, ngơ ngác nhìn vách tường đàng trước, lẳng lặng tổng kết suy nghĩ của mình. Trải qua quá nhiều chuyện, Tiêu Hoằng cảm thấy thân thể tinh thần đều mỏi mệt, Tiêu Hoằng thật sự mệt chết được.

Cạch.

Trong lúc Tiêu Hoằng lẳng lặng trầm tư, một cục đá nhỏ bị ném tới cạnh Tiêu Hoằng. Nhìn theo hướng hòn đá, Tiêu Hoằng thấy cách đó khoảng 5m là một tên nam nhân khoảng 27-28 tuổi, ánh mắt không lớn, sắc mặt có phần du côn, đang cười ha ha nhìn Tiêu Hoằng. Khác với những tù phạm khác, tính cách của hắn nổi bật, căn bản không có vẻ nghiêm nghị, nhìn rất thân thiết.

- Này, tóc bạc, lợi hại quá hả, có thể ở trong nhà tù số 1, tốn không ít tiền chứ hả.

Tên lưu manh kia nói nhỏ, rõ ràng rất có hứng thú với Tiêu Hoằng Tiêu Hoằng nhìn tên lưu manh này, tóc rối tung, mặt cũng bẩn bụi, rõ ràng bị nhốt lâu.

Tiêu Hoằng cũng không đáp lại những lời tên kia nói, khóe miệng chỉ hơi cong lên.

- Này, này, ngươi làm sao bị nhốt vào? Dễ thấy tên lưu manh này thuộc loại không chịu được tịch mịch, loại người này sẽ đầy tò mò với Tiêu Hoằng, nhìn Tiêu Hoằng im lặng ít nói, sẽ không chịu bỏ qua.

- Ngươi thì sao? Tiêu Hoằng nhìn hắn, hỏi lại.

- Ta hả? Ta vốn là Thượng tá lục quân công quốc Ai Mặc, sau này phát hiện con vợ thông đồng với thủ trưởng của ta, kết quả ta tức giận diệt luôn thủ trưởng cùng cả nhà của hắn, không sót một cái nào.

Tên lưu manh nhẹ nhàng nói, làm người ta cảm thấy như hắn đang nói chuyện của người khác.

- Vậy vợ của ngươi đâu? Tiêu Hoằng có chút tò mò hỏi, dù sao cũng nhàm chán mà.

- Bị ta băm nát, ép tên thủ trưởng ăn hết.

Tên lưu manh nói nhẹ như không.

Còn Tiêu Hoằng nghe thế, khóe miệng co rút, quay đầu trợn trắng mắt:

- Ngươi trâu bò thật.

- Bọn họ cũng nói như vậy, cho nên nơi này không ai dám chọc ta, vậy còn ngươi? Tên lưu manh hỏi tiếp, quả đúng là một tên không chịu được tịch mịch.

- Ta hả, thả một viên đạn Hắc Động Ma Văn ở Thánh Đàn, giết chết Hắc Trạch Sâm.

Tiêu Hoằng cũng không che giấu, thuận miệng nói ra.

Xoạt! Vừa nói ra, tất cả tù phạm xung quanh liền quay lại nhìn thẳng vào Tiêu Hoằng, ánh mắt tràn ngập khó tin.

Nhất là tên lưu manh, nghe lời này, cả người cứng ngắc, sắc mặt không thể tưởng tượng nổi. Thánh Đàn là chỗ nào. Hắc Trạch Sâm là ai, đạn Hắc Động Ma Văn lại là cái thứ gì, trong lòng tên lưu manh đều biết rõ. Thánh Đàn là trung tâm Gia Đô Đế Quốc, bắn ra đạn Hắc Động Ma Văn, giết chết Hắc Trạch Sâm nắm giữ quyền lớn, tội nghiệt như thế, so sánh lại thì tên lưu manh này đúng là đại thiện nhân mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play