Cùng lúc đó, ở Thiên Hạc Tinh, Vu Á Hồng cùng Ngả Lâm đảm nhiệm chỉ huy lâm thời, đang nhàn nhã ngồi trên trường kỷ, tiến hành đánh giá chiến đấu ở Vĩnh Ngạn Tinh.
- Không biết Vu lão huynh đối với thực lực của Tập đoàn Thợ Săn thấy thế nào? Ngả Lâm dời ánh mắt nhìn Vu Á Hồng nhẹ giọng hỏi.
- Cũng không tệ lắm đi! Tuy nhiên, nếu quân đoàn thứ 15 toàn lực ứng phó, đồng thời không quan tâm tới dị nghị của công dân Gia Đô Đế Quốc, có thể làm cho Tập đoàn Thợ Săn trong vòng vài ngày sụp đổ, vẫn là dễ dàng. Mà trọng yếu hơn là, Tập đoàn Thợ Săn nếu đánh trả chính là phản nghịch. Đây chính là tội lớn, ngay cả Hắc Trạch Sâm đại nhân đều có thể với tội danh nguy hại tới Thánh Đàn, xuất động toàn bộ thành viên Vệ đội Thánh Vực bao vây tiêu diệt Tập đoàn Thợ Săn! Vu Á Hồng đáp lại.
Vẫn là câu nói kia, đối với Tiêu Hoằng hiện giờ quân dân Phục Thản Đế Quốc, đều là căm hận đến ngứa hàm răng.
Tuy nhiên, ngay lúc Vu Á Hồng cùng Ngả Lâm đang bàn bạc làm thế nào san bằng Tập đoan Thợ Săn, Ma Văn thông tin trong mình Vu Á Hồng bỗng nhiên truyền đến một hồi chấn động, thỉnh cầu gọi đúng là Đức Lâm hạm trưởng Diệp Hổ Hào trong Hạm đội Nam Miện,.
Theo Vu Á Hồng tiếp nối liên lạc, không kìm được sắc mặt lạnh nhạt của Vu Á Hồng thoáng hơi đổi sắc, chỉ nhìn thấy vẻ mặt đầy sợ hãi của Đức Lâm đang nhìn Vu Á Hồng.
- Trưởng quan! Việc lớn không xong rồi! Đức Lâm nói với vẻ hoảng loạn.
- Chuyện gì vậy? Không cần sợ hãi! Vu Á Hồng lên tiếng nói. Tuy nhiên, dù nói như vậy, nhưng sắc mặt hắn cũng dần dần trở nên nghiêm túc lên.
- Đại binh của Tập đoàn Thợ Săn đang tới gần. Hay là ngài tự mình nhìn xem đi! Đức Lâm nói xong, liền truyền hình ảnh vừa mới phát hiện cho Vu Á Hồng.
Chỉ thấy đoàn Phổ Hưu Tư Mẫu Hạm khổng lồ đang trùng trùng điệp điệp rất nhanh thẳng tiến tới hướng Tư Thác Tinh, tất cả hạm pháo toàn bộ nhắm vào Tư Thác Tinh.
Nhìn thấy hình ảnh như vậy, chỉ thấy vẻ bình thản trên mặt Vu Á Hồng đã không còn sót lại chút gì. Trong ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, trong lúc nhất thời, hắn chỉ cảm thấy da đầu có chút run lên, môi lập bập.
Vốn vừa rồi bọn họ còn đang đánh giá thực lực của Tập đoàn Thợ Săn rốt cuộc mạnh tới mức nào, nhưng khi thực sự nhìn thấy không ngờ lại kinh người như vậy.
Ngay cả Ngả Lâm vốn luôn trấn tĩnh, trong khoảnh khắc cũng như hóa đá tại đương trường.
Cả biên chế đoàn chiến đấu Mẫu Hạm, ở Thái Qua Vũ trụ, gần như hết tám phần quốc gia cũng không thể có được, vậy mà không nghĩ tới Tập đoàn Thợ Săn vốn bị coi rẻ như vậy lại có thể có được.
Sức chiến đấu của Ma Văn Mẫu Hạm ở giữa các tinh tuyệt đối là cường hãn siêu cấp, làm người ta nghe tin đã sợ mất mặt. Chỉ có khuyết điểm là cần phải có hạm đội siêu cấp cường hãn bảo vệ, cùng với nguồn tài chính khổng lồ để duy trì.
- Điều... Điều đó không có khả năng! Quân đoàn Thợ Săn không có khả năng cường đại như vậy! Tuy rằng đều nói mắt thấy là thực, nhưng nhìn thấy hình ảnh như vậy, Vu Á Hồng vẫn là bật thốt ra như thế. Trên trán đã hình thành một lớp mồ hôi lạnh. Không có người nào biết rõ hơn so với hắn: Nếu toàn bộ sự kiện nhìn thấy kia đều là thật sự, đối với Vu Á Hồng mà nói, không thể nghi ngờ chính là tai vạ ngập trời.
Một bên Ngả Lâm lại chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt.
Tuy nhiên, một màn này còn chưa xong, đại khái chỉ ngắn ngủi vài giây sau đó, Đức Lâm lại lần nữa mặt đầy vẻ hoảng sợ gửi tới một phần tin tức hình ảnh. Bên trong hình ảnh, đúng là cảnh tượng mười chiếc hạm đội của Công ty Khắc Lạc Y, cùng với các hạm đội Tập đoàn Thợ Săn khác, từ bốn phương tám hướng rất nhanh bay tới bao vây Thiên Hạc Tinh.
Nhìn thấy hình ảnh như vậy không khỏi làm Vu Á Hồng hít ngược một hơi khí lạnh: Chỉ riêng một đoàn chiến đấu siêu cấp Mẫu Hạm cũng đã khiến Vu Á Hồng cảm thấy lạnh mình thán phục, nhưng trước mắt hiện ra gần sáu mươi chiếc Ma Văn chiến hạm này, không sai biệt lắm tương đương với tổng sức chiến đấu của năm hạm đội Gia Đô Đế Quốc.
Hơn nữa là từ bốn phương tám hướng bay đến bao vây, điều này không thể nghi ngờ chính là muốn xóa sạch mọi người nơi này. Hình ảnh như vậy không khác gì nói cho đám người Vu Á Hồng cùng với Vận Trung biết: Tập đoàn Thợ Săn không ra tay thì thôi, một khi ra tay sẽ bày ra tư thế trực tiếp ép chết đối thủ.
Giờ khắc này, bất kể là Vu Á Hồng hay Ngả Lâm, chỉ cảm thấy trong đầu kêu vang “ong ong”.
Nhưng thân là sĩ quan cao cấp của Phục Thản Đế Quốc, thời điểm này Vu Á Hồng vẫn phải tận khả năng duy trì bình tĩnh, rất nhanh đứng dậy đi tới phòng nghỉ của Vận Trung.
Lúc này Vận Trung đang ở vào giai đoạn cao điểm tu luyện, dược hiệu của máu Kim quan điêu biến dị đang phát huy tới mức cao nhất, Ngự lực trong cơ thể hắn đang điên cuồng sôi trào, kiêng kị nhất chính là bị người khác quấy rầy, nên ngay cả Ma Văn thông tin đều đã tắt hết toàn bộ.
Vận Trung khoanh chân ngồi trên giường kim loại, nghe được tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó là tiếng gõ cửa dồn dập. Vốn sắc mặt bình thản của hắn chợt sa sầm xuống, trên mặt toát ra vẻ phẫn hận cực độ.
- Vô liêm sỉ! Cút! Chẳng lẽ ngươi không biết ta hiện tại đang làm gì sao? Vận Trung không kìm được phát ra tiếng mắng chửi.
- Vận Trung Tướng quân! Thật có lỗi, việc lớn không xong rồi! Tập đoàn Thợ Săn có vẻ sắp chủ động phát động tấn công chúng ta! Gần như cũng một lúc xuất động gần sáu chục chiếc Ma Văn chiến hạm, các hạm khác vô số, đồng thời còn phải ra Phổ Hưu Tư Hào Ma Văn Mẫu Hạm, dự tính bốn tiếng sau sẽ tới Thiên Hạc Tinh! Vu Á Hồng tận khả năng bảo trì bình tĩnh, ở ngoài cửa báo cáo với Vận Trung.
Nghe báo như thế, chỉ thấy vẻ phẫn nộ liền đọng cứng lại trên mặt Vận Trung, Ngự lực trong cơ thể sôi trào, suýt nữa hoàn toàn không khống chế được, máu trong cơ thể lại không ngừng dâng lên, tim bắt đầu đập tăng tốc.
- Ngươi xác định là thật? Cố gắng ổn định tình trạng sôi trào của Ngự lực trong cơ thể, Vận Trung rít hỏi qua kẽ răng.
- Đã xác định chắc chắn! Vu Á Hồng thật cẩn thận đáp, trong lồng ngực tim lại đập nhanh từng hồi.
Vận Trung không có lập tức lên tiếng, chỉ cảm thấy tình thế có chút kỳ quái. Bởi vì Vận Trung rõ ràng có thể suy tính ra được, vừa đúng lúc hắn dùng máu Kim quan điêu biến dị, ở vào thời điểm suy yếu nhất, Tập đoàn Thợ Săn liền phát động cường lực tấn công, điều này chẳng lẽ là trùng hợp sao? Nếu không trùng hợp, vậy làm thế nào Tiêu Hoằng có thể biết được mình dùng máu Kim quan điêu biến dị.
Tuy nhiên, trước mắt nói cái gì đều đã muộn, trước phải vượt qua nguy cơ này mới được. Tối thiểu cũng phải chống đỡ qua bốn tiếng, sau đó mới có thể bàn bạc kỹ hơn.
- Mệnh lệnh cho quân đoàn thứ 15, triển khai toàn diện công kích Tập đoàn Thợ Săn, không tiếc hết thảy cái giá phải trả, cũng phải đánh cho hạm đội chiến đấu của Tập đoàn Thợ Săn bị thương nặng, kẻ trái lệnh giết không tha! Vận Trung phát ra mệnh lệnh, chuyện tới nước này cũng chỉ có một biện pháp như vậy mà thôi.
- Hiểu rõ! Vu Á Hồng không dám dừng lại lâu, đáp một tiếng, liền xoay người chạy đi.
Còn Vận Trung thời điểm này, đâu còn có lòng nào tiến hành tu luyện nữa, thời khắc khẩn cấp chỉ có thể chờ đợi cho dược tính của máu Kim quan điêu biến dị mau mau chút tan hết đi. Nếu là trước đây với máu Kim quan điêu biến dị là chí bảo, thì giờ khắc này nó lại chẳng khác gì là độc dược, hiện tại làm cho Vận Trung bị ép sát trên chiếc giường kim loại, không thể nhúc nhích mảy may. Ngược lại nếu vọng động, vậy cứ chờ cho Ngự lực bị tổn thương đi.
Ngự lực bị tổn thương đối với Vận Trung cấp Ngự Hồn mà nói, không thể nghi ngờ chính là một đả kích trí mạng.
Rất nhanh, thời gian trôi qua chừng mười phút, Vu Á Hồng đã truyền đi mệnh lệnh của Vận Trung cho Trương Diệu Tường của quân đoàn thứ 15.
Nhìn thấy tin tức như vậy, tim Trương Diệu Tường không kìm được nhảy “bộp” một tiếng! Đây là muốn làm gì, không cần nói cũng biết: Ngăn cản bước tiến của đoàn chiến đấu Phổ Hưu Tư Mẫu Hạm, chính là để cho quân đoàn thứ 15 với cái giá phải trả toàn quân bị diệt.
Đồng dạng, Trương Diệu Tường tự nhiên cũng có thể nhìn thấy một hàng chữ phía dưới cùng mệnh lệnh, “kẻ trái lệnh giết không tha”.
“Đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ?” Trong nháy mắt này, dường như Trương Diệu Tường đã không còn có chủ ý.
Tấn công là chết, nếu kháng mệnh, Vận Trung cũng sẽ giết chết một người không tha. Huống chi đối thủ là Tập đoàn Thợ Săn, đại tập đoàn này đã từng trợ giúp cho quân đoàn thứ 15.
Tuy nhiên, trước mắt đã không có thời gian cho Trương Diệu Tường do dự, chỉ còn không đến mười phút, đoàn chiến đấu Phổ Hưu Tư Mẫu Hạm sẽ tụ hội với Tập đoàn Thợ Săn.
Chỉ tạm dừng một lát, Trương Diệu Tường liền nơm nớp lo sợ lấy ra Ma Văn thông tin phát ra lời kêu gọi tới Tiêu Hoằng.
Ngay sau đó, chỉ thấy Tiêu Hoằng mặt lạnh như băng xuất hiện ở trước mặt Trương Diệu Tường, so với loại thân mặt thân thiết nhu hòa trước kia như biến thành hai người khác biệt.
Tuy rằng trước mắt xuất hiện chính là khuôn mặt thật của Tiêu Hoằng, nhưng lúc này Trương Diệu Tường cũng không có nhiều kinh ngạc lắm. Trong phạm trực thuộc của quân đoàn thứ 15, Tiêu Hoằng chính là Hồng Lượng, gần như đã trở thành sự thực không cần tranh cãi. Chỉ có điều, lúc này cũng không trọng yếu, cũng không có người nào lại miệt mài theo tra hỏi.
- Trương Diệu Tường Tướng quân! Chuyện gì? Tiếp nối liên lạc, Tiêu Hoằng nhẹ giọng lên tiếng hỏi.
- À... Hồng lão bản! Phổ Hưu Tư Hào của ngài đang tới gần phía chúng ta, thỉnh ngài lui quân đi, ta thật sự không muốn chúng ta xung đột vũ trang. Trước ngài cũng đã nói qua, hơn nữa chúng ta đã chiếm được tử mệnh lệnh của Vận Trung, phải sống mái với các ngài! Trương Diệu Tường bày ra một bộ dáng đáng thương nói.
Thân là Tướng quân của Gia Đô Đế Quốc, hắn sao có thể không biết uy lực của đoàn chiến đấu Mau Hạm Phổ Hưu Tư Hào.
- Ha ha! Đối mặt với khẩn cầu của Trương Diệu Tường, Tiêu Hoằng không kìm được lạnh lùng cười, so với cải loại từ bi ở dĩ vãng, giờ khắc này nụ cười có vẻ rất lạnh rất lạnh, lạnh đến thấu xương tủy.
- Trước kia quý quân thu lấy quân bị của Tập đoàn Thợ Săn, ngươi nói bị bức bất đắc dĩ. Tốt, Tập đoàn Thợ Săn cho ngươi ba chiếc Ma Văn chiến hạm, để ngươi báo cáo kết quả công tác; Trước kia ngươi san bằng Công xưởng giữa các tinh của Tập đoàn Thợ Săn vừa mới dựng thành, ngươi nói bị bức bất đắc dĩ. Tốt, ta cũng không truy cứu, lần này, ngươi phải ngăn cản đoàn Mẫu Hạm chiến đấu Phổ Hưu Tư Hào, còn nói bị bức bất đắc dĩ, có phải có chút quá phận hay không? Ta xin khuyên Trương Diệu Tường Tướng quân, thỉnh không cần đưa ra bộ mặt đáng thương trở thành thói quen, xem bị bức bất đắc dĩ trở thành cái cớ vạn năng. Tục ngữ nói rất đúng: Quá tam ba bận, không lẽ còn có lần thứ ba! Tiêu Hoằng ta đã hết lòng. Lần này, Trương Diệu Tường Tướng quân chỉ có hai lựa chọn: Một là để mặc Phổ Hưu Tư Mẫu Hạm chiến đấu đi qua, hai là coi như không liên quan gì. Nếu không, ngươi tin hay không, ngươi dám bắn một viên pháo vào đoàn chiến đấu Phổ Hưu Tư Mẫu Hạm, Tiêu Hoằng ta chỉ cần trong vòng mười phút, sẽ cho quân đoàn thứ 15 ngươi biến mất trên thế giới này, cho Tư Thác Tinh nơi ngươi đóng quân không còn một ngọn cỏ! Tiêu Hoằng nói giọng điệu lạnh như băng, đồng thời mở lớn hai mắt nhìn ngay Trương Diệu Tường.
Ánh mắt như vậy không khỏi làm toàn thân Trương Diệu Tường run run, trong lòng lại nhảy dựng. Giờ khắc này, Trương Diệu Tường lại có một loại cảm giác xa lạ với Tiêu Hoằng, nhưng dường như đây mới là bản tính của Tiêu Hoằng, trước đây tất cả đều là giả dối.
- Cái đó... Ta...
Trong lúc nhất thời Trương Tường có chút nói năng lộn xộn, không biết nên nói thế nào cho phải.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT