Nhìn thấy vẻ mặt Trương Diệu Tường này, Tiêu Hoằng khẽ nhếch khóe miệng dường như lộ ra vẻ cười trào phúng, dường như có vẻ đắc ý, tiếp theo một chữ một câu khuyến cáo:

- Ngươi nếu cam nguyện làm cừu, thì phải làm cừu giác ngộ, đó chính là ai cường đại thì quỳ gối dưới chân người đó, là làm anh dũng phản kháng, mạo hiểm nguy hiểm tử vong, lột xác thành lang sói đi! Nói xong, Tiêu Hoằng không có cấp Trương Diệu Tường cơ hội tiếp tục lên tiếng, trực tiếp cắt liên lạc.

- Ra mệnh lệnh đi, hạm đội bảo trì tốc độ cao nhất đi tới, tất cả hạm pháo đồng loạt nhắm ngay chiến hạm của quân đoàn thứ 15 cho ta, nếu quân đoàn thứ 15 tiếp tục không thức thời, liền toàn bộ bắn cho ta, cho trực tiếp trở thành bụi vũ trụ đi! Tiêu Hoằng hạ đạt mệnh lệnh. Mệnh lệnh như thế chỉ làm cho người ta có một loại cảm giác chính là ác nghiệt vô tình.

Trên thực tế, điều này cũng không gì đáng trách, Tiêu Hoằng đã nhường quân đoàn thứ 15 hai lần, dù sao cũng không đến mức đối với một chi quân đội yếu như cừu lại phải nhường lần nữa chứ?

- Hiểu rõ!

- Tuân mệnh, lão bản! Trong lúc nhất thời thông tin bên trong phòng điều khiển chính, không ngừng truyền đến thanh âm như thế.

Lại nhìn hạm pháo của đoàn chiến đấu Phổ Hưu Tư Mẫu Hạm, đều xoát xoát chỉnh góc độ hạm pháo, nhắm ngay hạm đội của quân đoàn thứ 15 ở xa xa quay chung quanh phía trên quỹ đạo Tư Thác Tinh, thậm chí miệng pháo đang dần dần phát sáng.

Ma Văn chiến hạm với Ma Văn phi đạn là việc chính, miệng phóng xạ phi đạn đã đồng loạt mở ra, lộ ra từng đầu đạn màu đỏ, trên cơ bản chỉ cần một giây đồng hồ, đoan chiến đấu Phổ Hưu Tư Mẫu Hạm cường hãn, liền có thể cho quân đoàn thứ 15 một kích mang tính hủy diệt.

Cừu chắn đường, đối với bầy sói mà nói chỉ có giết sạch! Trái lại Trương Diệu Tường ở trong Tư Thác Tinh, tự nhiên có thể thông qua màn hình nhìn thấy bộ dáng của đoàn chiến đấu Phổ Hưu Tư Mẫu Hạm hiện giờ, hắn tự nhiên hiểu được điều này có ý nghĩa gì. Đó chính là Tập đoàn Thợ Săn đã không còn nghĩ tới tình cảm trước đây.

Điều này cũng không có gì đáng trách, trước đó đều là Vận Trung lặp đi lặp lại nhiều lần khó xử đối với bọn họ, còn hy vọng bọn họ đồng quy vu tận với Tập đoàn Thợ Săn. Tập đoàn Thợ Săn người ta đã nhượng bộ quân đoàn thứ 15 hai lần. Đã hết long, chẳng lẽ đối mặt với Vận Trung đầu sỏ gây nên lại cúi đầu xưng thần. Còn muốn làm cho Tập đoàn Thợ Săn phải chịu liên lụy theo hay sao? Làm việc không cần quá phận!

- Tướng quân! Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Trợ thủ nơm nớp lo sợ hỏi. Đối với Tiêu Hoằng bọn họ đã có điều hiểu biết, là một người bình thường may mà nói, nhưng một khi nổi lòng độc ác lên rồi thì chuyện gì đều có thể làm được.

Nam Du Quận trước kia là một điển hình: Từng sự kiện nhìn thấy mà ghê người.

Trương Diệu Tường không có đáp lại, cứ như vậy giống như tượng đá nhìn, trên mặt tràn ngập hoảng sợ và do dự.

Năm phút đồng hồ qua đi.

Đoàn chiến đấu Phổ Hưu Tư Mẫu Hạm đã xuất hiện trong tầm mắt, lại nhìn hạm đội quân đoàn thứ 15 đậu trên quỹ đạo hành tinh nhìn thấy đoàn chiến đấu Phổ Hưu Tư Mẫu Hạm vô cũng khổng lồ, một số liền giống như con thỏ bị kinh động hoảng sợ, không biết nên làm thế nào cho phải.

Dù sao bọn họ cũng chưa có nhận được mệnh lệnh của Trương Diệu Tường.

Hơn nữa cho dù nhận được mệnh lệnh tấn công, thì đối mặt với nhiều Ma Văn chiến hạm như thế, cùng với một chiếc Ma Văn Mẫu Hạm, bọn họ có thể có cơ hội chiếm phần thắng sao? Thực lực giữa song phương chênh lệch thật sự quá xa.

Trong lúc nhất thời, Ma Văn chiến hạm lớn có nhỏ có, Ma Văn vận binh hạm đều ào ào dạt ra hai bên.

- Toàn bộ tránh ra! Nếu không đối mặt các ngươi chỉ có một đường chết! Đúng lúc này, Phổ Hưu Tư Hào thông qua tần suất công cộng phát ra thông báo như thế. Theo đoàn chiến đấu Phổ Hưu Tư Mẫu Hạm không ngừng tới gần, Ma Văn chiến hạm của Tập đoàn Thợ Săn, đã đều nhắm ngay ba chiếc Ma Văn chiến hạm của quân đoàn thứ 15 cản đường.

Đối mặt với tình hình này ba chiếc Ma Văn chiến hạm lại rơi vào tình cảnh không biết làm sao: Tiếp tục ngăn chặn bọn họ có thể khẳng định, nghênh đón bọn họ là cái gì; Né tránh thì lại là kháng mệnh.

Tuy nhiên, có một điều bọn họ rất rõ ràng, nếu theo hành trình của hai bên chỉ một phút đồng hồ nữa, Phổ Hưu Tư Hào như trước bảo trì đi tới, như vậy hạm đội hộ tống tuyệt đối sẽ vì bảo hộ Phổ Hưu Tư Hào, tránh cho va chạm vào nhau mà phải quyết đoán nổ súng.

- Cút ngay! Sau một lát, thanh âm của Liệt Nông thông qua kênh công cộng phát ra, lại lần nữa truyền vào trong tai hạm đội quân đoàn thứ 15, ngay sau đó lại nghe tiếng Tác Phổ phát ra thời gian đếm ngược mười lăm giây đồng loạt bắn, không tránh ra phải đi chết đi.

Lúc này quân đoàn thứ 15 từ trên xuống dưới đều đã ý thức được, Tiêu Hoằng phải động thật sự rồi. Trên thực tế, quân đoàn thứ 15 tới nước như vậy, mà bên Tiêu Hoằng còn không có đồng loạt bắn ra là đã cấp đủ mặt mũi cho quân đoàn thứ 15 rồi, nếu cứ tiếp tục không thức thời thì cũng đừng trách Tiêu Hoằng tâm ngoan thủ lạt.

- Hạm đội của quân đoàn thứ 15 nghe đây: Buông bỏ hết thảy chống cự, tránh ra cho Phổ Hưu Tư Hào thông lộ tuyến hàng không! Lặp lại, quân đoàn thứ 15 hạm đội, né tránh! Xảy ra chuyện ta chịu trách nhiệm! Trải qua phút kinh ngạc ngắn ngủi Trương Diệu Tường rốt cục lên tiếng phát ra mệnh lệnh.

Đúng vậy, làm như vậy quả thật là làm trái lệnh, dựa theo mệnh lệnh của Vận Trung chính là giết không tha! Nhưng Trương Diệu Tường cũng không phải đứa ngốc, cứng rắn chống lại Tập đoàn Thợ Săn chẳng lẽ sẽ có đường sống sao? Cùng với như vậy, còn không bằng bỏ cho Tập đoàn Thợ Săn đi qua, đánh chết tên hỗn đản Vận Trung kia.

Theo Trương Diệu Tường ra lệnh một tiếng, lại nhìn hạm đội quân đoàn thứ 15 phía trước còn quanh quẩn một chỗ không chừng, liền cấp tốc bay dạt tản ra hai bên, đoàn chiến đấu Phổ Hưu Tư Mẫu Hạm khổng lồ cứ như vậy trùng trùng điệp điệp, một khắc không ngừng, xuyên qua Tư Thác Tinh, bay qua sát bên mình quân đoàn thứ 15, nhắm thẳng tới Thiên Hạc Tinh! Không hề nghi ngờ, vượt qua tấm chắn quân đoàn thứ 15 này, từ Tư Thác Tinh đến Thiên Hạc Tinh gần như chỉ là một vùng trời bằng phẳng, không người nào có thể tạo thành mảy may tính ngăn cản đối với đoàn chiến đấu Phổ Hưu Tư Mẫu Hạm.

- Tất cả hạm đội dùng tốc độ cao nhất thẳng tới mục tiêu Thiên Hạc Tinh. Nhớ kỹ, Vận Trung ta không cần sống! Thấy Tư Thác Tinh phía sau càng ngày càng xa, Tiêu Hoằng phát ra mệnh lệnh như thế.

Mà ở trong Nhân Ngư Hào, nhân viên công tác thân hạm cũng đang bí mật tiến hành bảo vệ và điều chỉnh thử Ma Văn Hắc Động Đạn tương ứng, cùng với Ma Văn phi đạn khác bất đồng chính là Ma Văn Hắc Động Đạn chỉnh độ cao chỉ có không đến năm thước, cả vật thể một màu tối đen, mặt trên thân đạn không có bất kỳ đánh dấu gì, và gần như không hề có chút phản quang.

Đồng dạng hơn mười người nhân viên công tác trong Nhân Ngư Hào đó, cũng vô cùng rõ ràng một khi thứ này phóng ra, hậu quả rốt cuộc là gì? Tuyệt đối chỉ trong vòng vài giây sẽ làm cho cả một khu vực bị một kích hủy diệt.

Vu Á Hồng đang ở Thiên Hạc Tinh, tự nhiên có thể thông qua màn hình nhìn thấy hình ảnh quân đoàn thứ 15 không hề có chống cự, trên mặt hắn không khỏi toát ra vô tận hoảng sợ. Cái này giống như một đầu dã thú hung mãnh đã hoàn toàn triệt để phá vỡ chuồng giam, mang theo sự tàn bạo không chỗ nào cố kỳ phóng vọt tới! Mà trọng yếu hơn là số lượng khổng lồ như thế, mà chỉ dựa vào hạm đội Nam Miện căn bản là không thể ngăn cản. Quả thực chính là lấy trừng chọi đá. Mà lúc này Vận Trung hoàn toàn không thể nhúc nhích để làm ra bố trí hữu hiệu, đây mới là điểm trí mạng nhất.

Ngay đến Ngả Lâm ở bên cạnh, thời điểm này cũng đã đầy đầu là mồ hôi. Đúng vậy, tuy rằng trong tay hắn có 500 thành viên Vệ đội Thánh Vực, nhưng Tập đoàn Thợ San có thể có được số lượng hạm đội khổng lồ như thế, có thể không có lục quân sao? Hơn nữa trước đây mọi người cũng đều nhìn thấy sức chiến đấu của Thích Khách Minh cùng với Đoàn tinh anh Thợ Săn, quả thực chính là sức chiến đấu kinh người.

Có quân đoàn thứ 15 còn may mà nói, không có quân thứ 15 chỉ dựa vào 500 Vệ đội Thánh Vực là có thể ngăn cơn sóng dữ được sao? Thực tưởng rằng Vệ đội Thánh Vực này là Tống Táng kỵ sĩ đoàn thanh danh hiển hách lúc trước sao? Không kìm được, trong mắt Ngả Lâm thoáng hiện vẻ bất lực.

Nhìn trong màn hình, Ma Văn chiến hạm của Tập đoàn Thợ Săn từ bốn phương tám hướng phóng thẳng lại đây, Vu Á Hồng không dám dừng lại chút nào, một lần nữa đi ra văn phòng, đi thẳng tới ngoài cửa phòng Vận Trung, khẽ gõ cửa hai cái.

Giờ phút này trên mặt Vận Trung đã trở nên dữ tợn không chịu nổi, đều đã đến nước này, Vận Trung đâu còn lòng dạ gì để tu luyện, chỉ có thể tận khả năng bảo trì khống chế Ngự lực trong cơ thể, để chờ dược liệu hoàn toàn tan đi, bởi vì một khi sôi trào là rất nguy hiểm.

- Tình hình tiền tuyến như thế nào rồi? Nghe hai tiếng gõ cửa, Vận Trung tận khả năng khống chế Ngự lực trong cơ thể, len tiếng hỏi ma lòng nóng như lửa đốt.

- Tướng quân! Việc lớn không tốt, quân đoàn thứ 15 căn bản không có chống cự chút nào, trực tiếp để cho đoàn chiến đấu Phổ Hưu Tư Mẫu Hạm đi qua, hạm đội Thợ Săn các phương hướng khác đồng dạng đang phóng tới chỗ chúng ta. Chúng ta hoàn toàn không có thực lực để chống cự! Vu Á Hồng nơm nớp lo sợ nói, giọng điệu hơi run run.

“Phốc! Gần như ngay lúc nghe xong Vu Á Hồng báo cáo, Vận Trung phun vèo ra một ngụm máu tươi. Giờ khắc này có lẽ chỉ có Vận Trung biết, tình hình trước mắt rốt cuộc nghiêm trọng bao nhiêu. Hắn không bao giờ nghĩ tới Tập đoàn Thợ Săn lại có được sức chiến đấu cực lớn như thế. Các hành động trước đây dường như chính là để cho Vận Trung khinh thường. Càng làm cho Vận Trung không nghĩ tới chính là ở dưới thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, quân đoàn thứ 15 cũng phản bội lại hắn.

Đương nhiên nếu Vận Trung ở vào trạng thái bình thường, hai điều này còn không tính là gì. Thế nhưng oái oăm là hiện tại Vận Trung hoàn toàn không thể nhúc nhích, ngay cả chạy trốn cũng trở thành không có khả năng. Còn có thời gian hơn ba giờ nữa, mà Vận Trung chỉ có thể thành thành thật thật ngồi ở chỗ này, trừ phi hắn muốn mạo hiểm phiêu lưu bị tổn thương Ngự lực nghiêm trọng.

Rơi vào trạng thái này đối mặt với tình hình ác liệt như thế, đả kích về tâm lý đối với Vận Trung có thể nghĩ mà biết.

- Tiếp tục ra lệnh cưỡng chế quân đoàn thứ 15, cho bọn hắn một lần cơ hội cuối cùng: Lệnh cho bọn họ chuyển hướng truy kích đoàn chiến đấu Phổ Hưu Tư Mẫu Hạm, nếu không sẽ với tội danh kháng mệnh luận xử! Mọi cách rơi vào đường cùng, Vận Trung chỉ có thể phát ra mệnh lệnh như thế.

Mà ở Tư Thác Tinh, Trương Diệu Tường cứ như vậy lẳng lặng đứng ở văn phòng chính trung tâm cũ nát. Từ khi hắn đi vào quân đội, hắn đã hiểu được một câu: Chính là chức trách đầu tiên của quân nhân là phục tòng, nhưng giờ khắc này thì sao, hắn đã vi phạm chức trách của bản thân. Ngay cả Trương Diệu Tường cũng không biết hành vi của mình vừa rồi rốt cuộc là nhát gan, hay là có gì khác.

- Trương tướng quân! Ngươi cũng không cần tự trách mình quá phận! Bên trong màn hình Mạn Kiều nhẹ giọng thoải mái nói:

//truyencuatui.net/ - Quân nhân với phục tòng mệnh lệnh là thiên chức, nhưng chuyện đó cũng phải nhìn xem quan chỉ huy rốt cuộc là ai, nếu là một tên ngu ngốc vô đạo, thì có trái lệnh của hắn cũng chính là thay trời hành đạo, huống chi lại là hành vi trợ trụ vi ngược!

- Ta hiểu rồi, Trưởng quan! Trương Diệu Tường nhẹ giọng đáp lại.

Chỉ có điều, đúng lúc này Ma Văn thông tin quân dụng của Trương Diệu Tường bỗng nhiên truyền đến một tràng chấn động, thỉnh cầu gọi đúng là Vu Á Hồng.

- Trương Diệu Tường! Ngươi thật to gan. Cũng dám làm trái lệnh! Vận Trung Tướng quân mang lòng từ bi, lại cho ngươi một lần cơ hội: Mệnh lệnh cho ngươi lập tức truy kích đoàn chiến đấu Phổ Hữu Tư Mẫu Hạm, nếu không ngươi cứ chờ quân pháp xét xử đi! Vu Á Hồng bày ra một bộ dáng hùng hổ nói như quát với Trương Diệu Tường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play