Đảo mắt thời gian tới giữa trưa, đại đa số nhân viên đều đã rời đi ăn cơm trưa. Đương nhiên, vẫn còn có người nối liền không dứt đến quan sát.
Dĩ vãng Điền Tân, Minh Giai, dựa vào Đông Lộc cùng Triệu Quần, có thể nói vinh quang rực sáng vô hạn, hiện giờ toàn bộ đã hoàn toàn biến thành chó nhà có tang.
Trước đó Tiêu Hoàng đã nói rõ cho phép bất luận kẻ nào cung cấp thức ăn nước uống cho đám người Điền Tân, nhưng mọi người ai muốn đi thăm nuôi? Ai dám quản tới chuyện bọn họ, đối với Điền Tân cùng Minh Giai, bọn họ có thể nói là tránh từ xa còn không kịp, sợ dân tới người ta hoài nghi sự kiện ám sát có liên quan với họ.
Cứ như vậy, mãi đến buổi chiều, mọi người chỉ đi ngang qua, chỉ trỏ nhưng không có người nào bố thí cho Điền Tân.
Không thể nghi ngờ, điều này làm cho trong lòng Điền Tân, Minh Giai đều cảm giác một trận lạnh lẽo, hoàn toàn cảm nhận được lòng người dê thay đổi.
Không hề nghi ngờ có cảm giác như vậy so với cho bọn hắn nếm đủ loại khổ hình, còn càng thống khổ hơn. Cái này hoàn toàn là về thân thể, còn về tâm lý, về tình cảm càng như bị lớp lớp tra tấn.
Cùng lúc đó, Đông Lộc, Triệu Quần cũng đã quay về trụ sở của mỗi người, trên mặt có thể nói là tràn ngập vẻ nghiêm trọng.
Đồng dạng càng có thể nhìn thấy, thuộc hạ đang lẳng lặng quan sát Đông Lộc và Triệu Quần, như thế nào đối đãi với thủ hạ tâm phúc như xưa, là toàn lực cứu vớt? Hay là dùng xong liền vứt bỏ? Bởi vì điều này rất có thể chính là cái gương soi của bọn họ sau này.
Nếu là trường hợp sau vứt bỏ, như vậy trong tương lai bọn họ cũng phải cân nhắc cẩn thận, không có khả năng toàn tâm toàn ý bán mạng cho Đông Lộc, Triệu Quần.
Ở trong phòng Đông Lộc chắp tay sau lưng, không ngừng đi tới đi lui, trừ hắn trong phòng không có người nào khác. Trên thực tế, đến lúc này, thật sự Đông Lộc cũng không dám dễ dàng tin ai.
Tất cả thuộc hạ đều đang theo dõi xem rốt cuộc hắn đối xử với Điền Tân, Minh Giai như thể nào, đâu có ai thực lòng nói ra chủ ý với bọn hắn?
Huống chi, nếu bảo Đông Lộc xuất ra 5 vạn điểm thành tựu đi chuộc về Minh Giai, bất kể đây có phải là bẫy của Tiêu Hoàng hay không, Đông Lộc cũng không làm như vậy. Nguyên nhân chỉ có một: 5 vạn điểm thành tựu, nhưng hắn phải bỏ ra chừng mấy năm tích góp từng tí một mới có, nếu xuất ra điều đó có ý nghĩa bản thân sẽ mất đi vị trí Tổng quản Phạm Cương Tinh, từ đó chuyển điểm thành tựu cho Tiêu Hoàng, sẽ đẩy lên một cái độ cao hẳn không thể với tới.
Điều này Đông Lộc sao có thể dễ dàng chấp nhận?
Nhưng nếu thật sự cứ như vậy thấy chết mà không cứu, vậy sau này thuộc hạ của hắn khẳng định sẽ nảy sinh ngăn cách với Đông Lộc, làm cho thế lực của hắn ở Phạm Cương Tinh sẽ suy yếu đến mức trước nay chưa từng có, chủ yếu là về lòng người.
Không hề nghi ngờ một nước cờ này của Tiêu Hoàng, chính là muốn trực tiếp bóp chết Đông Lộc.
Mọi cách rơi vào đường cùng, Đông Lộc đành phải vừa nơm nớp lo sợ vừa lấy ra Ma Văn thông tin nối liên lạc với Hắc Trạch Sâm ở Ngộ Giác Tinh. Trên thực tế, chuyện cho tới bây giờ, bằng vào sức của Đông Lộc thật sự không thể giải quyết.
- Đông Lộc, chuyện gì?
Ngay lúc nối được liên lạc, một giọng nói âm trầm truyền vào trong tai Đông Lộc.
Chỉ có điều, thanh âm này không phải Hắc Trạch Sâm, mà là một gã đệ tử cấp cao khác, tên là Vận Trung, là đệ tử thứ 14 của A Di La, thực lực Ngự Hồn cấp một.
Ngày thường Vận Trung là người rất thân cận với Hắc Trạch Sâm, trên cơ bản chính là người của Hắc Trạch Sâm.
Tuy rằng ngày thường không liên lạc với Hắc Trạch Sâm nhiều lắm, nhưng Đông Lộc vẫn là có thể phân biệt được thanh âm của Hắc Trạch Sâm và Vận Trung.
- Thập tứ sư huynh, tam sư huynh đâu? Ma Văn thông tin của huynh ấy như thế nào ở trong tay ngài?
Đông Lộc nơm nớp lo sợ hỏi, trong giọng nói rất dè dặt.
- Tam sư huynh đang bế quan tu luyện, tấn công Ngự Hồn cấp bốn, dự tính hai ngày sau mới có thể đi ra! Ngươi có chuyện gì?
Vận Trung lên tiếng hỏi.
- Cái kia, ta...
Đông Lộc trong lúc nhất thời có chút nghẹn lời, không biết nên mở miệng thế nào.
- Hẳn không phải vì chuyện ám sát Tiêu Hoằng chứ?
Vận Trung hỏi thẳng giọng điệu lạnh như băng. Sự việc gây động tĩnh lớn như vậy, Vận Trung sao có thể không biết. Nghe nói còn làm bị thương ái đồ của Tát Già, tình thế như thế liên lụy lớn biết bao nhiêu không cần nói cũng biết. Hơn nữa trong số người bị bắt còn có Minh Giai càng dê dàng suy đoán.
- Ái chà! Đúng vậy!
Trên trán Đông Lộc trong nháy mắt phủ kín một lớp mồ hôi, giọng điệu run run đáp lại, trong lòng tràn ngập kinh sợ khủng hoảng, mà loại sợ hãi này là phát ra từ đáy lòng.
- Ngươi hẳn không nói cho ta biết, chuyện ám sát Tiêu Hoàng này là ngươi làm chủ chứ!
Vận Trung hỏi tiếp, giọng điệu âm trầm.
- Dạ... Đúng vậy!
Đông Lộc cố gắng trấn định, nơm nớp lo sợ đáp lại. Huyết áp không ngừng lên cao, chỉ cảm thấy cả người đều có một loại choáng váng, sau lưng đã hoàn toàn đẫm ướt mồ hôi.
- Vô liêm sỉ! Ngươi thật to gan mà! Ngươi có biết cấu kết với người ngoài tập kích Thánh Đàn, đánh chết người Thánh Đàn, rốt cuộc là chuyện nghiêm trọng cỡ nào không?
Giọng điệu của Vận Trung bỗng nhiên trở nên cao vút lên, lớn tiếng hỏi.
Nghe thanh âm như thể, thân mình Đông Lộc không kềm được run bần bật, Ma Văn thông tin trong tay suýt nữa rơi xuống đất, nếu hắn không cố gượng ép cho mình tỉnh lại, phỏng chừng hết tám phần đã ngất xỉu tại chỗ rồi. Tuy rằng không có nhìn thấy hình ảnh, nhưng Đông Lộc vẫn cảm nhận được rõ ràng khí tràng cường đại của Vận Trung.
- Đó... chuyện đó... Vận Trung sư huynh! Ta... ta cũng là nghĩ vỉ thể lực của Hắc Trạch Sâm sư huynh ở Phạm Cương Tinh mà thôi! Tên Tiêu Hoàng kia thế tới ào ạt, nếu không gia dĩ ngăn chặn, địa vị của ta khó giữ được, như vậy không thể nghi ngờ Hắc Trạch Sâm sư huynh cũng sẽ hoàn toàn mất đi quyền khống chế Phạm Cương Tinh, ta cũng là ở vào thể bất đắc dĩ mới làm vậy! Tiêu Hoằng thế tới rất hung mãnh!
Đông Lộc cố nuốt một ngụm nước miếng, vội vàng giải thích. Nếu thời điểm này ngay cả Hắc Trạch Sâm cùng Vận Trung cũng không chịu ra tay trợ giúp. Như vậy không thê nghi ngờ Đông Lộc sẽ vạn kiếp bất phục.
Nghe lời giải thích của Đông Lộc, Vận Trung không có trả lời ngay, hắn chỉ tạm dừng một lát rồi cắt liên lạc.
Lại nhìn Đông Lộc, cả người trực tiếp xụi lơ trên ghế, bên trong ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi. Trên thực tế hắn cũng không có cách nào, bởi vì Đông Lộc biết rõ rằng, nếu không làm gì được Tiêu Hoàng, hắn khó giữ được địa vị ở Phạm Cương Tinh, đồng dạng sẽ bị đệ tử cấp cao vứt bô, kể từ đó, tiền đồ hoàn toàn không còn gì-
Nhất là Ngự linh thủy loại vật phẩm cực độ khan hiếm này, ở Thánh Đàn thường thường chính là đại danh từ của tiền đồ. Nhất là những đệ tử hơi lớn tuổi càng như thế, có Ngự linh thủy chính là có ý nghĩa có thể giúp cho cảnh giới bản thân tiến thêm một bước, thọ mệnh kéo dài gấp đôi, đạt được càng nhiều trọng dụng, tiếp tục leo lên vị trí trên.
Đương nhiên. Ngự linh thủy cũng có thể trực tiếp thông qua điểm thành tựu đổi được, chỉ có điều là giá trị tới 100 vạn điểm thành tựu, đối với đệ tử cấp bậc Ngự Sư mà nói, quả thực theo không kịp.
Cùng lúc đó, Tát Già thay mặt A Di La phát ra mệnh lệnh, ba ngày sau sẽ tiến hành công khai xử lý sự kiện ám sát ở Thánh Đàn.
Địa điểm chính là quảng trường trung tâm Phạm Cương Tinh. Đương nhiên, thời điểm này Tát Già còn phi thường phối hợp với Tiêu Hoàng, chính là nếu trong khoảng thời gian này có người tới chuộc về đám người Điền Tân thì có thể miễn mọi bất kỳ truy cứu nào.
Trên thực tế, mặc dù lời này từ trong miệng Tát Già nói ra, được cho là miệng ngọc lời vàng, nhưng đám người Điền Tân vân như trước không một người nào hỏi thăm tới.
Mà ở bên kia, bên trong căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn, thời điểm này tuy ràng Ba La nhìn như rất trấn định, nhưng trong lòng hắn cũng thấp thỏm lo âu.
Ba người Phác Ngân bị bắt, hắn là Quan tổng chỉ huy, có thể thoát khỏi can hệ sao? Mà trọng yếu hơn hắn coi như là một trong kẻ chủ mưu, bất đắc dĩ cũng chi có thể cùng hướng tói cầu viện Hắc Trạch Sâm, nguyện ý hoàn toàn đầu nhập trong phe phái Hắc Trạch Sâm, chỉ cần có thể cứu hắn một lần.
Tuy nhiên, dù vậy hắn vẫn nhận được trách cứ mãnh liệt của Quốc vương Gia Đô Đế Quốc, đồng thời chuẩn bị sau khi điều tra ra manh mối sự việc này sẽ tiến hành xử phạt hắn.
Không chỉ như thế, ở ngoài Vĩnh Ngạn Tinh, Khang Du đã đặc biệt điều khiển một chi hạm đội cường lực do mười hai chiếc Ma Văn chiến hạm tạo thành, giám thị nhất cử nhất động của Vĩnh Ngạn Tinh.
Trong thời gian này, Ba La gần như có chạy đằng trời cũng không thoát.
Đồng dạng Khang Du thân là quốc vương, là người rất khôn khéo chẳng lẽ không nhìn ra chuyện này rất có thể có liên quan trực tiếp tới Ba La sao? Đương nhiên, điều trọng yếu nhất là hắn muốn chờ xem ý của Thánh Đàn bên kia, rồi mới tiến hành xử phạt tương ứng Ba La, đây cũng là một hành động rất thông minh.
Không chỉ có như thế, chuyện Thánh Đàn bị ám sát này, cũng dẫn tới các phương của Gia Đô liên hợp thể chú ý, gần như mọi người đều vì thế cảm nhận chấn động mãnh liệt và rất phẫn nộ.
Mà ở trong căn nhà gỗ nhỏ ở Vạn Tôn Cốc, Tiêu Hoằng tự nhiên cũng nhận được tin tức của Tát Già: ba ngày sau công khai xử trí, đương sự Tiêu Hoàng được toàn quyền phụ trách xử trí, điều này cũng không có gì đáng chê trách.
Tát Già đã giao cho Tiêu Hoàng quản lý Vạn Tôn Cốc, như vậy Vạn Tôn Cốc chính là địa bàn của Tiêu Hoằng, hơn nữa mục tiêu ám sát chính là Tiêu Hoằng, về tình hay về lý đều nên để cho Tiêu Hoàng toàn quyền xử trí.
Chính là nhận được tin tức như vậy, trên mặt Tiêu Hoàng cũng không có mảy may hưng phấn, ngược lại nhiều thêm vài phần nghiêm trọng. Đúng vậy, giả thiết chuyện này chỉ là cứ như vậy bỏ qua một bên còn may mà nói, nhưng một khi công khai xử trí, chuyện đó tất nhiên không dễ xử lý.
Tuy nhiên, chỉ trầm tĩnh một lát, trong ánh mắt Tiêu Hoàng lại lần nữa nổi lên tia sáng quả quyết, về chuyện này, Tiêu Hoằng khẳng định sẽ không thoái nhượng nửa bước.
Trong lòng có quyết định, Tiêu Hoàng lại tiếp tục ngồi thẳng dậy, bắt đầu chế tạo Ma Văn, trong đó có Ma Văn thúc đẩy, cũng có Chiến Văn chế tạo cho đám người Bác Sơn.
Cứ như vậy, thời gian ba ngày vội vàng trôi qua.
Trong ba ngày này, các thủ lĩnh quốc gia hoặc là nhân vật trọng yếu, gần như cùng tụ tập tới Phạm Cương Tinh. Ngoài ra, các đại đệ tử cũng đều ôm lòng riêng đang tiến hành các động tác nhỏ về phương diện này. Tuy nhiên phần lớn thời gian, đều là phân rõ giới hạn với đám người Điền Tân.
về phần đám người Điền Tân, ước chừng qua thời gian ba ngày, như trước không một người nào hỏi thăm, hoàn toàn bỏ mặc. Ngược lại là Bác Sơn không đành lòng, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, cho đám người Điền Tân một ít nước và thức ăn.
Tuy nhiên, điều này cũng không có nghĩa là đồng tình hoặc là thương hại. Trên thực tế, hành vi của đám người Điền Tân tác tệ như thế, lấy gì mà đáng thương?
Thời gian tới chính ngọ, phía trên quảng trường trung tâm Phạm Cương Tinh, đã lục tục kéo tới đầy người, ở phía trên vài chỗ ngồi giản dị hàng đầu chính là hơn mười nhân vật cấp quan trọng của Thánh Đàn, cùng với Quốc vương của Gia Đô đế quốc và nhân vật quan trọng của các quốc gia khác.
Duy chỉ có hình ảnh thực thể của A Di La như trước chậm chạp không có xuất hiện, dựa theo đạo lý mà nói, toàn bộ Thánh Đàn đều là địa bàn của A Di La, phát sinh chuyện lớn như vậy, A Di La theo lý phải xuất hiện mới đúng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT