Tiếp theo sau, Y Vạn cùng với Quan Hội Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười vô cùng thân thiết nói chuyện với nhau, đồng thời ước hẹn, có cơ hội tiến hành diễn tập quân sự liên hợp, mới trong “lưu luyến” nhau cắt liên lạc.
Theo liên lạc gián đoạn, lại nhìn trên mặt Y Vạn vẻ tươi cười đã nở hoa.
- Không nghĩ tới, biện pháp này của Tiêu Hoằng thật đúng là hiệu quả! Như vậy cũng tốt, chính mình xả hơi, chính mình ngửi! Ngồi trong văn phòng, Y Vạn cười khanh khách lẩm bẩm, trong giọng nói có chút ý tán thưởng, đồng dạng tảng đá đè nặng trong lòng coi như rơi xuống.
Về phần sự kiện Vận Trung, Y Vạn sớm đã có chuẩn bị tâm lý, đơn giản cũng sẽ không tỏ thái độ, cho dù A Di La hỏi đến Y Vạn cũng sẽ có một vạn cái cớ, cứ nhìn bộ dạng quân đoàn thứ 15 xem, nói vậy A Di La ắt sẽ hiểu rõ, sẽ không quá phận trách cứ, mặc dù bị chết đi một đệ tử cấp cao.
Ngay lúc tâm tình Y Vạn chuyển biến tốt, Ma Văn thông tin bên cạnh Y Vạn lại bỗng nhiên truyền đến một hồi chấn động, thỉnh cầu gọi đúng là trợ thủ của Y Vạn.
- Chuyện gì vậy? Tiếp nối liên lạc, Y Vạn nhẹ giọng hỏi, biểu tình thoải mái, hiển nhiên tâm tình không tệ.
- Thống soái đại nhân! Phiền toái lớn rồi! Tập đoàn Thợ Săn đang hành quân tới Thánh Đàn, Phục Thản Đế Quốc khẩn cấp xuất động 66 chiếc Ma Văn chiến hạm cùng đi đến Thánh Đàn, quan chỉ huy là Tần Nhược Bạch, hiển nhiên là bảo hộ Hắc Trạch Sâm.! Trợ thủ báo cáo từng chữ, trên mặt vô cùng nghiêm trọng. Đương nhiên hắn biết rất rõ, tin tức như vậy rốt cục có ý nghĩa gì.
Lại nhìn Y Vạn, nguyên vốn vẻ thoải mái lập tức đọng lại trên mặt, cả người giống như pho tượng hóa đá trên ghế, cái gì gọi là đợt sóng này chưa hết, lại nổi lên đợt sóng tiếp! Đây là cách nói tốt nhất!
- Hỗn đản mà! Tên Tiêu Hoằng này không thể yên tĩnh một chút được sao? Ước chừng trôi qua mười mấy giây, Y Vạn rốt cục không kìm nổi rít gào, trên mặt đủ loại biểu tình xen lẫn vào nhau.
Trực tiếp suất lĩnh đội ngũ tấn công Thánh Đàn: Chuyện này đã không thể nói là đảm lượng tới mức nào, mà phải nói là điên cuồng biết bao! Trong lúc nhất thời, tâm tình vừa mới buông tha của Y Vạn lại lần nữa bị Tiêu Hoằng thu mất.
- Ai nói không phải chứ? Tên Tiêu Hoằng này cũng quá quấy động đi! Trợ thủ nghiêm trọng nói, vẻ mặt như khóc tang. Ở hắn xem ra Tiêu Hoằng này quả nhiên danh bất hư truyền, đi đến đâu là gây sóng gió tới đó.
Tuy nhiên, Y Vạn rất rõ ràng, mắng thì mắng, hận thì hận, nhưng thời điểm này quả nhiên danh bất hư truyền, đi đến đâu là gây sóng gió tới đó.
Tuy nhiên, Y Vạn rất rõ ràng, mắng thì mắng, hận thì hận, nhưng thời điểm này Gia Đô Đế Quốc gần như không có lựa chọn nào khác là phải đứng về phía Tiêu Hoằng bên này. Lý do đơn giản, Phục Thản Đế Quốc rõ ràng là đi trợ giúp Hắc Trạch Sâm, không sai biệt lắm đã mặc chung một cái khổ với Hắc Trạch Sâm.
Mà Gia Đô Đế Quốc vừa mới thiết kế xử lý Vận Trung kẻ tâm phúc của Hắc Trạch Sâm lại lần nữa khống chế được đại quyền Thánh Đàn, vậy thì Gia Đô Đế Quốc còn có trái cây tươi tốt để ăn sao? Hắc Trạch Sâm tàn nhẫn có tiếng sẽ ngồi xem mặc kệ hay sao? Đến lúc đó Gia Đô liên hợp thể coi như sẽ thay tên Phục Thản liên hợp thể cho xong.
Y Vạn, Áo Thác ai cũng đều không thoát khỏi.
- Đi! Nói chuyện này cho Áo Thác biết, bảo hắn phái ra hạm đội đi kìm chế Phục Thản Đế Quốc! Nói tóm lại, chính là để Phục Thản Đế Quốc không cần hành động thiếu suy nghĩ! Y Vạn tuy rằng trong lòng vô cùng tức giận, nhưng cũng không thể không phát ra mệnh lệnh như thế.
- Hiểu rõ! Trợ thủ đáp lại một tiếng, liền vội vàng gián đoạn liên lạc, chuyển qua gọi Áo Thác.
Gần như ngay lập tức Phục Thản Đế Quốc khởi sự hành động không đến một giờ, Gia Đô Đế Quốc bao gồm 70 chiếc Ma Văn chiến hạm của hạm đội thứ 7, một khắc không ngừng, chạy tới biên cảnh giữa Phụ Ngư Tinh và Phục Thản Đế Quốc.
Theo Gia Đô Đế Quốc cũng hành động, gần như toàn bộ Gia Đô liên hợp thể đã hoàn toàn rơi vào trạng thái khẩn trương, là người không kém một chút đều có thể xem hiểu được: Nguyên nhân nhóm lên ngọn lửa can qua này chính là do một tay Tiêu Hoằng.
Trái lại Tiêu Hoằng ở trong Phổ Hưu Tư Hào, nhìn qua màn hình thấy hạm đội của Gia Đô Đế Quốc bất đắc dĩ bắt đầu rất nhanh thẳng tiến tới hướng biên cảnh giữa Ngự Phu Tinh và Phục Thản Đế Quốc, trên mặt không kìm được hiện lên một chút ý cười mờ nhạt.
- Trưởng quan! Ta đề nghị chuyện cho tới bây giờ, chúng ta tốt nhất là cẩn thận một chút, hiện tại lắc một cái động toàn thân đó! Trưởng quan chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh ngươi chết ta sống giữa Phục Thản Đế Quốc và Gia Đô Đế Quốc chứ? Như vậy chỉ là làm cho các liên hợp thể khác cao hứng mà thôi! Tác Phổ đi vào bên cạnh Tiêu Hoằng, nhẹ giọng nói.
- Trong lòng ta hiểu rõ, không cần lo lắng nhiều! Tiêu Hoằng lạnh nhạt đáp lại:
- Mặt khác, hạm đội của Phục Thản Đế Quốc cũng sắp tới rồi, truyền lệnh cho Ni Lạc dẫn dắt Hải Đạo Đoàn Hắc Hổ của hắn rút lui khỏi Phục Thản Đế Quốc, hội hợp với hạm đội Thợ Săn đi!
- Rõ! Tác Phổ đáp lại một tiếng, liền truyền lệnh theo lời nói của Tiêu Hoằng.
Cứ như vậy ước chừng trải qua một ngày, cuối cùng hạm đội của Tập đoàn Thợ Săn, toàn bộ với hạm đội là đơn vị, lẳng lặng đậu lại ở trong khu vực giữ Vĩnh Ngạn Tinh và Ngự Phu Tinh, không hề đi tới mảy may nào nữa.
Giống như một thanh dao sắc bén, treo lơ lửng trên đầu Thánh Đàn.
Gần như ngay thời điểm Phổ Hưu Tư Hào vừa mới đậu lại thành lập hệ thống thành lũy không gian. Ni Lạc liền thật cẩn thận đi vào trong phòng điều khiển chính.
Nhiều ngày không gặp, tuy rằng Ni Lạc như trước hàm râu rậm rạp, lôi thôi lếch thếch, nhưng khí sắc đã tốt hơn rất nhiều. Dù sao không còn liên lạc, ngẫu nhiên bắt bóc một vài thương thiên, tùy tiện ăn ngon uống lớn.
- Ta bảo người sắp xếp tư liệu về Ma Duệ Tinh, làm được thế nào rồi? Tiêu Hoằng đứng ở một góc phòng điều khiển chính khổng lồ, thông qua cửa sổ quan sát nhìn Vĩnh Ngạn Tinh, nhẹ giọng hỏi.
- Có đây! Đây là toàn bộ những gì ta biết được! Ni Lạc nói xong, liền lấy ra một xấp văn kiện đưa tận tay Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng tiếp nhận xấp văn kiện, không có lập tức xem, mà xoay tay lại giao cho Ni Lạc một cái hộp nhỏ, toàn bộ phong kín.
- Đây là cái gì? Ni Lạc nhìn xem cái hộp nhỏ, có chút khó hiểu hỏi.
- Tìm một cơ hội mở ra, chính ngươi sẽ biết! Tiêu Hoằng bình thản nói.
- Cơ hội? Vậy là khi nào? Ni Lạc tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.
- Chính ngươi sẽ biết! Tiêu Hoằng nhìn thoáng qua Ni Lạc, tươi cười:
- Mặt khác từ hôm nay trở đi, nhiệm vụ giả mạo hải tặc giữa các tinh của ngươi đã hoàn thành, lưu thủ ở Vĩnh Ngạn Tinh đi! Nói xong, Tiêu Hoằng liền xoay người, xách theo hộp gỗ chứa cái đầu của Vận Trung rời khỏi phòng điều khiển chính Phổ Hưu Tư Hào.
Cùng lúc đó, toàn quân Tập đoàn Thợ Săn dưới sự chỉ huy của Liệt Nông, cũng bắt đầu dựa theo ý của Tiêu Hoằng, đều tiến vào chiếm giữ trong Vinh Ngạn Tinh và Ngự Phu Tinh.
Trên cơ bản chính là hình thành một tấm chắn ở giữa Thánh Đàn và Gia Đô Đế Quốc, hoặc có thể nói đây là lô cốt đầu cầu tiến công.
Ngoài ra, hạm đội khổng lồ của Phục Thản Đế Quốc và hạm đội Gia Đô Đế Quốc cũng lục tục vào vị trí. Hạm đội khổng lồ của song phương cách nhau còn không tới một giờ hành trình.
Tư thế như vậy có ý nghĩa gì, không cần nói cũng biết. Phục Thản Đế Quốc muốn kìm chế xử lý quân Tập đoàn Thợ Săn của Tiêu Hoằng, Gia Đô Đế Quốc ở dưới tình thế bị bức bách phải ra mặt mạnh mẽ ngăn cản.
Hai nước lớn trụ cột của Gia Đô liên hợp thể, thực rất có thể bởi vì Tiêu Hoằng mà trở mặt thành thù.
Ở trên Ngộ Giác Tinh, giờ phút này Hắc Trạch Sâm ít nhiều lại có cảm giác mình cô độc tứ cố vô thân.
Nhất là nhìn thấy trên màn hình, Phục Thản Đế Quốc hoặc nói chính xác là Hắc Trạch Sâm, đã hoàn toàn để lộ ngay mặt ở dưới hỏa lực của Tiêu Hoằng, chỉ cần Tiêu Hoằng nguyện ý, hoàn toàn có thể dùng tướng sĩ của Tập đoàn Thợ Săn đè chết Hắc Trạch Sâm.
Chỉ có điều thời điểm này Tiêu Hoằng không có làm như vậy, nhưng ở trong đầu Hắc Trạch Sâm xem ra, điều này cũng không có nghĩa là vĩnh viễn hắn sẽ làm như vậy. Nói không chừng, một ngày nào đó đầu óc Tiêu Hoằng lại chập mạch, nổi điên trực tiếp đánh giết tới đây.
Đây là chủ quyền khống chế chiến đấu, hiện giờ hoàn toàn bị Tiêu Hoằng nắm trong tay.
Lần này, Hắc Trạch Sâm đã hoàn toàn ngồi không yên, hắn thoáng trầm tư một lát liền cầm lấy Ma Văn thông tin, phát ra lời kêu gọi tới Ân Lạc.
Kết quả khiến Hắc Trạch Sâm vô cùng kinh ngạc là giờ khác này, Ân Lạc lại không tiếp nối liên lạc, thậm chí gọi vài phút sau, Ân Lạc trực tiếp cắt liên lạc.
Điều này không thể nghi ngờ làm cho Hắc Trạch Sâm cảm nhận được bất ổn thật lớn, hành động như vậy dường như có ý nghĩa: Ân Lạc muốn triệt để phân rõ giới hạn với Hắc Trạch Sâm.
Trái lại với thời điểm này, Tiêu Hoằng đang đáp Ma Văn Hạm vận tải, đi vào khu neo đâu chiến hạm giữa các tinh Thợ Săn, trên mặt bỗng nhiên thoáng hơi biến sắc, chỉ thấy cách Tiêu Hoằng không xa chỉ chừng hai mươi mấy thước, một nam nhân một thân áo trắng đang chắp tay sau lưng đứng ở đó.
Thấy Tiêu Hoằng xuất hiện, nam nhân này liền chậm rãi, cẩn thận đi tới phía Tiêu Hoằng.
Đồng dạng thời điểm này Tiêu Hoằng, cùng với thành viên Thích Khách Minh ở chung quanh Tiêu Hoằng đều có thể nhìn thấy rõ ràng, nam nhân áo trắng kia không phải ai khác, đúng là Ân Lạc! Phát hiện là Ân Lạc, đám người Ngả Nhĩ Văn lập tức trở nên cảnh giác, thân mìn nhoáng một cái, đứng chắn trước mặt Tiêu Hoằng.
Trái lại Tiêu Hoằng vẫn với vẻ mặt hờ hững, chỉ là đôi đồng tử trong hốc mắt hơi giật giật.
- Tiêu sư đệ! Đi đường hẳn mệt nhọc rồi? Ân Lạc đi tới trước mặt Tiêu Hoằng, vẻ mặt thân thiết nhu hòa nói.
Nghe Ân Lạc nói như vậy, Tiêu Hoằng tự nhiên hiểu được hàm nghĩa trong đó chính là Ân Lạc thấy Vận Trung chết, Hắc Trạch Sâm chỉ khoanh tay đứng nhìn, trong lòng đã có điều hiểu được, nên tạo quan hệ tốt với mình.
Đương nhiên nguyên nhân trực tiếp nhất vẫn là ở chỗ Tập đoàn Thợ Săn của Tiêu Hoằng thật sự quá cường hãn, nếu vận dụng toàn bộ lực lượng của Thánh Đàn, Tập đoàn Thợ Săn cũng không coi là gì. Thế nhưng thời điểm này, Thánh Đàn sẽ toàn bộ phản kháng sao? Đầu tiên Tát Già cùng Ma Sở sẽ không tham gia, còn lại giữ trung lập, hay không muốn giao du với kẻ xấu, toàn bộ sẽ khoanh tay đứng nhìn. Kể từ đó, thế cục không cần nói cũng đã rõ rành rành.
Hắc Trạch Sâm tuy có vốn để phản kháng, nhưng lúc này dường như đã không đủ sức để gạt bỏ Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng cũng không ngốc, hắn cùng với Ân Lạc quả thật có chút xung đột nhỏ, nhưng cũng không đủ để đấu tới cái gì gọi là cừu hận khắc cốt minh tâm. Thời điểm này, ít đi một địch nhân, cũng có ý nghĩa hơn một phần xác xuất thành công giết Hắc Trạch Sâm. Đương nhiên, muốn cho Tiêu Hoằng giờ khắc này hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, điều đó là không có khă năng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT