Trong lúc tên mập báo cáo cho Tiêu Hoằng, đám người Ngả Nhĩ Văn, Nặc Lâm mở những thùng kim loại ra, bên trong toàn là các bảo vật của Hắc Trạch Sâm.

Ngự linh thủy, các loại Chiến Văn vĩnh cửu, Văn khí cùng với các tài liệu cực kỳ nổi tiếng, thậm chí còn nửa lọ máu Kim quan điêu biến dị, nổi bật nhiều màu sắc làm người ta hoa cả mắt.

- Lão đại, nên xử lý mấy thứ này như thế nào? Ngài cho ý kiến đi.

Ngả Nhĩ Văn dò hỏi Tiêu Hoằng.

Thấy nhiều bảo vật như thế, Tiêu Hoằng làm sao không động lòng, dù sao Tiêu Hoằng là người, nhưng Tiêu Hoằng biết cái gì là có chừng mực.

Tiêu Hoằng nhanh chóng nhìn vào thùng kim loại chứa Văn khí, ánh mắt rơi xuống một cây chủy thủ dài một tấc, toàn màu đen.

Chỉ cần nhìn bề ngoài, không có gì đặc biệt, thậm chí còn không bằng chủy thủ bình thường, nhưng Tiêu Hoằng biết rõ một điều, có thể đặt trong bảo tàng của Hắc Trạch Sâm, làm sao có thứ bình thường được? Cầm lấy cây chủy thủ, Tiêu Hoằng cảm thấy nhẹ như lông chim, thậm chí còn không cảm nhận được sức nặng, chầm chậm rút ra cây chủy thủ bề ngoài xấu xí này.

Thần sắc Tiêu Hoằng chợt động, trên thân chủy thủ sáng như thủy tinh, bên trên có Khí văn tạo hình huyền ảo, mỗi một đường thật nhỏ, đặc biệt là trên lưỡi dao, nhỏ đến mức làm Tiêu Hoằng líu lưỡi.

- Nhược Thủy? Qua hồi lâu, Tiêu Hoằng mới hô lên, như nhận ra bộ mặt thật của thanh chủy thủ này, Tiêu Hoằng từng đọc qua tài liệu về thanh chủy thủ này trong Tàng thư các, trải qua ngàn năm truyền lưu, đến lúc này lưỡi dao vẫn là lưỡi dao trước kia, nhưng vỏ và chuôi đã hoàn toàn khác.

Cái này có liên quan tới sở thích của chủ nhân trước, có người thích xa hoa, có người chú trọng tính thực dụng, lần xuất hiện gần nhất, nó là quốc bảo của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc. Nhưng tại sao lại chạy vào tay Hắc Trạch Sâm? Hơn nữa Tiêu Hoằng có thể khẳng định, chủy thủ Nhược Thủy này tuyệt đối là hàng thật 100%.

Lật xem một chút, Tiêu Hoằng tiện tay lấy cây đinh rỉ treo trên lưỡi dao Nhược Thủy, buông ra, xẹt một cái, cây đinh bị tước làm 2 đoạn, bề mặt bóng loáng.

Thấy thế, người ở đây đều khẽ biến sắc, thật là sắc bén mà.

Nhưng Tiêu Hoằng biết Nhược Thủy, biết rõ sở dĩ Nhược Thủy quý giá, làm cho vô số nhân vật nổi tiếng cúng bái, tính năng không chỉ có vậy.

Điều chỉnh Ngự lực, Tiêu Hoằng rót vào trong Nhược Thủy.

Xoạt! Ngự lực vừa được rót vào, Nhược Thủy trực tiếp biến mất trong tay Tiêu Hoằng. Không có như Chiến Văn, văn năng lượng tính năng trên tay cũng không có gì khác, cứ biến mất vào hư không, chỗ nổi bật duy nhất là trong tay Tiêu Hoằng có thêm lưỡi dao dài 10cm, hoàn toàn trong suốt, không quan sát cẩn thận sẽ khó phát hiện ra.

Tiếp theo, Tiêu Hoằng vung tay, lưỡi dao trong suốt theo Ngự lực dẫn đường, như người cá trong nước, bay xuyên qua xung quanh, vô cùng sắc bén, thậm chí khi đụng vào thủy tinh tinh hóa trong nhà, trực tiếp xuyên thấu, không để lại dấu hiệu nứt vỡ nào.

Rõ ràng một cây Văn khí như thế, nhìn bề ngoài không nổi bật, nhưng vào lúc mấu chốt, tuyệt đối có thể hộ mệnh, nhất là lúc đánh lén, nếu thực lực tương đương sẽ rất khó tránh né.

- Thứ tốt.

Thí nghiệm một lúc, Tiêu Hoằng khẽ nói, sau đó thu hồi lưỡi dao trong suốt, ngừng điều động Ngự lực. Kế đó, đoản đao Nhược Thủy đen thui lại xuất hiện trong tay Tiêu Hoằng.

- Thứ này, ta giữ lại.

Tiêu Hoằng nói xong, quay sang nhìn những thùng kim loại khác, lấy ra Ma Văn Vụ Luyện quý giá, đây là Ma Văn cặp đôi với Ngự linh thủy, có thể đặt trong này tức là không phải vật phàm. Sự thật là thế, có rất nhiều Ma Văn nguyên bộ cùng Ngự linh thủy, Ma Văn Vụ Luyện tuyệt đối là đỉnh cao.

Lúc này Tiêu Hoằng cũng không tham lam, cầm 2 món, một cái là phòng thân, một cái là chuẩn bị cho trở thành Đại Ngự Sư.

Ngay lúc Tiêu Hoằng định bảo phân chia 200 món khác xuống, sắc mặt hơi đổi, trong ánh mắt xẹt qua một tia kinh dị.

Vô tình, Tiêu Hoằng thấy túi đao Điêu văn cũ nát ở trong góc thùng, bề ngoài cũ kỹ, cũng phải mấy trăm năm tuổi rồi.

Cẩn thận cầm lấy dây lưng, mở ra, Tiêu Hoằng lại biến sắc, toát ra khiếp sợ không thôi. Ở bên trong túi, là một cây Điêu văn đao, cán đỏ sẫm, bên trên vô số vết ấn, cán cũ kỹ được mài sáng bóng.

Phía trước, bị dầu thông đen quý bao phủ.

Chỉ cần nhìn bề ngoài, cây Điêu văn đao này ít nhất cũng 2000 năm tuổi, đương nhiên nó không phải mấu chốt. Mấu chốt là, Tiêu Hoằng liếc một cái liền nhìn ra tên là lai lịch của cây Điêu văn đao này. Dù sao là Chế văn Sư, Tiêu Hoằng tự nhiên đặc biệt chú ý tới Điêu văn đao, truyền thuyết hay Điêu Văn đao còn tồn tại trong Vũ trụ Thái Qua, tự nhiên rõ như lòng bàn tay.

Cây Điêu văn đao này tên Cấp Hồn, tương truyền là thời lục đại Ngự không nổi dậy, là do một lão quái Ngự không dùng máu tươi cùng Ngự lực của mấy Ngự hồn luyện hóa thành. Nhưng sau khi Điêu văn đao thành hình, nhân vật Ngự không kia cũng chết, nghe nói là Cấp Hồn cũng hấp thụ Ngự lực của hắn, cuối cùng mới hình thành bộ dạng này.

Đao kiếm có thể dựa theo Ngự lực người cầm khống chế, biến đổi theo ý muốn, bỏ qua Điêu văn đao phức tạp, tương truyền mỗi một đao kiếm biến hóa đều lấy nhân vật cấp Ngự hồn luyện hóa mà thành.

Gỡ bỏ dầu thông đen phía trước, quả nhiên Điêu văn đao này không có mũi đao, đàng trước là cái lỗ tối như mực, nhìn không khác gì cành cây khô.

Chẳng qua, khi Tiêu Hoằng rót Ngự lực vào, mũi đao nhọn màu vàng kim hình thành từ thể năng lượng, theo Tiêu Hoằng điều chỉnh Ngự lực, biến hóa qua lại giữa đao mũi xéo, hình như V, mũi đao nhỏ nhất còn không thấy được bằng mắt thường.

Thực ra, thứ này còn tốt hơn một cấp so với Điêu văn đao Đã Chi của Tát Già.

- Chà, không ngờ thứ cũ nát do ta đào ra trong khe đá ở kho tàng Hắc Trạch Sâm, lại là một cây Điêu văn đao.

Tên mập nhìn thứ trong tay Tiêu Hoằng, khinh thường nói.

Nhớ lúc đó, tên mập nhìn thấy kho tàng của Hắc Trạch Sâm, suýt nữa quá hưng phấn ngất đi, về phần cướp đoạt bảo tàng của Hắc Trạch Sâm, tên mập tuân thủ đào sâu ba thước cũng không bỏ qua một món, mạnh mẽ đào nó ra từ trong khe hở tường đá, vốn thấy chỉ là thứ rách nát, tiện tay ném vào trong thùng.

Nghe tên mập nói thế, Tiêu Hoằng khẽ lắc đầu:

- Nó rất quý giá, ta cần.

Nói xong, Tiêu Hoằng há miệng, khởi động Ngọc Linh, tiếp đó cách miệng Tiêu Hoằng khoảng 30 cm hình thành khe nứt không gian. Tiêu Hoằng đặt Nhược Thủy, Ma Văn Vụ Luyện cùng Cấp Hồn vào trong đó, đóng lại.

- Những thứ khác, Thích Khách Minh chia đi, nhớ kỹ dùng đúng chỗ, không dùng được thì tạm thời chứa trong kho Tập đoàn Thợ Săn, lưu giữ hàng quý.

Tiêu Hoằng căn dặn.

Ngay khi Tiêu Hoằng dặn dò, bên ngoài cửa sổ, một chiếc tàu chở khách có đóng dấu thể liên hợp Gia Đô dần dần hiện ra trên bầu trời, hạ cánh ở một bên núi cạnh nhà gỗ.

Thấy cảnh này, Lạc Tuyết Ninh, Bác Sơn và các thành viên Thích Khách Minh cùng biến sắc, ánh mắt cảnh giác không thôi.

Bọn họ cũng biết, chiếc tàu kia đến vì cái gì.

- Không ngờ nhanh như thế, xem ra A Di La thật nóng lòng mà.

Tiêu Hoằng nhìn chiếc tàu ngoài cửa sổ, không khỏi nói, sắc mặt như bình thản, nhưng phía sau lại toát ra nản lòng tang thương.

- Lão đại, chúng ta có chạy không, dù có người cản trở, chúng ta cũng giết ra đường máu.

Ngả Nhĩ Văn đi tới cạnh Tiêu Hoằng, mặt lộ sát khí nói.

- Chạy? Chạy đi đâu? Chỉ cần dẫn ta đi, A Di La sẽ không bỏ qua ta và các ngươi, ngay cả Tát Già ở chân núi, chúng ta còn chưa chắc đối phó được. Nếu ta đi, các ngươi có thể dưỡng sức vài năm bình yên, nếu ở lại, chúng ta sẽ gặp cảnh tượng máu chảy thành sông, ta không muốn vì bản thân mà đổ vào vô số sinh mệnh các huynh đệ.

Tiêu Hoằng khẽ vỗ vai Ngả Nhĩ Văn:

- Nhớ kỹ, ta đi, ngươi phải bảo đảm an nguy của Thích Khách Minh. Nếu ở không quen Thợ Săn Tinh, có thể trở lại Liên bang An Ni Á, tùy các ngươi.

Nói xong, Tiêu Hoằng lại nhìn Lạc Tuyết Ninh, rồi bước đi. Lạc Tuyết Ninh, thành viên Thích Khách Minh theo sát phía sau.

Nhìn Tiêu Hoằng dẫn thành viên Thích Khách Minh đi ra, Tát Già liền trở nên khẩn trương, Chiến Văn chỗ cánh tay như bản năng sáng lên.

Cùng lúc đó, ở trên tàu, có 2 binh lính Gia Đô Đế Quốc đi ra, nhìn thấy Tiêu Hoằng, hai binh lính đều kinh sợ.

Tiêu Hoằng là ai, bọn họ quá rõ ràng, khiến cho người ta cảm thấy hoảng sợ.

- Bây giờ, Ngả Nhĩ Văn dẫn Thích Khách Minh nhanh chóng rút đi, theo đại bộ đội, cách xa Thánh Đàn.

Tiêu Hoằng nhìn 2 binh lính đi tới, ra lệnh cho Ngả Nhĩ Văn.

- Nhưng lão đại...

Ngả Nhĩ Văn còn có chút không cam lòng, có Ni Lạc, bọn họ tự nhiên biết Ma Duệ Tinh kia là cái chỗ nào.

- Đừng không biết chuyện, mau, Tiêu Hoằng hạ giọng quyết đây là mệnh lệnh, tuân thủ!

- Rõ! Lão đại.

Ngả Nhĩ Văn cúi đầu thật sâu Thích Khách Minh, quay đầu tiến trước Tiêu Hoằng, mới quay lại dẫn thành viên vào khe nứt không gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play