Thấy cảnh này, sắc mặt Hà Phương không khỏi hồng lên, dưới điều kiện nhất định là uy lực không kém, có được năng lượng thể hoa mỹ như vậy, Hà Phương mới thấy được lần đầu.

Đồng thời trong lòng Hà Phương lại bắt đầu đập rộn lên, đúng rồi, đây chính là Chiến văn mà nàng mơ ước cầu mong.

Hiển nhiên, không nói cấp bậc Ngự lực cùng học thức, so với Tát Già, Tiêu Hoằng càng biết thỏa mãn yêu cầu sở thích của khách hàng hơn.

- Ngoài ra còn có tính sát thương diện rộng, cô có thể thử xem.

Tiêu Hoằng không yên lòng nói, lỗ tai dựng thẳng, cố gắng thu hết động tĩnh trong phòng.

-ừ.

Hà Phương gật đầu như bé ngoan, tiếp theo quắp tay lại, trong lòng bàn tay nhanh chóng hình thành đoàn năng lượng đủ màu sắc, tiếp theo ném đoàn năng lượng ra.

Nháy mắt, đoàn năng lượng ném lên không trung liền nổ tung, giữa không trung hình thành biển hoa, tiếp theo biển hoa rơi xuống đất liền nổ tung, tràng cảnh xinh đẹp đồ sộ mà nguy hiểm.

-Oa!

Nhìn cảnh tượng này, Hà Phương hét to lên, ánh mắt tóe sao nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào.

- Được rồi, là thế, còn có những biện pháp công kích khác, cô trở về từ từ tìm hiểu.

Tiêu Hoằng nói.

- Đã biết, sư thúc cứ yên tâm, ta chắc chắn khổ luyện Chiến văn ngài tặng cho ta.

Hà Phương giòn giã đáp, hảo cảm với Tiêu Hoằng quả thật là tăng vùn vụt.

- Đúng rồi, sư thúc, Dược văn làm trắng này phải bán thế nào?

Hà Phương hỏi tiếp.

- Tự cô quyết định đi.

Tiêu Hoằng vẫn cứ lo lắng nói.

Nói chuyện vài câu với Hà Phương, Tiêu Hoằng đuổi nàng ta đi, sau đó quay đầu chạy vào nhà, sắc mặt nặng nề như một người sắp phải đối mặt với ngàn quân.

Vào phòng ngủ, lúc này bên giường Gia Nại Cầm đã bày một cái bàn nhỏ, bên trên là thịt linh thú được nấu nướng tỉ mỉ, còn có mấy món ăn nhỏ.

Gia Nại Cầm nằm trên giường cùng Lạc Tuyết Ninh ngồi bên ghế, đang trò chuyện kiểu ngoài cười trong không cười, nhìn như rất hòa hợp, thật ra....

- Gia Nại Cầm tỷ tỷ, có lẽ tỷ còn không biết, chiếc giường tỷ đang nằm là ta tự tay trải cho Tiêu Hoằng, chăn đệm này còn là ta dùng trước kia.

Lạc Tuyết Ninh mặt cười tươi nói với Gia Nại Cầm.

- Vậy sao? Nhưng bây giờ hình như ta cũng đang dùng, ha ha.

Gia Nại Cầm đáp lại.

Những lời nhìn như khách sáo, lại che giấu sát khí, vẫn đang tiếp tục qua lại cho nhau.

Còn Tiêu Hoằng đi vào phòng ngủ, liền không nói một lời, cũng ngồi vào ghế.

- Tiêu Hoằng, sao rồi, chuyện Hà Phương xong chưa? Tới đây, cho ngươi đùi linh thú này.

Lạc Tuyết Ninh hết sức nhiệt tình nói, tiếp theo xé cái đùi linh thú, còn cố ý thôi thôi, đưa cho Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng cũng không quan tâm, cầm lấy cái đùi linh thú liền vùi đầu gặm, há mồm cắn miếng lớn.

Gia Nại Cầm nhìn động tác của Lạc Tuyết Ninh, ánh mắt co rụt, tiếp theo làm ra vẻ đáng thương nói:

- Tiêu đại sư, cánh tay của ta không nâng lên được, vừa nãy ta còn chưa ăn xong mà.

- Ồ, coi ta kìa, sao lại bỏ quên tỷ tỷ chứ? Vừa vặn, thịt linh thú này cũng là một loại thuốc bổ, để cho tiểu muội đút tỷ tỷ ăn đi.

Không chờ Tiêu Hoằng phản ứng, Lạc Tuyết Ninh đã giành nói trước, ngồi ngay bên giường làm giống như Tiêu Hoằng, chầm chậm nâng Gia Nại Cầm dậy, tự mình đút thịt linh thú cho Gia Nại Cầm.

Chỉ là, trong ánh mắt đối diện của hai người, lại bắn tia lửa tung tóe.

- Không biết Gia Nại Cầm tỷ tỷ phải tĩnh dưỡng bao lâu vậy.

Vừa đút, Lạc Tuyết Ninh lại hỏi, hơn nữa tay cầm thịt linh thú cố ý lệch hướng thường xuyên.

- ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng, ta bị thương rất nặng.

Gia Nại Cầm nói, hơn nữa còn ho khan thật manh, văng đầy người Lạc Tuyết Ninh.

Tiêu Hoằng không để ý, vùi đầu cắn đùi linh thú, trên thực tế chuyện đến lúc này, bảo Tiêu Hoằng làm sao đây?

Cứ như vậy qua một buổi chiều, Tiêu Hoằng luôn trong kinh hôn bạt vía, cảm giác trong phòng có hai quả bom, lúc nào cũng có thể nổ tung.

Càng làm Tiêu Hoằng khó chịu là hắn bất lực ngăn cản, mặc kệ là Lạc Tuyết Ninh hay Gia Nại Cầm, cấp bậc Ngự lực đều cao hơn hắn.

Thẳng đến chạng vạng, dù không cam lòng, nhưng Lạc Tuyết Ninh vẫn phải rời đi, chạy đi Di Đà Tinh, nàng đã có hẹn với sư phụ A Di La.

- Lạc muội muội, sao lại đi rồi, ta phải nằm trên giường, không tiến muội được, đừng trách nha.

Gia Nại Cầm thấy Lạc Tuyết Ninh đứng dậy, cười hì hì nói, khiến người ta cảm giác như đây là nhà của nàng.

- Cái gì tiến hay không chứ, không lâu nữa ta sẽ quay lại, dù sao Gia Nại Cầm tỷ tỷ là bệnh nhân, ta cũng có thể chia sẽ một ít trọng trách giúp Tiêu Hoằng chiếu cố bệnh nhân, cái này cũng là thuộc bổn phận của ta.

Lạc Tuyết Ninh ngoài cười trong không cười nói.

Hai người cứ thế qua lại, “tán gẫu” mãi 5 phút, lời nói tràn đầy nghệ thuật, toàn là viên đạn bọc đường, không ai nhường ai.

Thẳng đến khi Tiêu Hoằng đưa Lạc Tuyết Ninh đến tàu Trân Ny, nhìn nó chầm chậm biến mất ở chân trời, Tiêu Hoằng đứng trên đỉnh núi mới thở phào, sau đó quay đầu xuống núi, về phòng tiếp tục đọc sách.

Lần này Tiêu Hoằng đọc chủ yếu là sách về Lạc Đan Luân đế quốc truyền thừa trong Tàng thư các, tuy rằng cũng không toàn diện, nhưng ở thế đạo bây giờ vẫn còn sót lại, cũng là chuyện hết sức may mắn.

Mà Tiêu Hoằng đang xem, là một ít truyền thuyết về Lạc Đan Luân đế quốc. Cái gọi là truyền thuyết, tự nhiên là những chuyện không thể kiểm chứng, hơn nữa còn có bản đồ Lạc Đan Luân đế quốc thời kỳ hưng thịnh nhất.

Rải rác chiếm cứ 1/3 toàn bộ Vũ trụ Thái Qua, trong đó Phục Thản Đe Quốc ngoại trừ hoàng đô ra, toàn bộ lãnh thổ cùng với Tận Cách công quốc đều thuộc lãnh thổ Lạc Đan Luân đế quốc.

Dựa theo Vũ trụ Thái Qua cùng với cách nói chủ lưu, theo Cáp Thụy Sâm dẫn dắt, Lạc Đan Luân đế quốc xâm lược khắp nơi, cướp bóc giết hại.

Lời giới thiệu rất hàm hồ qua loa.

Trong sách mà Tiêu Hoằng đọc, có giới thiệu rõ ràng, bên trong Lạc Đan Luân đế quốc có một nửa lãnh thổ còn chưa bao giờ thăm dò mở ra.

Trong đoạn thời kỳ đó, được Lạc Đan Luân đế quốc gọi là thời đại khai thác, thậm chí có nhiều công dân bình thường tham dự vào đó.

Tiếp theo đó, các quốc gia khác trong Vũ trụ Thái Qua kiêng kỵ phong cách cứng cỏi của Cáp Thụy Sâm, liên hợp cùng tấn công người Lạc Đan Luân, người Lạc Đan Luân cũng bị gắn cho danh hiệu Ma tộc.

Cuối cùng truyền thuyết chủ yếu ở Vũ trụ Thái Qua, là sáu đại Ngự không vậy giết Cáp Thụy Sâm.

Cuối cùng là con số đẫm máu, Cáp Thụy Sâm cả đòi giết hại binh lính, bình dân 24 triệu người, còn cái gọi là sư đoàn chính nghĩa, sáu thể liên hiệp giết hại 23 tỷ người Lạc Đan Luân, bao gồm cả phụ nữ trẻ em.

Tiếp theo, mấy tỷ người Lạc Đan Luân còn lại hoàn toàn không có nhà mà về, sống lang bạt, không ngừng bị hãm hại, ức hiếp. Các quốc gia đều thiết lập trại tập trung, chuyên dùng giam giữ người Lạc Đan Luân, thậm chí lấy người Lạc Đan Luân làm thí nghiệm virut.

Cho đến nay, lượng người Lạc Đan Luân được biết ở Vũ trụ Thái Qua đã không đủ 100 triệu, đa số đều mai danh ẩn tích, thậm chí không dám cho người ta nhìn thấy màu mắt của họ.

Ở những trang cuối của quyển sách này, Tiêu Hoằng còn thấy được toàn là bút tích của A Di La, chủ yếu nói rõ một chuyện.

Đó là người Lạc Đan Luân là chủng tộc khó đồng hóa nhất ở thế giới này, đã hơn ngàn năm, bọn họ vẫn trốn ở các góc vũ trụ, con cháu chút chít của họ vẫn chưa từng quên mình là người Lạc Đan Luân, từng là chủng tộc vĩ đại nhất Vũ trụ Thái Qua, không có một trong.

Đối mặt với hãm hại, bình dân thường hay khiến người ta cảm thấy nhịn nhục chịu đựng, nhưng bất cứ nơi nào, bọn họ cũng không quên mình là ai.

Nửa tiếng sau, đọc xong từ đầu đến cuối, Tiêu Hoằng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, Tiêu Hoằng cảm giác trực quan nhất là người Lạc Đan Luân thật bi thảm, nhưng vẫn tràn đầy kiên cường.

Điều này cũng đúng với khi Tiêu Hoằng đến Mặc Hoàng thành, hơn ngàn năm, người Lạc Đan Luân có thể bị thay đổi mọi thứ, nhưng vĩnh viễn không thể thay đổi được lòng tin trong lòng người Lạc Đan Luân.

Khép sách lại, đặt lên giá, Tiêu Hoằng lại lấy ra một quyển tiếp tục xem.

Nhưng mà vừa đọc, Tiêu Hoằng lại đổi sắc, nơi này có một cái truyền thuyết về Hàn sương long khiến cho Tiêu Hoằng chú ý. Đó là Hàn sương long vốn không phải loài sinh vật tự nhiên, mà do Cáp Thụy Sâm lợi dụng Hàn băng vạn năm sáng tạo ra.

Ở Lạc Đan Luân đế quốc, Hàn sương long giống như lá cờ vua, nơi đi qua đại biểu cho sự tồn tại cùng với quyền uy của Cáp Thụy Sâm. Về phần Cáp Thụy Sâm chế tạo ra bao nhiêu con Hàn sương long, không có ghi chép cụ thể nào.

- Cái gì thế nàỵ?

Nhìn thấy truyền thuyết này, Tiêu Hoằng không khỏi hô to, nếu thật là thế, vậy thì làm sao con Hàn sương long kia lại chạy tới đây?

Đúng rồi? Chủ nhân chân chính của con Hàn sương long kia là ai? Tại sao lại tới Thánh Đàn? Tiêu Hoằng thầm nghị, theo Tiêu Hoằng biết, là một lão già điên trốn trong Phong ma cốc, bình thường rất ít lui tới với người ngoài.

Trong lúc Tiêu Hoằng đang buồn bực, Sức văn thân phận của Tiêu Hoằng bật lên màn hình nhỏ, bên trên biểu hiện Tiêu Hoằng được chuyển vào 30.000 điểm thành tựu, lời nhắn có ghi chú: thù lao chữa trị Hàn sương long.

Điểm thành tựu này được gửi từ Phong ma cốc.

30.000 điểm thành tựu, nếu chỉ là điều trị linh thú bình thường, tuyệt đối là cái giá trên trời. Nhưng mà chữa trị cho Hàn sương long, cái giá này chỉ là bình thường thôi.

Nhưng nhìn lại có 30.000 điểm thành tựu vào túi, Tiêu Hoằng tự nhiên cũng vui vẻ.

Đồng thời lần này, điểm thành tựu cá nhân của Tiêu Hoằng đã đạt tới 880.000 điểm, nhảy thẳng hạng 3, chỉ kém hơn 20.000 điểm là đuổi kịp Đông Lộc đang 110.000.

Đối với ngoại đồ bình thường, 20.000 điểm thành tựu đó là con số vô cùng khổng lồ, nhưng đối với Tiêu Hoằng, không tính là cái gì, tính toán kỹ càng, Tiêu Hoằng vào Thánh Đàn còn không tới 1 tháng mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play