- Quá phức tạp rồi. Sao lại có thể thế này chứ? Tuyệt đối là không có khả năng. Chuyện khác ta không dám cam đoan nhưng về Ma Văn giảm nhiệt của Xưởng bào chế Dược Văn Đông Doanh thì ta đã tìm tòi trong thời gian năm năm dốc hết tâm huyết thiết kế ra, hơn nữa đã xin giấy độc quyền. Có thể nói nếu không phải là Dược Văn ta thiết kế ra thì Xưởng bào chế Dược Văn Đông Doanh tuyệt đối không thu lợi nhiều như vậy được.
Mẫn Giang nghe nói phải cải tiến thiết kế Dược Văn tiêu viêm của mình thì lập tức tỏ ra nóng nảy.
- Ta nói này Mẫn Giang tiền bối, ngài đừng có nóng. Nếu không ngươi tới xem trước rồi hãy nói.
Bác Sơn nói khẽ. Có thể nói Bác Sơn dốt đặc cán mai việc chế tạo Dược Văn. Dù sao thì hắn đã nhìn thấy thực lực của Tiêu Hoằng, biết đối phương rất lợi hại rồi. Không biết thực lực của ông lão trước mặt này tới đâu, dù sao thì Tiêu Hoằng cùng nói sao phải làm vậy.
- Còn nhìn cái gì. Ta nói ngày tổng tài tiên sinh, Dược Văn của ta có thể...
Mẫn Giang còn đang định nói tiếp thì kết quả là liền ngẩn ra, sau đó hơi sửng
sốt. Bởi ánh mắt hắn vô tình nhìn ngay trên bản vẽ thiết kế Bác Sơn đưa tới.
Chỉ thấy trên bản vẽ có tăng thêm hai đường tơ hồng mờ nhạt quanh co khúc khuỷu, chia ra nổi trên hai điểm nút của Dược Văn.
Người bình thường nhìn thì không hiểu nhưng Mẫn Giang cả đời đã nghiên cứu Dược Văn, giờ qua tuổi sáu mươi, trong lòng đột nhiên chấn động. Toàn bộ tự tin trước đó, vẻ hơi bất mãn giờ đã không còn sót lại chút nào. Ngay sau đó hắn liền nhanh chóng cầm lấy thiết kế của Tiêu Hoằng, nghiên cứu tỉ mỉ một lần.
Kết quả là vụt một cái, sắc mặt hắn liền trở nên tái nhợt. Chỉ hai nét bút rất tùy tiện mà Mẫn Giang nhìn lại giống như thần tích, trực tiếp đơn giản hóa hoàn toàn thiết kế mà Mẫn Giang đau khổ năm năm mới làm ra được. Chẳng những tinh giản một cách khéo léo hơn nữa tài liệu sử dụng cùng giảm bớt không ít. Mà quan trọng hơn là tính năng của nó lại không biến hóa chút nào.
Tuy ràng chỉ là hai bút tùy ý nhưng Mẫn Giang đã có thể nhận ra, người cải tiến có bản lĩnh cao cường thế nào tại phương diện chế văn.
- Ôi trời ơi!
Mẫn Giang không kìm được mà nhìn chằm chằm vào bản thiết kế, phát ra tiếng cảm thán. Mẫn Giang có kinh nghiệm chế tạo Dược Văn phong phú. Hắn biết rõ tinh giản như vậy rốt cục có ý nghĩa. Nhìn như rất ít nhưng thực tế lại thể hiện trình độ cao vô cùng.
- Liên tiếp hai điểm nút, bỏ đi một số bộ phận kết cấu khiến tất cả các bộ phận kết cấu khác chia sẽ công năng này... Lúc trước ta sao lại không nghĩ tới chứ? Tinh diệu thật.
Mẫn Giang thì thào tự nói, càng nhìn càng kinh hãi, bên trong ánh mắt đã lộ ánh sáng vô tận.
Bác Sơn ngồi một bên thấy vẻ mặt của Mẫn Giang, thần sắc lạnh nhạt. Theo Bác Sơn thấy, Tiêu ca đã ra tay thì tuyệt đối là kinh diễm tuyệt luân.
- Xin hỏi tổng tài, rốt cục ai đã sửa lại bản thiết kế này?
Qua một lúc lâu, hai mắt Mẫn Giang tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào Bác Sơn hỏi.
- Trước đây ta không phải nói rõ rồi sao? Ông chủ mà.
Mục Sát từ từ nói.
- Cao nhân, đúng là cao nhân. Có cơ hội ta tuyệt đối phải tiếp xúc một chút. Không thể tưởng tượng được ông chủ không chỉ là một thương nhân tháo vát mà lại còn là một đại sư chế văn lợi hại như vậy.
Mẫn Giang nói ra mục đích của mình, trong lòng tràn ngập ngạc nhiên và vui mừng. Hiện giờ hắn rốt cục có cảm giác là đi tới Tập đoàn Thợ Săn tuyệt đối là một lựa chọn chính xác.
Chớp mắt đã tới chạng vạng, Tiêu Hoằng đã qua một ngày bận rộn, hơi mệt mỏi trở lại ngôi nhà gỗ. Thời điểm này Áo Thác dựa vào khí lực cường hãn của quân nhân, trạng thái tinh thần đã khôi phục gần như đầy đủ, giờ phút này đang hưởng thụ ánh chiều tà ở nhà gỗ.
về phần Áo Duy Tín thì đang bận rộn ở trong phòng bếp.
Lại bảo Áo Thác nằm thẳng xuống giường gỗ, Tiêu Hoằng liền bắt đầu kiểm tra toàn diện thân thể Áo Thác một lần nữa, bao gồm cả huyết áp, nhịp tim và cơ năng thân thể hắn. Tất cả cơ bản đều bình thường, không xuất hiện thiếu sót gì đặc biệt trên thân thể.
- Ngày mai tiến hành chữa trị thân thể giai đoạn hai.
Sau khi kiểm tra lại một lần cho Áo Thác, Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói, vẻ mặt cũng không biến hóa chút nào.
về phần Áo Thác thì liền cung kính gật đầu, tỏ vẻ phục tùng tuyệt đối. Tiêu Hoằng cơ bản là lão đại.
Ngay sau đó Tiêu Hoằng để Áo Thác dùng một quả văn đan bổ huyết, lại ăn một ít đồ ăn tối của Áo Duy Tín, sau đó liền xách túi hành trang tùy thân vào trong phòng, đi về phía địa điểm tu luyện của mình, tiếp tục bắt đầu sáu tiếng tu luyện buồn tẻ.
Mà mỗi lần tu luyện, Tiêu Hoằng đều ngồi trên đỉnh núi, cầm quang văn xem trong chốc lát xem bí tịch Đế Văn, muốn tìm kiếm phương pháp đột phá kỹ thuật Đế Văn bảy hướng. Nhưng thực sự kỹ thuật Đế Văn bảy hướng này quá khó.
Cho dù toàn bộ Thánh Đàn thì người nắm kỹ thuật Đế Văn bảy hướng cũng không quá năm người. Mà cũng chỉ có ba người nắm giữ kỹ thuật Đế Văn tám hướng mà thôi.
Lại nghiên cứu thêm mười phút nữa, khiến mình thở phào một hơi, Tiêu Hoằng lại bắt đầu đổ đầy Ngự Sa Ma Văn châm, đâm vào da thịt, tiếp tục tu luyện điên cuồng.
Hiện giờ trải qua nhiều ngày tu luyện điên cuồng như vậy, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã đột phát 12000 luồng, còn chưa tới 1000 luồng nữa là sẽ đạt Ngự Sư cấp năm. ít nhất ở Phạm Cương Tinh này đã đạt đẳng cấp Cao nhất.
Dựa theo hiện tại, Tiêu Hoằng sử dụng phương thức đốt tiền để tăng Ngự lực thì cũng chỉ cần nửa tháng nữa là đủ.
Mà Tiêu Hoằng cùng dốc lòng chuẩn bị một chuyện khác, đó là hai tháng sau sẽ tới kỳ bổ nhiệm Tổng quản Phạm Cương Tinh và các chức vụ khác.
Hiện giờ Thương Luân thiểu Tiêu Hoằng 11 vạn điểm thành tựu, nếu điểm thành tựu của Tiêu Hoằng có thể đạt tới 20 vạn, chỗ Hà Phương còn một ít cũng có thể xác nhập hết vào nơi này, tuyệt đối sẽ nhảy lên vị trí đệ nhất trên bảng thành tựu, không ai vượt qua nổi.
Mặc dù Đông Lộc tại Phạm Cương Tinh dùng một loạt biện pháp ngăn Tiêu Hoằng tăng cường điểm thành tựu nhưng Đông Lộc không có quyền quản lý Ngộ Giác Tinh, Di Đà Tinh nơi có thành tựu của Thương Luân.
Mà kế hoạch kể tiếp của Tiêu Hoằng là muốn dùng tất cả biện pháp tranh thủ hoàn toàn khống chế Phạm Cương Tinh. Hắn cùng đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp.
Mãi tới đêm khuya Tiêu Hoằng mới tu luyện xong, Ngự lực trong cơ thể đã lại tăng lên tới sáu mươi phần nữa.
Lê thân thể vô cùng mệt mỏi của mình về nhà gỗ, thời điểm này Áo Duy Tín đang nằm ngũ trên trường kỷ phòng khách, Áo Thác nằm trên giường gỗ.
Toàn bộ nhà gỗ lại im ắng. Mà Tiêu Hoằng cũng không nghỉ ngơi, lại cầm Ma Văn thông tin, mở số nhỏ ra, tiếp tục hỏi han Tát Già, phần lớn đều là về kỹ thuật Đế Văn bảy hướng.
Ngoài những vấn đề hắn hỏi, Tát Già vẫn muốn hỏi tình huống hiện tại của Tiêu Hoằng. Tuy nhiên kết quả là Tiêu Hoằng đều trả lời hàm hồ, thậm chí Hồng Y Chủ soái Áo Thác đại danh đỉnh đỉnh đang ở trong nhà mình hắn cũng không nói tới. Trừ phi là sắp sửa thành công, nếu không Tiêu Hoằng cũng không nói hết kế hoạch của bản thân ra.
Hiện giờ điều hắn phải làm là trước khi thực hiện kế hoạch phải học được hết tri thức của Thánh Đàn.
Đảo mắt đã lại qua một ngày. Tiêu Hoằng vừa tỉnh lại, bắt đầu ngựa không dừng vó, chuẩn bị tất cả mọi thứ, tính xem chữa trị cho Áo Thác giai đoạn hai thế nào, chủ yếu là một cánh tay còn lại.
Lần này so với lần đầu sẽ phức tạp hơn một chút. Nguyên nhân chính là trước chỉ chữa trị một bàn tay, hiện tại phải chữa trị hơn nửa cánh tay, đúng là khảo nghiệm lớn nhất, vân phải xem năng lực chịu đựng của thân thể Áo Thác.
Trải qua thời gian dài nghiên cứu như vậy, kỹ thuật tái sinh của Tiêu Hoàng đã dần dần trở nên thành thục, các phương diện tính toán cũng tương đối tốt hơn. Thân thể tái sinh thêm một phần thì trái tim lại phải chịu tải trọng lớn hơn một phần.
Tiến hành kiểm tra tình thế Áo Thác một lần nữa, xác nhận không có vấn đề gì, Tiêu Hoàng liền lấy một tể bào tái sinh trong ống nghiệm ra, tiến vào bên trong cánh tay gãy của Áo Thác.
Sau đó hắn kích hoạt liên kết phục chế cơ nhân, điều khiển Dược Văn. Một chùm sáng lại bắn về phía cánh tay gãy của Áo Thác.
Áo Duy Tín vẫn thành thật đứng một bên như trước, lẳng lặng nhìn, trong lòng lại tràn ngập bất an.
Sau một lát, cánh tay trái của Áo Thác bắt đầu kéo dài ra từng đoạn một, cũng không khác lần trước lắm. Làn da mịn màng giống như da trẻ con hiện ra. Bắt đầu kéo dài ra từng chút một, hình thành khửu tay, lại kéo dài ra tới cổ tay, các đốt ngón tay, cuối cùng hình thành bàn tay đầy đủ.
Toàn bộ quá trình ước chừng một giờ. Một cánh tay đầy đủ liền hiện ra hoàn thiện.
Đồng thời Áo Thác chỉ cảm thấy cánh tay trái lập tức truyền tới cảm giác tê ngứa. Cảm giác này khiến Áo Thác cảm thấy cực kỳ khó chịu nhưng trong lòng lại cực kỳ hưng phấn, đồng thời cũng thử hoạt động một chút, cảm thấy mới đầu không được linh hoạt lắm.
Lại nhìn Tiêu Hoàng lúc này đã dùng vải bông quấn quanh cánh tay trái của Áo Thác, tiếp tục dặn:
- Trước tiên phải chú ý giữ ấm cánh tay này. Một giờ sau lại mở ả. Hơn nữa cả ngày hôm nay không được hoạt động với cường độ cao, chỉ được tĩnh dưỡng và quan sát thôi.
- Hiểu rồi.
Áo Thác thành thật đáp lại.
Ngay sau đó, Tiêu Hoàng không nói nhiều nữa, lại cho Áo Thác một quả Văn đan bổ huyết rồi ngồi xuống trước bàn gỗ, lật xem bắt tay vào xem đống thư, đồng thời lưu ý biến hóa cơ thể của Áo Thác.
Trải qua một lần chữa trị, thân thể Áo Thác trở nên suy yếu rõ ràng. Hơn nữa lần này chữa trị nghiêm trọng hơn lần trước nhiều, sắc mặt tái nhợt, không ngừng ra mồ hôi.
Tiêu Hoàng cũng thỉnh thoảng đứng dậy, tiến hành kiểm tra Áo Thác một hồi, đồng thời không ngừng bổ sung Văn đan dinh dưỡng cho Áo Thác.
Tuy nhiên đáng mừng chính là Áo Thác dù suy yếu nhưng cũng không có phản ứng nghiêm trọng. Điều này khiến Tiêu Hoàng hơi an tâm, cũng không thể không bội phục thể trạng của Áo Thác, dù tàn phế mà vẫn mạnh như trâu vậy.
Đối mặt với sự quan tâm của Tiêu Hoàng, Áo Thác tuy ràng không tỏ vẻ nhiều nhưng đáy lòng lại tràn ngập cảm kích. Không thể phủ nhân Thương Luân đã cứu tính mạng Áo Thác, Tiêu Hoàng lại cho Áo Thác một cơ hội lớn, không giống như trước đây. vốn Áo Thác ở Gia Đô đế quốc chính là một người có kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT