Đông Doanh Uyên rất rõ ràng, nếu giết những thủ hạ kia, truyền ra ngoài, các thuộc hạ sẽ nghĩ như thế nào? Nhưng lại không thể nhìn con trai của mình chết như thế được.

- Người đâu, kéo những tên vô lễ với Hồng gia ra ngoài, phạt nặng cho ta!

Đông Doanh Uyên lên tiếng, mặt xanh mét.

Tiếp theo, liền có mười mấy người tiến vào kéo những thủ hạ kia đi.

- Đông Doanh Uyên ngươi đang tráo đổi khái niệm, phạt nặng? Có giống chết không? Có phải ngươi coi ta là ngu ngốc? Nếu đã vậy, ta cũng lui một bước, hai bên phạt nặng là được.

Nói xong, cánh tay Tiêu Hoằng dùng sức, nhấc thân thể hơi béo của Đông Doanh Tương Nam lên, ném thật mạnh xuống dưới!

Ầm!

Tiếng va chạm nặng nề vang lên, Đông Doanh Tương Nam bị Tiêu Hoằng ném xuống đất, dường như còn nghe được tiếng xương vỡ vụn.

Còn Đông Doanh Tương Nam vừa mới nhe nanh múa vuốt, trực tiếp chết ngất, gãy xương, gan bị thương là khó tránh.

Tiếp theo Tiêu Hoằng cũng không nói gì nữa, chỉnh lại nón, vắt cây gậy lên cổ tay, lại khôi phục bộ dạng hào hoa đi ra ngoài.

Trên đường, tất cả thủ hạ đều làm ra vẻ cảnh giác, nhưng không ai dám ngăn cản, bọn họ thấy rõ thủ đoạn của Tiêu Hoằng, bề ngoài hào nhoáng che giấu thủ đoạn hung ác.

Nếu là trước kia, đối mặt với Đông Doanh Tương Nam không có chút uy hiếp, Tiêu Hoằng vẫn sẽ hạ thủ lưu tình. Nhưng từ sau chuyện Hắc Trạch Sâm, thủ đoạn của Tiêu Hoằng đã lại thay đổi.

Trong văn phòng, Đông Doanh Uyên thấy cảnh này, sắc mặt xanh mét biến thành tím đen, chẳng qua cũng không có gì để nói. Đây là chiến tranh thương mại, kẻ mạnh đứng đầu, đây là chuyện không thể tranh cãi. Người ta tới đàm phán thu mua, không bán thì thôi, nhưng dám gọi người tới đánh, vốn chính là lỗi của gia tộc Đông Doanh.

Dù thể, Đông Doanh Uyên vẫn cảm thấy nén giận, nhưng nhìn con yêu của mình, hỏi Dược sư bên cạnh:

- Tình huống thế nào?

- Gãy hai xương sườn, chấn động não nhẹ, không có gì đáng ngại, rõ ràng đối phương xuống tay lưu tình.

Dược sư trả lời, vừa nãy hắn ở ngay hiện trường, lúc Tiêu Hoằng ném người xuống, tuy rằng động tác hung ác, nhưng đến cuối cùng vẫn thu lực, bằng không dù ném khống chế Đông Doanh Tương Nam, nhưng vẫn có khả năng biến thành người thực vật.

Nghe thế, Đông Doanh Uyên mới thả lỏng, tiếp theo híp mắt bắt đầu suy nghĩ tiếp theo phải đối phó Tiêu Hoằng hung hãn như thế nào.

Đồng thời Tiêu Hoằng quay trở về xe Ma Văn, bắt đầu ra lệnh chuyển tài liệu trong kho hàng Thợ Săn ra, đưa đến nhà xưởng Dược văn mới mua, tiến hành sản xuất.

- về phần kết cấu Dược văn...

Tiêu Hoằng liếc nhìn bản kết cấu tiêu chuẩn của Xưởng bào chế Dược Văn Đông Doanh, nhíu mày, tiếp theo cầm bút nhanh chóng cải tiến bản thiết kế Dược văn một phen, tác dụng chủ yếu là bảo trì tính năng ban đầu không bị ảnh hưởng, đơn giản hóa Dược văn một chút, sau đó đưa bản thiết kế mới cho Bác Sơn:

- Sau này Dược văn giảm nhiệt cứ dùng theo phương thức này.

- Đã rõ.

Bác Sơn cũng không để ý, trực tiếp kẹp bản thiết kế của Tiêu Hoằng vào trong hồ sơ.

Khi Tiêu Hoằng đang suy nghĩ bước kế hoạch tiếp theo như thế nào, Ma Văn thông tin lại rung lên, mở ra xem, là một tin nhắn: Chào Tiêu đại sư, tại hạ Vinh Trạch, quan chỉ huy hạm đội vận tải Trường Lộ Thượng Tri Tự Do Quốc, trước mắt đã đến Vĩnh Ngạn Tinh, Tướng quân Gia Nại Cầm căn dặn đến đây sẽ nghe theo ngài điều khiển, xin hỏi có gì dặn dò?

Thấy tin tức này, sắc mặt Tiêu Hoằng hơi đổi, ngẫm nghĩ một lúc, liền trả lời tin nhắn, bảo Vinh Trạch này đến tổng bộ Tập đoàn Thợ Săn một chuyến, cố gắng lặng lẽ đi đến.

Khoảng 40 phút sau, Tiêu Hoằng quay về tổng bộ Tập đoàn Thợ Săn, ở cửa Tiêu Hoằng thấy được một nam nhân mặc đồng phục màu lam, dẫn theo 2 thủ hạ đứng chờ ngoài cửa. Trên bả vai có ghi rò chữ hạm đội vận tải Trường Lộ, vừa nhìn là biết ngay, ở bên cạnh là một chiếc xe Ma Văn thông thường.

Thấy thế, Tiêu Hoằng dứt khoát bỏ ngụy trang, sau đó hạ cửa kính, thò đầu ra.

Tuy rằng trước đó không gặp qua Tiêu Hoằng, nhưng Vinh Trạch cũng đã xem ảnh chụp của Tiêu Hoằng, mái tóc bạc rất là bắt mắt.

- Tiêu đại sư, tại hạ Vinh Trạch.

Xe Ma Văn của Tiêu Hoằng đến trước mặt mấy người, một nam nhân thân hình gầy yếu, khoảng hơn 40 tuổi, cúi người trước Tiêu Hoằng, giọng nói cung kính.

- Vào trong nói.

Tiêu Hoằng khẽ nói một câu với Vinh Trạch, chỉ vào Tập đoàn Thợ Săn.

Tiếp theo xe Ma Văn của Vinh Trạch đi theo sau xe Ma Văn của Tiêu Hoằng, lái vào trong Tập đoàn Thợ Săn, sau đó theo Tiêu Hoằng lên phòng khách ở tầng hai.

- Ngươi đã là thủ hạ của Gia Nại Cầm, ta cũng sẽ không cói ngươi là người ngoài, khách sáo gì miễn hết, nói thẳng vào chủ đề. Lần này, ngươi dẫn theo bao nhiêu hạm vận tải?

Tiêu Hoằng ngồi vào sô pha, rót ly trà xanh cho Vinh Trạch rồi hỏi.

- 100 chiếc, đây chỉ là một nhóm, nếu Tiêu đại sư cần, có thể tiếp tục điều động. Dựa vào lực lượng Thượng Tri Tự Do Quốc, có thể tự do điều động ngàn chiếc hạm vận tải. Bây giờ trong 100 chiếc hạm Ma Vấn đều chứa tài nguyên khoáng sản, chuẩn bị vòng qua Phục Thản Đế quốc đến Liên bang An Ni Á đổi lấy vũ khí chiến đấu.

Vinh Trạch nói rõ ràng, kỳ thật trong lòng Vinh Trạch cũng biết rõ, lão đại sau màn Liên bang An Ni Á chính là bản thân Tiêu Hoằng, vận chuyển khoáng sản đi tới Liên bang An Ni Á, cũng chỉ là chuyển từ tay trái sang tay phải mà thôi.

- Về phần tài nguyên khoáng sản, ngươi giữ lại 2 chiếc, không gian trống ta cần ngươi chở một ít thứ. Còn ngươi đi lại trong không gian mệt nhọc, ta dứt khoát bỏ vốn cho ngươi xây dựng công ty vận chuyển liên hành tinh ở gần đây, xem như giúp ta chiểu cố, hẳn là không có vấn đề chứ?

Tiêu Hoằng bình thản nói.

- Sẵn sàng nghe theo lời Tiêu đại sư.

Vinh Trạch kính cẩn đáp.

- Còn nữa.

Tiêu Hoằng nói xong lấy ra giấy bút, ghi mấy chữ, sau đó đặt vào phong thư, giao cho Vinh Trạch:

- Phong thư này giúp ta đưa cho tổng thống Ngả Kim Sâm, yêu cầu hắn triệu tập ra các binh lính quân đoàn Bối La gắn Ma Văn chi giả trước kia, sau đó hạm vận tải của ngươi nghĩ cách chuyển đến chỗ ta.

- Rõ, Tiêu đại sư.

Vinh Trạch nghiêm túc trả lời, nói lại Vinh Trạch này chính là bộ hạ của Gia Nại Cầm, Tiêu Hoằng cứu Gia Nại Cầm từ cửa quỷ trở về, hơn nữa điều trị hoàn mỹ, toàn bộ Thượng Tri Tự Do Quốc đều mang ơn Tiêu Hoằng, bao gồm cả quốc hội, bằng không sẽ nào dễ dàng đáp ứng mọi yêu cầu của Tiêu Hoằng như thế.

Tiếp theo, Tiêu Hoằng và Vinh Trạch nói chuyện vài câu, liền dẫn Phúc Thái, ngồi xe Ma Văn Vinh Trạch chạy tới khu bỏ neo chiến hạm cỡ lớn ở gần thành phố Uyển Vị, nơi đó cũng là địa điểm hạ cánh tạm thời của hạm đội vận tải Trường Lọ.

Bởi vì trước đó Tiêu Hoằng đã hạ lệnh, khi Tiêu Hoằng đến chỗ hạ cánh, Tiêu Hoằng thấy được 2 chiếc hạm vận tải Thượng Tri Tự Do Quốc đang chuyển hàng hóa bên trong ra, đưa vào kho hàng dự trữ ở đài bỏ neo.

Lúc này Tiêu Hoằng không nói gì nữa, đi vào trong hạm vận tải đã dọn trống, mở ra Hàn Võ.

Tiếp theo, công việc của Tiêu Hoằng là nhồi đầy Hàn băng vạn năm vào trong kho hàng. Bởi vì Tiêu Hoằng đã lên đến Ngự sư cấp bốn, hơn nữa đang lao lên Ngự sư cấp năm, số lượng Hàn băng vạn năm thả ra đã không như trước kia, có Ma Văn Châu xanh đen hỗ trợ, một lần chứa đầy một tàu Hàn băng vạn năm vẫn còn dư sức.

Cùng lúc đó, bên trong tổng bộ Tập đoàn Thợ Săn, Bác Sơn trong văn phòng tổng tài, trước mặt là lão giả hơn 60 tuổi, mái tóc hoa râm, làn da ửng hồng, âu phục màu đen, ánh mắt lạnh nhạt. Lão ta chính là Mẫn Giang Dược văn sư thủ tịch Xưởng bào chế Dược Văn Đông Doanh mà Bác Sơn bỏ số tiền lớn đào tới, trình độ Ngự sư cấp ba.

Mẫn Giang quay đầu vào Tập đoàn Thợ Săn, một phần nguyên nhân là không chống cự được lương bổng hậu đãi, mỗi năm 100.000 kim tệ, là gấp 5 lần khi ở xưởng Dược Văn Đông Doanh, một nguyên nhân khác là Mẫn Giang đã hết hy vọng với Xưởng bào chế Dược Văn Đông Doanh.

Mỗi năm Xưởng bào chế Dược Văn Đông Doanh vơ vét vô số của cải cho gia tộc Đông Doanh, còn gia tộc Đông Doanh lại dùng số tiền này ăn chơi phè phỡn, mua xe sang và hàng xa xỉ. Cái này cũng không nói gì, nhưng mà đã hơn 10 năm qua, gia tộc Đông Doanh chỉ biết vắt ép Xưởng bào chế Dược Văn Đông Doanh, không có chút đầu tư nào, như là tăng cường phúc lợi cho nhân viên, hay là cải thiện công cụ chế văn, hoặc là bỏ ra tài chính chiêu mộ người tài mới.

Nếu không phải như thế, Xưởng bào chế Dược Văn Đông Doanh đã sớm phát triển trở thành quy mô không gian, nếu như thế, Tiêu Hoằng muốn bóp chết họ cũng không dễ dàng như vậy.

- Ông chủ Hồng nói, từ hôm nay trở đi, Xưởng bào chế Dược Văn Thợ Săn sẽ giống như Xưởng dược Đông Doanh của ngài trước kia, do ngài phụ trách toàn quyền sản xuất Dược văn, hơn nữa cung cấp thiết bị tiên tiến, đồng thời rót thêm 3 triệu kim tệ để chỉ dùng cho những chuyện khác. Nếu không đủ, sẽ còn đầu tư thêm, nói ngắn gọn, mục đích là hoàn toàn lũng đoạn ngành Dược văn ở Vĩnh Ngạn Tinh.

Bác Sơn ngồi trên bàn làm việc sang trọng, hết sức trịnh trọng nói, không nhìn ra bộ dáng cà lơ phất phơ ngày thường. Thực ra, những gì lúc này mới là điều Bác Sơn ưa thích.

- Cảm tạ Hồng gia tín nhiệm, lão phu sẽ toàn lực làm việc.

Mẫn Giang hơi cúi người, cung kính nói.

- Mặt khác còn có cái này, đây là do ông chủ bảo ta chuyển cho ngài, bản thiết kế Dược văn giảm nhiệt của Xưởng bào chế Dược Văn Đông Doanh trước kia, ông chủ nói quá phức tạp, sau này sẽ dùng bản thiết kế Dược văn mới này.

Bác Sơn nói xong, đưa bản thiết kế Dược văn do Tiêu Hoằng tiện tay sửa chữa tới trước mặt Mẫn Giang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play