Đông Lộc cùng Triệu Quần trà trộn ở bên trong đám người, tự nhiên có thể nhìn thấy hình ảnh đám người Điền Tân, không thể nghi ngờ trái tim như sắp trào lên tới cổ họng.
Đám người đi theo Đông Lộc, Triệu Quần tới, còn có đám thuộc hạ tâm phúc như Phùng Vĩnh Niên, nhân số ước chừng mười mấy người.
Đồng dạng, ngày thường cùng đi với Điền Tân cùng Mình Giai này, rốt cuộc là bè cánh của ai, trong lòng người Phạm Cương Tinh hoàn toàn biết rõ.
Không kiềm được, dư quang khóe mắt đều nhìn ngay Đông Lộc và Triệu Quần.
- Ngày hôm qua, Thánh Đàn gặp phải tập kích, mấy người này chính là một bộ phận trong đó, còn có một bộ phận đã bị đánh gục, còn có một số khác chạy thoát, chỉ bắt sống được năm tên này. Nói vậy tất cả mọi người đều biết mấy tên này, nếu không biết ta có thể nói xác định cho các ngươi biết, bọn chúng đều là quân nhân của Vĩnh Ngạn Tinh, trong đó thú vị là còn có Phó quan chỉ huy của căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn!
Tiêu Hoằng đứng ở bên cạnh trụ gỗ, cao giọng nói.
Theo Tiêu Hoằng lên tiếng, nhtrng người khác lập tức đều ngậm miệng lại, thuần một sắc đều dời ánh mắt nhìn về phía Tiêu Hoằng, nhìn Ma đầu trong mắt bọn họ này.
- Ám sát lần này, Hà Phương trọng thương, Lạc Tuyết Ninh trọng thương, Thượng tướng của Thượng Tn Tự Do Quốc cũng trọng thương, tổn thất có thể nói rất thảm trọng, cũng là chuyện tai tiếng hiếm thấy. Tát Già cũng đã giao cho ta toàn quyền xử trí chuyện này, dựa theo đạo lý mà nói, năm tên này hẳn phải chết, bất kể từ góc độ nào ta cũng có quyền xử tử bọn chúng, nhưng ta cũng không định làm như vậy, ít nhất là trước mắt không nghĩ tới. Ta có thể cho bọn chúng một cơ hội còn mạng sống, nhưng với điều kiện tiên quyết là phải có người dùng điểm thành tựu đến chuộc mạng, mỗi người là 5 vạn điểm thành tựu, ta cam đoan chuyện cũ sẽ bỏ qua, coi như chuyện này không có phát sinh. Điều kiện tiên quyết phải là người trên Phạm Cương Tinh, đương nhiên người chuộc có thể là vì giao tình, không hẳn là người chủ mưu ở phía sau màn. Điểm này ta cũng biết vậy!
Tiêu Hoằng tiếp theo cao giọng nói, bên trong giọng điệu vang vọng hữu lực, sắc mặt lại lạnh như băng.
Gần như ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng nói ra lời nói này, chỉ thấy tất cả ngoại đồ, đệ tử, “xoát xoát” đồng loạt dời ánh mắt nhìn ngay Đông Lộc, Triệu Quần và Phung Vinh Niên.
Không nói ở Phạm Cương Tinh, có ai có thể có được nhiều điểm thành tựu như vậy, nhưng Điền Tân, Mình Giai rốt cuộc là người của ai, bọn họ đều biết rất rõ ràng.
Bất kể bọn họ có phải chủ mưu hay không, thời điểm này chính là có thể nhìn ra: bọn họ đối xử với thủ hạ, tiểu đệ rốt cuộc như thế nào, là tình như thủ túc hay là vắt chanh bỏ vỏ.
Thấy mọi người đồng loạt “xoát xoát” dời ánh mắt nhìn ngay mình, vẻ mặt Đông Lộc, Triệu Quần lập tức biến sắc!
Không hề nghi ngờ, Tiêu Hoằng sử dụng thế võ này, toàn bộ hoàn toàn ra ngoài dự liệu của họ. vốn bọn họ nghĩ ràng Tiêu Hoằng sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, bắt cho bằng được hung phạm ân phía sau màn, sau đó đem ra trước công lý.
Bọn họ đã nghĩ thật kỹ hết thảy thủ đoạn chống chế. Thậm chí dựa vào bắt gitr người nhà đám người Điền Tân làm lợi thế, để buộc bọn chúng không khai ra chính mình chủ sự.
Nhưng, bọn họ lại hoàn toàn không nghĩ tới, Tiêu Hoằng lại nổi bật hơn dùng một chiêu như vậy. Không có mảy may sử dụng tới Điền Tân, trực tiếp né qua chỉ làm như là lợi thế.
Đồng thời cũng hoàn toàn đưa ra một sự lựa chọn vô cùng khó khăn, trực tiếp chỉ tên nói họ đẩy cho Đông Lộc và Triệu Quần.
Không hề nghi ngờ, một chiêu này nhìn như không có gì, nhưng quả thực quá độc.
Không nói đến có thể bại lộ cái gì hay không, nếu Đông Lộc, Triệu Quần dùng điểm thành tựu đi chuộc mạng cho chúng, như vậy điểm thành tựu của Đông Lộc, Triệu Quần, sẽ bị giảm xuống rất nhiều, ngược lại con số của Tiêu Hoằng sẽ tăng vọt, như thế, vị trí Tổng quản Phạm Cương Tinh cũng nhất định phải nhường lại.
Còn nếu khoanh tay đứng nhìn chẳng quan tâm, vậy thì sau này thuộc hạ của hắn sẽ nghĩ như thế nào?
Xem chúng ta là cái gì? Dùng xong liền ném bỏ hay sao? Như vậy sau này Đông Lộc, Triệu Quần không thể nghi ngờ sẽ sinh ra vết rách và ngăn cách thật lớn với thuộc hạ.
Dù có thông qua các biện pháp khác để gom điểm thành tựu của thuộc hạ, như vậy không thể nghi ngờ Tiêu Hoằng cũng chắc chắn nhảy lên tới đứng đầu bảng thành tựu, thay thé vị trí của Đông Lộc.
“Tiêu Hoằng thật độc mà!” Trong lòng Đông Lộc không kiềm được bật nghĩ ra như thế, trên nét mặt lại tràn ngập vẻ nghiêm trọng.
Xuất phát từ góc độ của Đông Lộc, lần này không thể nghi ngờ là Tiêu Hoằng đưa ra cho hắn một nan đề siêu cấp, làm cho hắn tiến thối lưỡng nan. Hcm nữa bất kể tiến hay lùi đều sẽ mang đến hậu quả cực kỳ bất lợi.
Hoặc là mất đi lòng người, không cần tốn nhiều sức làm cho bè cánh của Đông Lộc, Triệu Quần ở Phạm Cương Tinh phải sụp đổ. ít nhất sẽ xuất hiện vết rách, đối với thu nạp lòng người của họ tuyệt đối là một đả kích trí mạng, hoặc cũng chính là đẩy vị trí của Tiêu Hoằng lên trên.
Thời điểm này đám người Điền Tân vừa nghe Tiêu Hoằng nói như vậy, không thể nghi ngờ vốn bọn họ đã ôm quyết tâm hẩn phải chết, dường như lại lần nha thấy được hy vọng sống sót, không kiềm được đều dời ánh mắt mong được nhìn vào Đông Lộc và Triệu Quần.
Chỉ có điều thời điểm này Đông Lộc cùng Triệu Quần lại cố tình lảng tránh ánh mắt mong chờ của đám người Điền Tân kia, dường như cảm thấy ánh mắt của chúng rất chói mắt.
Trái lại Tiêu Hoằng, như trước là một bộ vẻ mặt bình thản, đối mặt với chuyện mình bị ám sát, không ngờ lại không có mảy may tức giận.
- Đương nhiên, ta cũng không nóng lòng nhất thời, năm người này để lại ở trong này, ai muốn đến chuộc, người đó có thể tới tìm ta. Đương nhiên, các ngươi cũng có thể nghĩ biện pháp cứu đem đi, hoặc là ám sát chết bịt đầu mối, chỉ là ta chân thành khuyên các ngươi tốt hơn là đừng nghĩ nhiều như vậy: thượng tôn A Di La, Tát Già sư huynh, đã toàn lực chú ý tập trung ở nơi này. Mà trọng yếu hơn là, ta xin khuyên những người chủ mưu bán mạng, hôm nay nếu chủ mưu khởi động giết chết đám người Điền Tân diệt khẩu, như vậy ngày mai bị diệt khẩu có thể là các ngươi!
Tiếp theo Tiêu Hoằng cao giọng nói, sau đó chắp tay sau lưng, từng bước một đi vào bên trong thung lũng.
Trên thực tế thật đúng là bị Tiêu Hoằng nói đúng, giờ phút này A Di La cùng Tát Già đang chú ý theo dõi.
- Chiêu của Tiêu Hoằng này là ngươi dạy cho hắn à?
A Di La khép hờ hai mat, hỏi Tát Già.
- Không! Là Tiêu Hoằng tự mình nghĩ ra!
Tát Già đáp lại chi tiết, sắc mặt vẫn nghiêm túc như trước. Thánh Đàn phát sinh chuyện như vậy, Tát Già có thể cao hứng mới là lạ. Mà trọng yếu nhất là chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, nếu không Thánh Đàn sau này tính là gì.
- Chiêu này thật độc a! Giết người chém tâm lý!
A Di La vẫn luôn bình thản lại bật thốt ra như thế.
A Di La tự nhiên có thể nhìn ra, một chiêu của Tiêu Hoằng này tinh diệu biết bao, nếu không tìm thấy chứng cớ trực tiếp, hoặc là bằng vào thực lực bản thân không thể lật đổ kẻ chủ mưu, thậm chí là hậu trường của kẻ chủ mưu, vậy thì cứ làm cho kẻ chủ mưu sứt đầu mẻ trán một phen.
- Sư phụ, nói vậy ngài hẳn đã biết kẻ chủ mưu là ai chứ, ngài định xử trí thế nào?
Tát Già tiếp theo nghiêm mặt hỏi, giọng điệu coi như cung kính.
- Kẻ chủ mưu tr? Ta biết, cũng như không biết, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên đi!
A Di La nhẹ giọng nói.
- Đối với chuyện của Tiêu Hoằng, vì sao sư phụ đều lạnh lùng như thế? Chẳng lễ sư phụ ngài thật sự ghê tởm Tiêu Hoằng sao?
Tát Già tiếp theo hôi ngược lại. Thực hiển nhiên, chuyện này ở trong mắt Tát Già tuyệt đối là loại đâm trời này, nhưng phản ứng của A Di La dường như đây chỉ là chuyện nhỏ, điều này làm cho Tát Già có điều khó hiểu.
- Tát Già, ngươi nói xem Tiêu Hoằng thế nào?
Tát Già bỗng nhiên hỏi ngược lại với giọng điệu bình thản.
- Tiêu Hoằng là người thế nào? Sư phụ ngài lời này có phải..
Tát Già ít nhiều có điều không rõ ý câu hỏi của A Di La.
- Ta nói cho ngươi biết, Tiêu Hoằng là băng cầm ở trong lòng bàn tay sẽ tan chảy, đến lúc đó hắn cũng không còn là Tiêu Hoằng!
A Di La nhẹ nhàng gảy tràng hạt trong tay, nhẹ giọng nói.
Nghe nói như thế, tâm thần Tát Già vừa động, hắn dường như hiểu được trong lời nói của A Di La, nhưng lại không hiểu hoàn toàn.
Cùng lúc đó, ở Vạn Tôn Cốc. Tiêu Hoằng đã quay về tới bên cạnh nhà gỗ, giờ này khắc này trong nội tâm Tiêu Hoằng đã xảy ra biến đổi. Ý tường khờ dại trước kia: ta không đụng chạm người, người không chạm ta, đã hoàn toàn vứt bỏ.
Nếu Đông Lộc, Triệu Quần thậm chí là người của căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn muốn vui đùa, vậy đến đây đi!
Thấy Tiêu Hoằng nghiêm mặt trở về, lại nhìn Hàn sương long căn bản là không có rời đi, mà đang dùng cái đầu cực lớn cọ cọ phía sau lưng Tiêu Hoằng, dường như đang pha trò cho Tiêu Hoằng vui vẻ.
Tiêu Hoằng chi hơi quay đầu lại sờ sờ đầu Hàn sương long, lại cho nó một số Hàn băng vạn năm, rồi đi vào bên trong nhà gô.
Bên trong phòng Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại cầm, tự nhiên có thể thông qua Ma Văn theo dõi đặt ở lối vào Vạn Tôn Cốc, nghe và nhìn thấy một loạt hành động vừa rồi của Tiêu Hoằng.
Không thể không thừa nhận, một chiêu này của Tiêu Hoằng còn tàn nhẫn hơn so với đánh đám người Điền Tân 100 rồi da, đây hoàn toàn là một loại tra tấn về tâm lý.
- Tiêu Hoằng! Huynh phải cẩn thận, địch nhân của huynh không chỉ ở Phạm Cương Tinh, còn có ở trên Vĩnh Ngạn Tinh, thậm chí còn có vô số địch nhân tiềm tàng ờ đây!
Đợi Tiêu Hoằng đi vào phòng trong, Gia Nại cầm nhỏ giọng nói với Tiêu Hoằng.
Đừng nhìn Gia Nại cầm có một số thời điểm bày ra một bộ dáng tiểu thư sinh, nhưng dù sao cũng là Thượng tướng vấn đề lịch duyệt vẫn là rất cường đại. Gia Nại Cầm cũng có thể nhìn ra được, có lẽ là tính cách của Tiêu Hoằng dân tới, ở một thế giới nơi nơi đều tràn ngập thủ đoạn mềm dẻo, Tiêu Hoằng cũng không thích ứng.
- Điều này ta tự nhiên biết!
Giọng điệu của Tiêu Hoằng ít nhiều có chút trầm thấp đáp lại.
- Hơn nữa ngày hôm qua tên đầu lĩnh chạy trốn kia cấp bậc Đại Ngự Sư, ở Vĩnh Ngạn Tinh cấp bậc Đại Ngự Sư dường như chỉ có một người, đó chính là Ba La. Chỉ có điều là thật sự không có chứng cứ trực tiếp chính xác!
Lạc Tuyết Ninh lên tiếng nói, tiếp theo liền rơi vào trong trầm tư, dường như là muốn giúp Tiêu Hoằng nghĩ biện pháp.
- Từ giờ khắc này, ta không cần chứng cớ!
Tiêu Hoằng nói, sau đó liền ngồi ở trên bàn gỗ, bắt đầu chế tạo Ma Văn thúc đẩy.
Khác với trước đây, lần này Tiêu Hoằng chế tạo một lượng lớn.
Bắt đầu từ chuyện ám sát tối hôm qua, nội tâm Tiêu Hoằng cũng đã xảy ra biến đổi, nếu không thể tiếp tục cuộc sống yên bình, mọi người đều không bình tĩnh như vậy, muốn ngoan độc, muốn thủ đoạn mềm dẻo vậy đến đây đi, xem ai lợi hại!
Hơn nha đã có người muốn cố ý lạnh nhạt, vậy Tiêu Hoằng sẽ nhìn thử xem, rốt cuộc hắn có thể lạnh nhạt với mình bao lâu.
Ngay lúc Tiêu Hoằng điên cuồng chế tạo Ma Văn thúc đẩy cùng với tuyến truyền dẫn Ngự lực, Bác Sơn đã lại một lần nha đi tới căn nhà gô Tiêu Hoằng, phía sau lưng đeo mấy cánh cửa sổ mới tinh, toàn bộ đều là thủy tinh cường độ cao.
- Tiêu ca, đây là Tang Lâm làm ra cho huynh, vật này khẩng định rất chắc chắn.
Bác Sơn đi vào phòng Tiêu Hoằng, nhẹ giọng nói:
- Còn đám người Điền Tân, cứ treo như vậy? Không cho ăn gì sao?
- Ngươi đi nói cho mọi người bên ngoài biết, có một điều ngoại lệ có thể tùy tiện cho Điền Tân ăn, bất kể là ai, bất cứ lúc nào tùy chỗ đều có thể, tuyệt đối không truy cứu!
Tiêu Hoằng chuyên chú chế tạo Ma Văn, đồng thời phân phó. Điều này đồng dạng cũng là một loại thủ đoạn chém tâm lý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT