Tiêu Hoằng chầm chậm nhấc tay, trưng bày 10 cái Ma Văn quyền hạn cao nhất của Phạm Cương Tinh, không nói quá, ba người Y Vạn, Áo Thác và Lôi Mạn tự xưng trái tim mạnh mẽ, nhưng vào lúc này lại cảm thấy khó thở.
Cho tới nay, có thể tụ tập toàn bộ 10 cái Ma Văn quyền hạn, từ khi Thánh Đàn sáng lập tới nay dường như chưa từng có ai trực tiếp cầm 10 cái Ma Văn quyền hạn lắc lư trước mặt người ta. Mà có được 10 cái Ma Văn quyền hạn này thì có ý nghĩa gì, đó là hoàn toàn nắm giữ Phạm Cương Tinh trong tay.
Áo Thác, Y Vạn và Lôi Mạn không khỏi nhìn nhau, sắc mặt tràn đầy rung động, rốt cuộc Phạm Cương Tinh đã xảy ra chuyện gì? Làm sao mà mấy thứ này lại chạy vào tay Tiêu Hoằng? Đây chính là khó hiểu lớn nhất trong đầu họ.
Đây chỉ là bắt đầu kinh hãi, ngay sau đó, bọn họ nhìn những sợi dây đeo Ma Văn quyền hạn đều dính vết máu loang lỗ.
Phát hiện điều này, không khỏi làm đám người Y Vạn hít một hơi lạnh. Bọn họ đều là sĩ quan siêu cấp Gia Đô Đế Quốc, tự nhiên không khó đoán ra Tiêu Hoằng đã làm cái chuyện gì?
- Những Ma Văn quyền hạn đó, ngươi... Ngươi làm sao mà lấy được? Lôi Mạn kinh ngạc, giọng điệu dạy con nít khi nãy liền tan biến. Nên biết, hoàn toàn chiếm lấy Phạm Cương Tinh, có nghĩa là nắm giữ 1/3 quyền lực Thánh Đàn, hơn nữa là quyền lực tuyệt đối.
Thực lực như thế, đã hoàn toàn không thể khinh thường, thậm chí nếu xếp hạng, thay mặt tổng quản Phạm Cương Tinh đã có thể ngồi ngang hàng với bọn họ.
- Ta nói bọn họ đều làm lụng vất vả quá độ mà bệnh chết, trước khi chết, bọn họ đều giao Ma Văn quyền hạn cho ta, các ngươi có tin không? Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói, giọng điệu ít nhiều có pha chút đùa cợt.
Thực ra, Tiêu Hoằng làm sao không biết trong lòng bọn họ đã đoán được ít nhiều, chỉ là không dám nói ra mà thôi.
- Nói thử xem, ngươi muốn làm thế nào? Y Vạn sắc mặt nghiêm túc nói, 10 cái Ma Văn quyền hạn, Tiêu Hoằng đã có đủ điều kiện đàm phán với bọn họ.
- Ta biết rõ, trong lòng các vị đều rất bài xích Vận Trung muốn đi vào quân đội Gia Đô. Đây cũng là chuyện thường, toàn bộ hệ thống đang vận chuyển bình thường, lại có ai vô duyên vô cớ mời đến đại gia cóc biết cái gì hết? Tiêu Hoằng nói rất chậm:
- Ta cần, là cần các vị giả câm vỡ điếc, không thấy gì cả, chuyện khác cứ giao cho ta. Các vị thấy sao?
- Ta muốn biết, ngươi có kế hoạch như thế nào? Tối thiểu cũng phải cho chúng ta chuẩn bị chứ.
Y Vạn suy nghĩ chừng 1 phút, mới nói thế, rõ ràng là Y Vạn đã động lòng.
- Ha ha.
Tiêu Hoằng bỗng nhiên cười lạnh, tiếp theo lắc lắc 10 cái Ma Văn quyền hạn dính máu trong tay, nói:
- Vất vả quá độ, bệnh chết.
Tiêu Hoằng vừa nói xong, đám người Y Vạn cùng hít vào một hơi lạnh.
Nếu là trước kia, Tiêu Hoằng nói một câu này tràn đầy cuồng vọng, nhưng vào lúc này, ở trong mắt họ, đó là tràn đầy hung ác to gan, trực tiếp cho đệ tử cao cấp biến mất, cái này...
Bọn họ không dám nghĩ tiếp, tám phần là có khả năng sẽ kinh thiên động địa, long trời lở đất.
Nhưng nếu không làm thế, có lẽ Gia Đô Đế Quốc sẽ vĩnh viễn không được yên bình, bị một tên không hiểu quân sự nắm giữ quyền lớn. Hơn nữa còn sẽ nắm giữ mấy trăm năm, có thể biết được sẽ gây ra hiệu ứng xấu tới mức nào lên Gia Đô Đế Quốc.
- Ngươi tắt liên lạc đi, Tiêu Hoằng, coi như chúng ta chưa từng liên lạc, động tĩnh đừng quá lớn.
Y Vạn thận trọng ngẫm một lúc, trả lời.
Tiêu Hoằng không nói gì nữa, chỉ cười khẽ, liền tắt liên lạc.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng lập tức dùng Ma Văn thông tin bắt đầu phát lệnh cho binh lính Tập đoàn Thợ Săn ở các góc Phạm Cương Tinh, tiến hành một loạt điều động và an bài.
Thẳng đến khi phát lệnh xong, Tiêu Hoằng bắt đầu điều chỉnh các vấn đề, gọi cho Tát Già.
Khác với trước kia, lần này Tát Già vừa liên lạc được, liền vội vàng truy hỏi Tiêu Hoằng:
- Tiêu Hoằng, ngươi đã làm cái gì trên Phạm Cương Tinh? Không nói quá, khi biết được Tiêu Hoằng tóm lấy toàn bộ kẻ cầm quyền trên Phạm Cương Tinh như Đông Lộc, Triệu Quần, dùng phương thức diệt môn giết hại sạch sẽ, Tát Già và Ma Sở cảm thấy to cả đầu.
Nếu trước đó đối đãi người trên Phạm Cương Tinh như heo chó, đã là cực hạn tâm lý mà bọn họ thừa nhận nổi, như vậy bây giờ bọn họ hoàn toàn bùng nổ. Thử nghĩ coi, cả Thánh Đàn đến bây giờ cũng không có ai dám làm ra chuyện như thế, dù là Hắc Trạch Sâm cùng vậy.
Đúng thế, nói từ mặt nào đó, Tiêu Hoằng là người thuộc phe bọn họ, bọn họ là lão đại của Tiêu Hoằng, nhưng thực tế thì sao? Bọn họ không bị Hắc Trạch Sâm đè ép, ngược lại bắt đầu bị một loạt hành động của Tiêu Hoằng dắt mũi đi theo.
- Sao hả? Chỉ có chút trình độ này, Tát Già sư huynh đã sợ rồi? Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói.
Chỉ có chút trình độ này? Nghe thế, Tát Già liền ngẩn ra, vốn Tát Già nghĩ Tiêu Hoằng sẽ nói như thế nào, nghĩ rằng Tiêu Hoằng sẽ nhờ mình hỗ trợ, nhưng tuyệt đối không ngờ Tiêu Hoằng nói ra câu này, khiến người ta có cảm giác như mọi chuyện chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch của Tiêu Hoằng mà thôi.
- Chẳng lẽ Tát Già sư huynh còn không ý thức được, Phạm Cương Tinh này đã ra cái thứ gì? Nếu Tiêu Hoằng ta không đoán sai, hẳn là A Di La đại nhân có bí mật không thể lộ ra, hắn chậm chạp không chịu hành động, theo ta thấy là hắn đã không còn năng lực ngăn cản được Hắc Trạch Sâm. Ta biết, Tát Già sư huynh làm người hiền hòa, nhưng mà hiền hòa cũng không có nghĩa là yếu đuối phải không? Ta không biết người khác nghĩ như thế nào, dù sao Tiêu Hoằng ta sẽ không cam lòng khuất phục, đi làm chó vẫy đuôi mừng chủ, cho dù ngã xuống trên con đường chống cự, cũng sẽ không từ bỏ.
Tiêu Hoằng trả lời.
Chỉ là lời này, giống như những viên đạn Ma Văn, trực tiếp bắn nội tâm Tát Già thành cái sàng.
Tát Già thật không ngờ, Tiêu Hoằng lại có thể một lời đoán được vấn đề của bản thân A Di La, còn câu tiếp theo của Tiêu Hoằng đã đánh sâu vào đáy lòng Tát Già. Có lẽ đúng là Tát Già từng bước lùi ra, mới làm cho thế cục Thánh Đàn chuyển biến xấu đến mức hôm nay. Hắn vốn là đại sư huynh, ở trong thời kỳ thực lực sư phụ suy yếu, vốn phải đứng ra gánh vác trách nhiệm Thánh Đàn.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng không nói nữa, mở sổ ra, làm thành dáng học sinh khiêm tốn học hỏi, bắt đầu hỏi vấn đề.
Tiêu Hoằng đi vào Thánh Đàn cũng gần 1 năm, chuyện này đã trở thành một loại thói quen của Tiêu Hoằng.
Đồng thời trong lúc hỏi, làm cho bản thân không ngừng tăng cường dự trữ tri thức.
Có thể dựa vào kỹ thuật chiến thắng Ân Lạc, thật nghĩ rằng Tiêu Hoằng có tài năng xuất chúng? Sai rồi, người ta chỉ thấy được mặt nổi danh của Tiêu Hoằng, nhưng không ai thấy được Tiêu Hoằng cần mẫn chăm chỉ, cố gắng vượt xa người thường, không có lúc nào ngừng học tập.
Đối với Tát Già, tuy rằng trong lòng thật sự khó hiểu Tiêu Hoằng, lo lắng đủ điều, nhưng vẫn kiên nhẫn giảng giải, cũng nghiêm khắc dựa theo ý của A Di La, đưa toàn bộ tri thức mà A Di La truyền thụ cho mình, truyền trở lại cho Tiêu Hoằng.
Chỉ từ điểm này có thể nhìn ra được, A Di La bỏ mặc Thánh Đàn ở trong giai đoạn buông thả, dụng tâm lương khổ truyền thụ những thứ này cho Tiêu Hoằng, là có dụng ý của hắn.
Cứ thế, một ngày lại trôi qua.
Đến 10 giờ sáng, lúc này trên quảng trường trung tâm đã tụ tập đầy đệ tử chính quy và ngoại đồ Phạm Cương Tinh, ngoại trừ đã chết, không một ai đến trễ hay không có mặt.
Nhìn từ xa, là một mảnh đông đảo.
Trên khán đài gỗ ở một phía quảng trường trung tâm, thi thể đẫm máu của đám người Đông Lộc, Triệu Quần đã xếp thành dãy, bày ra trên đó, người ta nhìn mà kinh hồn bạt vía, một đám sắc mặt tái nhợt.
Trong lòng chỉ hy vọng Tiêu Hoằng đừng có cuồng tính đại phát, dọn trọn ổ bọn họ, sau đó rót thêm nhiều người mới vào Phạm Cương Tinh, bù đắp nhân viên thiếu hụt.
Quan trọng hơn, lúc này mọi người ý thức được A Di La rõ ràng đang buông ra cho mọi chuyện xảy ra. Toàn bộ Thánh Đàn đã biến thành sân đấu giữa Tiêu Hoằng và Hắc Trạch Sâm.
Thật khó tưởng tượng, nửa năm trước Tiêu Hoằng chỉ là con kiến ở trước mặt Hắc Trạch Sâm, cả ngày còn chơi đùa với hai cô bé, bây giờ đã biến thành ác ma thị huyết.
Thậm chí còn tàn bạo hơn cả khi Tiêu Hoằng ở quận Nam Du, dù sao nơi đó chỉ là quận nhỏ hẻo lánh, đối thủ của hắn chỉ đơn giản là hạng như Cố Hoành Thần. Nhưng nơi này là cơ cấu tối cao của thể liên hợp Gia Đô, trung tâm trong trung tâm, đối thủ là Hắc Trạch Sâm cực kỳ hung hãn, khiến người ta kinh sợ.
Thực lực của Hắc Trạch Sâm, đừng nói ở thể liên hợp Gia Đô, dù là toàn bộ Vũ trụ Thái Qua, cũng có thể xếp hạng trên.
Ở mặt sau đám người Đông Lộc, đó là thành viên Vệ đội Thánh Vực bị bắt giữ, đeo vòng cổ như chó, một đám quỳ trên khán đài gỗ, cúi đầu, sắc mặt uể oải, toát ra hoảng sợ từng chặp. Tràng cảnh Cung Khi bị Tiêu Hoằng đạp tới chết, vẫn quanh quẩn trong đầu họ.
Cái loại độc ác này, Hắc Trạch Sâm còn không theo kịp, Hắc Trạch Sâm giết người sẽ cho người ta được sảng khoái, còn Tiêu Hoằng sẽ không, hắn sẽ chà đạp người ta vĩnh viễn đến chết.
Ở xung quanh quảng trường trung tâm, cũng không thiếu người canh gác, toàn là thành viên Thích Khách Minh và Đoàn tinh anh Thợ Săn. Ở trên triền núi xa xa, còn có đông đảo quân đội Tập đoàn Thợ Săn, chừng 10.000 người, 10.000 người khác chẳng biết đi đâu.
Phút chốc, quảng trường trung tâm hơi ôn ào lập tức im ắng, không, là im như chết.
Ngay sau đó, người trên quảng trường trung tâm đồng loạt nhìn về một phía, chỉ thấy Tiêu Hoằng mặc áo dài trắng đã xuất hiện, đang chầm chậm bước lên khán đài, sắc mặt thản nhiên, chỉ là loại thản nhiên kia truyền vào trong lòng mọi người lại thành một trận gió lạnh
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT