- Hôm nay, triệu tập các vị là có mấy chuyện phải tuyên bố. Thứ nhất, Đông Lộc tổng quản bất hạnh qua đời, ở đây Tiêu Hoằng ta biểu lộ tiếc nuối sâu sắc. Mặt khác, ta lấy thân phận thay mặt Đại tổng quản Phạm Cương Tinh, đưa Vệ đội Thánh Vực tập kích người Phạm Cương Tinh ra xử lý công khai.

Tiêu Hoằng đứng bên trên, nói từng tiếng một.

Bên dưới không có đáp lại, mọi người còn không dám thở mạnh, lúc này bọn họ biết rõ Đông Lộc đã chết như thế nào, nhưng bọn họ dám nói hay sao? Vào lúc này, ngữ khí của Tiêu Hoằng nói là tưởng niệm Đông Lộc, càng không bằng nói là bảo bọn họ xem, chống đối Tiêu Hoằng sẽ là kết cục gì, không từ thủ đoạn làm cho bọn họ khuất phục.

Nhất thời, cả quảng trường trung tâm lặng ngắt như tờ, đối với lời Tiêu Hoằng nói, không ai dám phản bác, càng không ai dám nói ra ý kiến của mình.

- Bây giờ, ta rất muốn biết Đông Lộc đại tổng quản đã chết như thế nào. Dù sao Thánh Đàn cao vời vợi, đường đường tổng quản Phạm Cương Tinh đã chết, ít nhất cùng phải điều tra rõ, tra tới cùng! Tiêu Hoằng chợt cao giọng, khẳng khái nói lớn.

Chỉ là chúng đệ tử và ngoại đồ Phạm Cương Tinh bên dưới nghe thế, khóe miệng co rút, Đông Lộc chết như thế nào? Cái này còn phải hỏi hay sao?

- 100 người này, là Hắc Trạch Sâm điều phái cho Đông Lộc, Đông Lộc tạm thời toàn quyền điều động bọn họ, ta nghĩ hẳn là bọn họ biết.

Tiêu Hoằng liếc hơn trăm thành viên Vệ đội Thánh Vực quỳ trên khán đài, tiếp theo như cười như không, bước tới trước mặt một tên Vệ đội Thánh Vực.

Thấy Tiêu Hoằng dừng chân trước mặt mình, thành viên Vệ đội Thánh Vực này không khỏi run lên, ánh mắt tràn ra hoảng sợ không thôi. Thật khó tưởng tượng được, ngày hôm qua bọn họ còn trịch thượng hơn người, coi Tiêu Hoằng như chó lợn, coi người Phạm Cương Tinh như nô bộc, cam nguyện làm tay đấm dưới Hắc Trạch Sâm, hôm nay đã biến thành bộ dạng này.

- Khốn kiếp! Tiêu Hoằng ngươi thật to gan! Dám dương oai ở Thánh Đàn! Bỗng nhiên, quảng trường trung tâm khi không truyền tới tiếng quát của Hắc Trạch Sâm. Tiếp theo, ở xa xa khán đài, đột nhiên hình thành khe nứt không gian xám đen! Không cần nói cảnh này có ý nghĩa gì, đó là Hắc Trạch Sâm đã định tới đây! Dù sao bây giờ Phạm Cương Tinh biến thành thế này, Hắc Trạch Sâm đã ngồi không yên, hắn phải mượn trường hợp này, tiếp tục củng cố uy tín của mình trên Phạm Cương Tinh, Thấy thế, Tiêu Hoằng cũng không bất ngờ, chỉ là ánh mắt thản nhiên chợt lạnh xuống, toát ra sắc bén. Trên tay phải Tiêu Hoằng đã xuất hiện văn năng lượng Thánh Nỏ, trên cánh tay có 3 cây nỏ năng lượng màu sắc khác nhau, tiếp theo động tác nhanh gọn quyết đoán, bắn thẳng về phía khe nứt không gian còn chưa mở ra hoàn toàn.

Trước đó có nói, trước khi khe nứt không gian chưa mở ra, sẽ hết sức yếu ớt, dao động năng lượng hơi lớn một chút, sẽ tiêu tan ngay! Bum! Bùm! Bùm! 3 cây tên Thánh Nỏ bùng nổ trên khe nứt không gian, tiếng gào thét của Hắc Trạch Sâm cùng câm lặng, khe nứt không gian trực tiếp tiêu tan! Quảng trường trung tâm lại trở nên im ắng, im như chết.

Đặc biệt là mọi người ở quảng trường trung tâm, nhìn thấy hành động của Tiêu Hoằng, một đám trợn trừng mắt, tràn đầy sợ hãi.

Phát động công kích khe nứt không gian của Hắc Trạch Sâm, không thua gì tấn công Hắc Trạch Sâm, giống như gõ một gậy đánh bay Hắc Trạch Sâm trở về Ngộ Giác Tinh.

Lúc này, khỏi cần nói, mọi người Phạm Cương Tinh đã ngây ngốc, cảnh tượng này có nghĩa là Tiêu Hoằng đã không hề cố kỵ Hắc Trạch Sâm!

- Tiêu Hoằng, ngươi dám ra tay với ta! Thật to gan, xem hôm nay ta...

Bùm! Hắc Trạch Sâm vừa định mở ra khe nứt không gian ở hướng khác, Tiêu Hoằng không chút hoang mang, không cần nhìn, chỉ bắn ra một mũi tên Thánh Nỏ màu vàng kim về phía phát ra âm thanh, một lần nữa đầy Hắc Trạch Sâm trở về.

Không nói quá, lúc này Hắc Trạch Sâm như con dã thú bị chọc giận hoàn toàn, bị Tiêu Hoằng như con kiến khiêu khích, cả người sắp tức muốn nổ tung.

Nhưng cản trở của Tiêu Hoằng đối với Hắc Trạch Sâm chỉ là chuyện nhỏ, một lát sau, phía chân trời sáng ngời liền xuất hiện vòng xoáy năng lượng xám đen, giống như thành khe nứt không gian khổng lồ ở ngoài tầng khí quyển.

Vài giây sau, phía chân trời rồi đột nhiên hình thành hai đoàn ánh sáng, giống như sao băng giữa đêm đen, chỉ là sáng hơn nhiều, ban ngày ban mặt cũng thấy rõ.

Nháy mắt, hai người Hắc Trạch Sâm và Vận Trung từ trên cao nện xuống mặt đất, giữa quảng trường trung tâm hình thành hai cái hố sâu. Trên người Hắc Trạch Sâm và Vận Trung, còn mơ hồ thấy được sóng năng lượng màu đen.

Nhìn bộ mặt dữ tợn của Hắc Trạch Sâm, dùng cách này xuất hiện trước mặt mọi người, không nói qua, mọi người ở đây không kìm được nuốt nước bọt, cảm thấy môi khô rang, da đầu tê dại, bọn họ không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Tuy rằng thực lực của Tiêu Hoằng kém xa Hắc Trạch Sâm, nhưng ở xung quanh quảng trường trung tâm có vô số thủ hạ, trong đó còn rất nhiều Đại Ngự Sư. Nếu thật sự đánh lên, tuyệt đối sẽ là tai họa.

- Tiêu Hoằng, con kiến như ngươi dám công kích ta, ta xem hôm nay ngươi không muốn sống nữa, ngoan ngoẵn chịu chết đi! Hắc Trạch Sâm vừa đáp xuống, liền rít gào một tiếng, thân hình lóe lên lao thẳng về phía Tiêu Hoằng, giống như muốn xé nát Tiêu Hoằng.

Nhìn Hắc Trạch Sâm hùng hổ lao như chớp về phía Tiêu Hoằng, mọi người đồng loạt khẩn trương.

Ở chỗ này, Hắc Trạch Sâm và Tiêu Hoằng gặp nhau 3 lần, 3 lần Tiêu Hoằng đều không chiếm được tiện nghi, chẳng lẽ lần này Tiêu Hoằng sẽ bỏ mạng nơi đây! Mọi người không khỏi cảm thấy sống lưng phát lạnh, ánh mắt nhấp nháy chợt cứng lại, bọn họ không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Trái lại Tiêu Hoằng trước sau vẫn không hoảng hốt, nhìn Hắc Trạch Sâm hùng hổ nhào tới, không chút bối rối đưa tay vào trong ba lô căng phòng. Tiếp theo, Tiêu Hoằng lấy ra vật thể hình nón tối đen giống như trái dưa hấu lớn, cầm trong tay, chỉ thẳng về phía Hắc Trạch Sâm, ánh mắt lạnh nhạt.

Chẳng qua ngay khi thứ này xuất hiện, mọi người trong quảng trường trung tâm đều hít một hơi lạnh, ánh mắt trợn trừng tràn đầy hoảng sợ.

Nhìn lại Hắc Trạch Sâm lao tới như điên, chuẩn bị đánh chết Tiêu Hoằng trong vòng 1 giây, nhìn Tiêu Hoằng lấy ra cái thứ đó, nháy mắt bắt buộc chính mình thắng gấp lại, sắc mặt dữ tợn cứng ngắc, tuy rằng cực kỳ hung ác, nhưng không dám tiến lên.

Giống như một con mãnh thú nhìn thấy cây đuốc cháy hừng hực, chỉ có thể nhe răng trợn mắt, nhưng không có động tác tiếp theo, chỉ là nhìn chằm chằm thứ hình nón đen thui phủ đầy Ma Văn trong tay Tiêu Hoằng, thỉnh thoảng toát ra sợ hãi cực độ đang đè nén.

Ở trong tay Tiêu Hoằng đang cầm, chính là đầu đạn Vũ trụ Hắc Động Đạn! Một khi thứ này bùng nổ, cả Phạm Cương Tinh sẽ biến mất trong vòng vài giây, không còn tồn tại! Cho dù là cấp bậc Ngự hồn, cũng phải cân nhắc thật kỹ, thứ này đối với Vũ trụ Thái Qua, hàm ý không phải phá hoại, mà là hủy diệt! Giống như lão quái cấp Ngự không, sẽ không tùy tiện ra tay, một khi liên hợp ra tay, chiêu khủng đầy trời, Vũ trụ Thái Qua có lẽ sẽ nghênh đón tận thế, bởi vì uy lực thật sự quá lớn, phá hoại càng khủng khiếp.

- Hắc Trạch Sâm, không phải là ngươi muốn giết ta sao? Tới đây đi, dùng cái này, sao hả? Tiêu Hoằng không đổi sắc, bước tới trước, ngón cái bật lên, trực tiếp gỡ ra chốt bảo hiểm đầu đạn Vũ trụ Hắc Động Đạn.

Keng keng keng.

Tiếng cái chốt rơi xuống sàn gỗ truyền ra, mặt mũi mọi người trên quảng trường trung tâm đồng loạt biến trắng, trái tim như bị bàn tay bóp lấy, cảm thấy huyết áp tăng vọt, da đầu phát run, hai chân lẩy bầy! Người trên quảng trường trung tâm lại trở nên căng thẳng cực độ, ngay cả Hắc Trạch Sâm mặt mũi dữ tợn cũng thoáng hoảng sợ! Không nói đến Tiêu Hoằng biến thái này làm sao lấy được Vũ trụ Hắc Động Đạn, gỡ chốt ra, nó có ý nghĩa gì? Đó là Vũ trụ Hắc Động Đạn đã trở nên cực kỳ không ổn định, cho dù chỉ có một chút dao động năng lượng, cũng có khả năng kích nổ nó, càng đừng nói Tiêu Hoằng truyền Ngự lực vào trong.

Hắc Trạch Sâm chỉ cách Tiêu Hoằng không tới 1 m, sắc mặt dữ tợn cứng lại, tiến không được, lùi cũng không xong, khóe miệng co rút.

Hắc Trạch Sâm tự nhiên hiểu đến không thể hiểu hơn về đạn Hắc Động Ma Văn, nếu lỡ như có người làm Tiêu Hoằng bị thương, ở khoảng cách gần như thế, cũng là ở trên hành tinh này, thứ kia có thể giết hắn, là loại ôm nhau chết chùm.

Nghĩ thế, trái tim Hắc Trạch Sâm đập thình thịch, sắc mặt đầy cố kỵ. Đúng thế, hắn muốn giết cái thứ chướng ngại Tiêu Hoằng kia, nhưng không có nghĩa là muốn chết chung với Tiêu Hoằng.

Tiền đồ của hắn sáng sủa, có được thực lực cấp Ngự hồn, tính mạng vô cùng quý giá, tối thiểu theo Hắc Trạch Sâm thấy, là đáng quý cả trăm triệu lần so với Tiêu Hoằng!

- Tiêu Hoằng, tên đáng chết kia, làm sao ngươi có được thứ này? Hắc Trạch Sâm lui ra nửa bước, hỏi, không dám điều động Ngự lực quá mức, sợ kích nổ nó.

- Trên thế giới này, chỉ cần có tiền, cái gì mà không kiểm được? Không phải là ngươi muốn giết ta hay sao? Tới đây đi! Tiêu Hoằng cười lạnh, bỗng nhiên lớn tiếng nói, còn bước tới mấy bước, đã đặt thứ này tới trước mặt Hắc Trạch Sâm.

Nhìn thấy thế, Hắc Trạch Sâm lại lui ra nửa bước. Đã nói rồi, là người đều sợ chết, Hắc Trạch Sâm cũng không ngoại lệ, huống chi còn có thực lực Ngự hồn, ôm nhau chết cùng tên Tiêu Hoằng Ngự sư cấp năm này, quá không đáng giá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play