Cùng lúc đó, Lạc Tuyết Ninh ngồi tàu Trân Ny chầm chậm xuất hiện trên bầu trời Di Đà Tinh, lập tức đi đến trụ sở của Lạc Tuyết Ninh.

Ở dưới chân núi, một tòa lầu nhỏ hai tầng rất tinh xảo.

So sánh với căn nhà gỗ của Tiêu Hoằng, thật là cao quý hon không biết bao nhiêu.

Lúc này, ở gần căn nhà, Ngạc Lâm, sư ca của Lạc Tuyết Ninh đang đứng trong sân, bên cạnh hắn là một tên nam tử hơi gầy yếu, không cao lấm, hắn tên là cổ Thanh, không phải là đệ tử của A Di La, xem như nhân viên trên Di Đà Tinh. Bình thường giúp Ngạc Lâm làm việc, người như thế chính là tạp dịch ở Phạm Cương Tinh, ở Di Đà Tinh tên là người làm thuê.

So với tạp dịch trên Phạm Cương Tinh, người làm thuê ở Di Đà Tinh thường thường là nhân tài các quốc gia, hỗ trợ làm việc trên Di Đà Tinh, ở trong này cũng có chút đoàn thể giống như quân đội.

- Ngạc Lâm đại nhân, không ngờ hôm nay ngài ăn mặc anh tuấn như thế, khi Lạc Tuyết Ninh đại nhân gặp ngài, chắc chắn sẽ chấn động.

Cổ Thanh kính cẩn nói, đánh giá lại Ngạc Lâm, tóc chải vuốt thành nếp, có lẽ đa dùng hết cả một bình keo xịt tóc.

Quần áo cũng bỏ qua bộ áo dài thường ngày, mà đổi thành trang phục màu đen thường thấy ở ngoài Thánh Đàn, theo Ngạc Lâm thấy, Lạc Tuyết Ninh quanh năm không ở Thánh Đàn, hẳn là càng thích trang phục của Tận Cách công quốc. Chẳng qua bộ quần áo này mặc trên người Ngạc Lâm, lại càng bộc lộ non nớt, cơ bản thuộc loại đã non choẹt còn cố làm mặt lạnh.

Đối với những lời nịnh bợ của cổ Thanh, Ngạc Lâm cười khẽ, không nói gì, tiếp theo dùng tay nhẹ nhàng vuốt tóc.

Ở chân trời nhanh chóng xuất hiện chiến hạm Ma Văn Trân Ny, tiếp theo chầm chậm dừng lại ở bầu trời trên chỗ ở của Lạc Tuyết Ninh.

Một lát sau, cửa khoang mở ra, Lạc Tuyết Ninh mái tóc dài, đồng phục Tướng quân màu trắng bước ra khỏi khoang thuyền.

Lạc Tuyết Ninh thay đổi cách xuất hiện bình thường, đứng ở cửa khoang vén lại mái tóc, sắc mặt vẫn khó coi. Dù sao Gia Nại Cầm còn đang ở chung với Tiêu Hoằng ở thung lũng, tâm tình Lạc Tuyết Ninh tốt được mới là lạ.

Trên đường đi, Lạc Tuyết Ninh nghĩ tới nhiều nhất là làm sao đuổi ả hồ ly Gia Nại Cầm ra khỏi Thánh Đàn.

Nhìn Lạc Tuyết Ninh xuất hiện như thế ở cửa khoang, nói không quá đáng, Ngạc Lâm lập tức chấn trụ tại chỗ. Từ nhỏ đến lớn, Ngạc Lâm mới lần đầu nhìn Lạc Tuyết Ninh xuất hiện như thế, bất chợt làm dáng khiến cho bản thân Lạc Tuyết Ninh đã hết sức xinh đẹp càng làm người ta kinh diễm hơn.

- Oa nha, không ngờ Lạc Tuyết Ninh đại nhân trang điểm xong lại càng xinh đẹp hơn nữa.

Cổ Thanh không khỏi than thở, tiếp đó khẽ đụng Ngạc Lâm, nói tiếp:

- Không lẽ là vì Lạc Tuyết Ninh đại nhận biết hôm nay sẽ gặp ngài, đặc biệt trang điểm thêm?

- Cái này... Có lẽ thế...

Ngạc Lâm nghe vậy, sắc mặt không khỏi vui vẻ, không nói lời này cổ Thanh nói đúng hay sai, dù sao truyền vào trong tai Ngạc Lâm, lại làm hắn thật thoải mái.

Tiếp theo lại chỉnh trang phục, đi sang phía Lạc Tuyết Ninh.

- Này, tiểu sư muội, không ngờ đã nhiều ngày không gặp, muội lại xinh đẹp hơn, đúng là nữ lớn mười tám biến mà.

Ngạc Lâm tới gần Lạc Tuyết Ninh, đầy nịnh nọt nói.

Lạc Tuyết Ninh căn bản không chú ý tới Ngạc Lâm, lạnh lùng liếc hắn, chỉ hơi gật đầu, nơi có lệ:

-Ờ.

- Không biết tiểu sư muội hoàn thành tu luyện, có thể ở lại đi Đà Tinh lâu hơn không? Đến lúc đó chúng ta...

- Thật có lỗi, hiện giờ ta rất phiền.

Không nghe Ngạc Lâm nói hết, Lạc Tuyết Ninh trực tiếp lên tiếng, từ chối hoàn toàn sạch sẽ.

Nói xong, Lạc Tuyết Ninh dẫn theo trợ thủ đi thẳng đến chỗ ở của mình, trực tiếp ném Ngạc Lâm ở đó.

Ngạc Lâm không khỏi thất vọng, lại cảm thấy hết sức mất mặt, rõ ràng suy nghĩ vừa nãy chỉ là đơn phương, vừa muốn đuổi theo, lại thấy bên cạnh Lạc Tuyết Ninh chợt lóe ánh sáng vàng, tiếp theo hình ảnh 3 chiều của A Di La xuất hiện.

Thấy thế, tuy rằng Ngạc Lâm tràn đầy không cam lòng, nhưng cũng không thể không chuồn đi, bàng không để A Di La nhìn thấy bộ dạng này của Ngạc Lâm, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

- Bái kiến sư phụ.

Thấy hình ảnh 3 chiều của A Di La xuất hiện, Lạc Tuyết Ninh cúi người, coi như bình thản nói.

- Có tâm sự?

Tát Già đánh giá Lạc Tuyết Ninh, hỏi.

- Này.., không, không có.

Lạc Tuyết Ninh ngập ngừng một lát, trả lời.

- Trong lúc con đột phá cảnh giới, tâm tình không thể bảo trì ổn định, sẽ không tốt.

A Di La ôn hòa nói, tiếp theo nhấc tay, đầy nhẹ tới trước. Ở giữa bàn tay hội tụ vô số đốm sáng màu vàng, sau đó bay lượn quanh người Lạc Tuyết Ninh, chầm chậm thấm vào trong người nàng.

Khoảng khắc, nội tâm bực bội của Lạc Tuyết Ninh liền bình ổn trở lại.

Tiếp theo A Di La cũng không truy hỏi, quay đầu dẫn Lạc Tuyết Ninh vào tòa lầu 2 tầng, về phần trợ thủ của Lạc Tuyết Ninh cùng tàu Trân Ny thì ở lại giữ cửa.

Cùng lúc đó, trong Nhân sự các, Triệu Quần cùng Phùng Vĩnh Niên đang uống trà thơm, trước mặt còn có bàn cờ, xem ra rất là nhàn nhã.

- Còn không tới 3 tháng, sẽ tiến hành bổ nhiệm lại chức vụ trên Phạm Cương Tinh, không biết Triệu sư đệ có dồn thêm sức, lăn lộn một cái chức phó tổng quản hay không, trực tiếp đè ép Mạc Tu Tử.

Phùng Vĩnh Niên lên tiếng hỏi, giọng điệu hơi cung kính.

Nhìn lại Triệu Quần, sắc mặt vẫn có chút khinh thường, chầm chậm đáp:

- Phó tổng quản? Đó là chức vụ luôn bị đầy lên nơi đầu sóng ngọn gió, cũng không thể nhẹ nhàng lấy được thực quyền, toàn gánh tiếng xấu thay người khác, ta không có hứng thú. Hoặc là làm tổng quản, hoặc là làm chủ quản Nhân sự các, dù sao Nhân sự các là chức vụ mấu chốt, không cần nói cũng biết mức độ quan trọng. Ngược lại Phùng sư huynh à, nên lo lắng Tiêu Hoằng đi, tranh thủ trong thời gian ngắn đè bẹp hắn, bảo đảm vị trí hiện giờ của ngươi.

- Bây giờ tám phần là Tiêu Hoằng kia còn đang tranh giành với Hàn sương long, nói không chừng đã chết rồi. Mà chênh lệch giữa ta với Tiêu Hoằng cũng chỉ mấy trăm điểm thành tựu mà thôi, chỉ cần Triệu sư đệ lật tay vỗ một cái, đè chết Tiêu Hoằng, mấy ngày là ta có thể thoải mái vượt qua, hơn nữa triệt để bỏ xa Tiêu Hoằng.

Phùng Vĩnh Niên không chút lo lắng nói.

- Đều là người một nhà, giúp ngươi là nhất định. Nhưng ta vẫn khuyên ngươi làm chặt một chút, dù sao Tiêu Hoằng kia đúng là có chút tà môn mà.

Triệu Quần đi con cờ, nói tiếp, sắc mặt bình thản.

Chỉ là lúc này, Điền Tận mặt đầy kinh ngạc hơi kích động chạy vào, tới cạnh Triệu Quần cùng Phùng Vĩnh Niên.

- Hai vị sư huynh, chuyện lớn không xong rồi.

Điên Tận đầu đầy mồ hôi hô lên.

- Rốt cuộc là chuyện gì? Hoảng loạn như vậy.

Phùng Vĩnh Niên nhìn thấy bộ dạng của Điền Tận, hơi bất mãn nói.

- Hai vị sư huynh, các người xem lại bảng thành tựu hiện giờ đi.

Điền Tận lau mồ hôi, giọng run run nói.

Thấy Điền Tận như thế, Triệu Quần cùng Phùng Vĩnh Niên thoáng kinh ngạc, tiếp theo mở Ma Văn tuần tra tư liệu, chuyển sang bảng thành tựu.

Kết quả, tình huống bảng thành tựu trên màn hình, ánh mắt Triệu Quần và Phùng Vĩnh Niên biến đổi, sững sờ tại trận!

Nhìn thấy Tiêu Hoằng vốn ở trong mắt Triệu Quần và Phùng Vĩnh Niên đã bị đè ép hết mức, bây giờ điểm thành tựu tăng vọt lên 30.000 điểm thành tựu, trực tiếp vượt qua Triệu Quần leo lên vị trí thứ 3, đầy Triệu Quần xuống hạng 4!

Triệu Quần vẫn đang ngồi ổn định, nhìn thấy thứ tự này, sắc mặt không ngừng biến đối, cuối cùng trở nên khó coi khiếp sợ.

Nếu thứ tự này giữ vững sau 2 tháng rưỡi nữa, Tiêu Hoằng sẽ thay thế vị trí của hắn, chết người ở chỗ nếu Tiêu Hoằng vượt luôn Đông Lộc, vậy thì hậu quả là gì?

Tiêu Hoằng sẽ trở thành lão đại ở Phạm Cương Tinh!

Bản thân Triệu Quần cùng Phùng Vĩnh Niên đã kết thù với Tiêu Hoằng, kể cả thể lực Tần Nhược Bạch ở Phạm Cương Tinh cũng sẽ bị đánh sâu chưa từng có. Đúng thế, bây giờ nhìn Tiêu Hoằng ôn hòa như vậy, nhưng không ai lại hoài nghi thủ đoạn của Tiêu Hoằng, một khi trở nên tàn bạo, không chuyện gì là không dám làm.

Dù là bây giờ trì trệ không tiến, cũng đã khiến Triệu Quần lãnh đủ.

- Tại sao lại thế được?

Triệu Quần không thể chịu nổi hô to.

Phùng Vĩnh Niên cũng toát mồ hôi, ở Phạm Cương Tinh, bë cánh Tần Nhược Bạch có chức vị cao nhất là Triệu Quần, nếu Triệu Quần ngã xuống, đủ biết hậu quả.

- Nghe nói, Tiêu Hoằng chỉ tốn một đêm liền trị khỏi cho Hàn sương long, Thương Luân trả cho Tiêu Hoằng 30.000 điểm thành tựu.

Điền Tận run sợ đáp, trong lòng cũng thấy không ổn.

Tuy rằng trước mắt chưa phải tuyệt cảnh, nhưng tốc độ tăng điểm thành tựu của Tiêu Hoằng thật là quá nhanh, nhanh đến đáng sợ. Trong một tháng, cướp bóc 90.000 điểm thành tựu, dù là ở Di Đà Tinh cũng là chuyện không dám tưởng tượng.

Nháy mắt, không khí trong phòng trở nên nặng nề, nghiêm trọng.

Hành động vô tình của Tiêu Hoằng đã gây ra chấn động quá mạnh mẽ, đánh thẳng vào mười hạng đầu, đã khiến người các phe cánh cảm thấy chướng mắt, lại vọt lên ba hạng đầu, tuyệt đối sẽ kinh động khắp nơi, bởi vì không cần nói cũng biết tầm quan trọng của chuyên nghiệp ở ba hạng đầu.

Cái này không đơn giản là cướp chén cơm của mười hạng đầu, còn là áp chế người mười hạng đầu, nhất là Triệu Quần, mục đích có vẻ rõ ràng, muốn cướp lấy vị trí và quyền lợi của hắn!

Không chỉ có Triệu Quần Nhân sự các, Đông Lộc ở tổng bộ Phạm Cương Tinh cũng phát hiện bảng thành tựu thay đổi, đã đứng ngồi không yên.

Tuy rằng trước mắt điểm thành tựu nhìn như hắn vẫn dẫn đầu, nhưng điểm thành tựu này là do hắn tích góp từng chút trong 20 năm, còn Tiêu Hoằng thì sao, chỉ không tới 1 tháng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play