Mãi đến hai giờ sáng, Tiêu Hoằng mới xem như hoàn toàn buông tha cho Tát Già
Mà Tát Già cùng đã rất mệt mỏi, ngã mình trên giường gỗ, cố dỗ mình vào giấc
' ngủ, trái lại Tiêu Hoằng vẫn như trước ghé vào trên bàn gỗ, ung dung lấy ra một trang giấy Tát Già lưu lại.
Mặt trên ghi chép chính là bệnh tình thương tích hiện tại của Gia Nại Cầm, một cánh tav bị gãy, tình huống tạm thời không rõ, Ngự lực trong
cơ thể vẫn chưa chữa trị hoàn toàn, có ba chỗ điểm chết.
Đối với bệnh tình của Gia Nại Cầm, Tiêu Hoằng chỉ nhìn qua vài phút
liền đặt qua một bên, bắt đầu tiếp tục cúi đầu, nghiên cứu các thứ của
mình.
Trải qua tám tiếng thỉnh giáo vấn đề với Tát Già, Tiêu Hoằng đối với
phối chế Ôn nhuận dịch kiểu mới cũng đã có ý nghĩ riêng. Loại Ôn nhuận
dịch kiểu mới này, đối với hiệu quả tẩm bổ Ngự lực sẽ rơi chậm lại trên
diện rộng, lại biến thành là độ sinh động điều động Ngự lực, cùng với
chữa trị Ngự lực.
Nghiên cứu lần nàv ước chừng kéo dài hai tiếng, Tiêu Hoằng mới tùy
tiện tìm chỗ cột dâv thừng, rồi đơn giản nằm trên dâv thừng, ôm túi hành trang tùy thân ngủ ngáy o o.
Đảo mắt, thời gian đã tới tám giờ sáng, Tát Già vừa mở hé hai mắt,
đầu tiên liền nhìn thấy, Tiêu Hoằng nằm trên dâv thừng ngủ ngáy o o.
Không kềm được bên trong ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, đối với cách thực hiện của Tiêu Hoằng, Tát Già tự nhiên có thể nhìn ra được đây là
huấn luyện năng lực cân bằng tiềm ẩn của thân thể.
Trên cơ bản, tạo cho Tát Già có cảm giác đầu tiên: là dường như Tiêu
Hoằng không có lúc nào là không huấn luvện bản thân một cách khẳc khổ.
Tuv nhiên, Tát Già cũng không có quá phận để ý tới, chậm rãi đứng lên, vươn ngón tay thúc thúc nhẹ Tiêu Hoằng hai cái.
Gần như ngay khoảnh khẳc ngón tay của Tát Già vừa mới chạm vào thân
thể Tiêu Hoằng, chỉ thây Tiêu Hoằng “vèo” một cái, liền mở ra hai mắt,
tiếp theo xoay người một cái, trực tiếp hơi ngồi chồm hổm thân mình phía trên dây thừng, bên trong ánh mắt lóng lánh vẻ cảnh giác.
Đối với loại phản ứng thần kinh quá mức nhạy cảm này của Tiêu Hoằng, Tát Già cùng không có mảy mav để ý, chỉ nhẹ giọng nói:
- Bắt đầu công việc!
Nói xong, Tát Già liền đi tới cửa.
Tiêu Hoằng quav qua quav lại nhìn xem xung quanh một vòng, mới từ
trên dây thừng nhảy xuống, đeo túi hành trang tùy thân trên lưng, mang
theo cái mũ cỏ nhỏ, rồi đi theo sát ở phía sau Tát Già, đi ra ngoài. (ở
dơ quá không thấy vệ sinh cá nhân gì cả! )
Đi tới tầng trệt chỗ Gia Nại cầm, vừa đi vào hành lang, Tiêu Hoằng
liền nhìn thấy Lý Qua cùng với gã Dược sư đang đi qua đi lại bên trong
hành lang, trên mặt như trước lộ vẻ lo lắng mờ nhạt.
Tuv rằng Gia Nại cầm đã không còn nguv hiểm tới tính mạng, nhưng điều này không có nghĩa là Gia Nại cầm đã hoàn toàn không có việc gì.
Đương nhiên, tuy rằng mọi người quan tâm lo lắng nhưng không có mệnh
lệnh của Tát Già, bất kể là Lý Qua hay là gã Dược sư tùy tùng, cũng
không dám tùy tiện bước vào bên trong phòng bệnh.
Nhìn thấv Tát Già dẫn theo một người đội mũ rơm chậm rãi đi tới, Lý Qua liền dẫn gã Dược sư cung kính đi tới trước mặt Tát Già.
- Tát Già đại nhân! Không nghĩ tới ngài tới sớm như vậy!
Lý Qua cực kỳ cung kính nói, tiếp theo nhìn về phía Tiêu Hoằng, hơi có chút kinh ngạc:
- Vị này là...
- Ái chà... Hẳn là ẩn sĩ ở
Phạm Cương Tinh, y thuật cao minh, là ta đặc biệt mời đến, nhìn thử xem
có thể dùng phương thức trị liệu kiểu mới, trị hết bệnh cho Gia Nại Cầm
hav không!
Tát Già hơi dừng một chút, lên tiếng nói.
Kỹ thật Tát Già nói như vậy, thật đúng là không phải là thật lòng
nâng cao Tiêu Hoằng . Nhưng dù sao cùng không đến mức nói Tiêu Hoằng này còn là một tên ngọai đồ, y thuật rốt cuộc thế nào vẫn chưa biết được,
gần đây đang ở giai đoạn học tập.
Nếu nói như vậy, đợi Tiêu Hoằng nếu thực không trị lành bệnh cho Gia
Nại Cầm, tên Lý Qua đó sẽ nghĩ thế nào? Để cho một tên ngọai đồ nho nhỏ
xem bệnh cho Thượng tướng Gia Nại Cầm, thì thế nào chứ? Lấy Gia Nại Cầm
xem như con
Nhóm dỉch Lang Khách Ngiỉời dịch bagiatam
Ma Ngân vipvanda Đình Vũ
chuột trắng nhỏ dùng làm thí nghiệm hay sao?
-Điều này không thể nghi ngờ chính là trắng trợn khinh thường Thượng Tri Tự
Do Quốc.
- Không nghĩ tới trên Phạm Cương Tinh này, còn có nhân vật bực này! Hạnh
' ngộ, hạnh ngộ!
Lý Qua bày ra một bộ dáng cung kính, cúi người chào Tiêu Hoằng.
Trái lại Tiêu Hoằng cũng không có biểu hiện quá nhiều, chỉ hơi gật
gật đầu. Hôm nay hắn đến đây thực ra cũng không phải là phát thiện tâm
cái gì, mà hoàn toàn là chạy theo một vạn điểm thành tựu kia mà tới.
Không hề có nhiều lời vô nghĩa, Tiêu Hoằng liền chậm rãi theo sau Tát Già, đi vào bên trong phòng bệnh.
Giờ phút này, Gia Nại Cầm đã tỉnh, chỉ có điều là cực kỳ suy yếu. Hà
Phương đang bưng một chén cháo loãng, đút cho Gia Nại Cầm, với bộ dáng
một tiểu hộ sĩ điển hình.
Hơi đánh giá một chút dung mạo Gia Nại cầm thực không tệ, chỉ là trên mặt có một vết sẹo thật sâu, hoàn toàn phá hủy cả một khuôn mặt xinh
đẹp.
Tuy nhiên, đối với điều này Tiêu Hoằng cùng không có quá mức để ý,
tháo mũ cỏ xuống giắt bên hông, Tiêu Hoằng liền tự mình đi tới bên cạnh
Gia Nại Cầm, từ trong túi hành trang tùy thân lấv ra một cây ngân châm,
phi thường tùy ý đâm trên cánh tay Gia Nại cầm hai nhát, sau đó hỏi:
- Có cảm giác gì không?
Chỉ thấy Gia Nại cầm cực kỳ suy yếu lắc lắc đầu, trên gương mặt suy yếu toát ra một tia tuyệt vọng.
Đối với loại ánh mắt này của Gia Nại Cầm, Tiêu Hoằng không để ý đến, ánh mắt như vậy, hắn đã từng thấy rất nhiều rồi.
- Tát Già đại nhân! Thần kinh của người bệnh không có hoàn toàn khôi phục, ta trước chữa trị thần kinh cho nàng được chứ?
Tiêu Hoằng dời ánh mắt nhìn Tát Già, lên tiếng hỏi.
- Ngươi có nắm chắc?
Tát Già hỏi ngược lại, không thể phủ nhận, giọng điệu của Tiêu Hoằng
này phi thường tùy ý, khiến Tát Già cảm thấy có chút kinh ngạc.
Không chỉ là Tát Già, mà ngay cả Lý Qua cùng có chút phát mộng, từ
trong giọng điệu của Tiêu Hoằng, Lý Qua chỉ cảm thấy Tiêu Hoằng này chữa trị thần kinh, nghe ra như thế nào giống như trị liệu cảm mạo sơ sài.
Nếu như thật có thể trị liệu thần kinh trăm phần trăm, điều đó tuyệt đối có thể nói là Đại dược sư siêu cấp.
Trên thực tế, ngay cả bản thân Tát Già, đối với tổn thương thần kinh cũng là duv trì thái độ cẩn thận.
- Từng trị qua mấy ngàn người rồi!
Tiêu Hoằng từ từ đáp lại một tiếng, rồi tùy tiện đặt túi hành trang
tùy thân lên trên bàn, ra hiệu bảo Hà Phương tránh ra. Sau đó Tiêu Hoằng lấy ra từ trong túi Ma Văn hộp gỗ kim ti, Ngay sau đó lấy mười hai cây
Ma Vãn châm cho vào dung dịch khử độc.
Đồng thời, lại từ trong túi hành trang, lấy ra lọ nước thuốc Kinh Nguyên còn lại chưa dùng hết, mở nắp.
Nhìn thấv Tiêu Hoằng lấy ra Ma Văn châm, Tát Già đứng ở một bên cẩn thận quan sát, thần sắc không kềm được hơi biến đổi.
Châm cứu thuật?
Dường như không đúng hoàn toàn, bởi vì từ phía trên nó Tát Già nhìn thấy có Khí Văn tinh tế.
“Người kia, rốt cuộc định làm gì đây? Đây là y thuật gì?” Trong lòng Tát Già rất kinh ngạc.
Lý Qua ở một bên, tự nhiên không biết Tiêu Hoằng rốt cuộc là lai lịch gì. Ở trong mắt hắn chỉ biết, người được Tát Già mời tới tuyệt đối
không tệ. Nhất là khi Tiêu Hoằng lấy ra Ma Văn châm, bên trong ánh mắt
hắn lại tràn ngập ngạc nhiên.
- Không hổ là cao nhân thế ngoại bí ẩn ở vùng núi a, y thuật thật đặc biệt như vậy!
Lý Qua nhỏ giọng với gã Dược sư ở bên cạnh.
Về phần gã Dược sư tùy tùng, cùng bị loại y thuật kỳ lạ của Tiêu
Hoằng hấp dẫn, một khắc không ngừng nhìn chằm chằm mỗi một động tác của
Tiêu Hoằng, trên mặt tràn ngập vẻ ngạc nhiên vô cùng tận.
Không hề nghi ngờ, Tiêu Hoằng thông qua thuật châm cứu, sáng tạo kỹ
thuật Ma Văn châm chừa trị thần kinh, đối với bất kỳ người nào mà nói,
đều là cực độ
Nhóm dịch Lang Khách Người dịch bagỉatam
Ma Ngân vipvanda Đình Vũ
mới lạ.
- , ,
Mọi người đều có chút không thể tin được, Tiêu Hoằng; thật sự có thể dùng phương thức này chữa trị thần kinh trăm phần trăm.
•
Ngay cả Gia Nại cầm nằm ờ trên giường vô cùng suy yếu, bên trong ánh mẳt
. tuyệt vọng đều thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trái lại thời điểm này Tiêu Hoằng, cùng không hề chú ý tới vẻ mặt của bất kỳ kẻ nào. Hẳn thản nhiên từ trong dung dịch khử độc lấy ra một cây Ma Văn châm, sau khi chấm vào nước thuốc Kinh Nguvên liền trực tiếp đâm vào phía trên cánh tay Gia Nại Cầm, tiếp theo là cây thứ hai, cây thứ
ba...
Rất nhanh, mười hai cây Ma Vãn châm liền theo thứ tự ghim hết phía trên cánh tay Gia Nại Cầm, hỉnh thành một tổ hợp kỳ dị.
Tiếp theo Tiêu Hoằng liền có vẻ phi thường tùy ý, mở ra năm ngón tay
gắn lên phía trên mười hai cây Ma Văn châm, rồi điều động Ngự lực trong
cơ thể.
Trong chớp mắt, bàn tay Tiêu Hoằng bắt đầu tỏa ra vầng sáng màu tím,
cùng mười hai cây Ma Văn châm bắt đầu dẫn chấn động cao tần lên, đồng
thời hình thành luồng điện mang mãnh liệt nối tiếp cùng nhau.
Đại khái chỉ trôi qua vài phút, cùng với tiếng gió “ong ong” rõ ràng, lại nhìn cánh tay trắng nõn thon dài của Gia Nại Cầm không kiềm được co giật mấy cái.
Theo động tác này làm ra, Tát Già vẫn đang cẩn thận quan sát Tiêu
Hoằng, không kềm được khóe miệng cũng co giật mấy cái. Đúng vậy! Trước
đó hắn từng nghĩ đến, Tiêu Hoằng rất có thể sẽ dùng một vài phương pháp
cỗ xưa chữa trị thành công, nhưng tuyệt đối hắn không nghĩ tới lại dễ
dàng như vậy.
Một bên Lý Qua cùng gã Dược sư tùy tùng, khóe miệng lại hơi há hốc, mẳt nhìn nhau, bên trong ánh mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên.
Quả thật không hỗ là cao nhân thế ngoại, là đại ẩn sĩ, ra tay quả
nhiên không giống người thường, về phần chữa trị tổn thương thần kinh,
thường thường chính là một quá trình dài lâu, thế nhưng trước mắt, bọn
họ tuyệt đối không nghĩ tới, ở trong tay Tiêu Hoằng quả thực chính là
hiệu quả nhanh chóng như vậy.
Không nhịn được, Lý Qua cùng gã Dược sư tùy tùng lại một lần nữa dời
ánh mắt nhìn Tát Già, bên trong ánh mắt tràn ngập vô tận cảm kích, vốn
Tát Già cùng bọn họ chỉ là mới gặp nhau không lâu, không nghĩ tới Tát
Già lại quan tâm chiếu cố như thế, mời đến cao nhân như thế! Lần này cần phải đáp lại nhiều nhân tình cho Tát Già đây!
Về phần Gia Nại cầm thời điểm này, chỉ cảm thấy cánh tay truyến đến
cơn đau đớn từng đợt, giống như kim đâm bình thường. Thế nhưng Gia Nại
Cầm đã có thể thực sự cảm nhận được, cánh tay không còn cảm giác kia,
dường như lại một lần nữa bắt đầu thuộc về chính mình.
Không kềm được ánh mắt của Gia Nại Cầm nhìn về phía Tiêu Hoằng, tràn ngập cảm kích và sùng kính.
Trái lại Tiêu Hoằng như trước vẫn cực độ bình tĩnh, mới đầu nhìn thấy vẻ mặt cùng loại như Gia Nại Cầm lúc này, Tiêu Hoằng còn có một chút
cảm giác thành tựu nho nhỏ, nhưng sau khi liên tiếp tận mắt thấy gần cả
ngàn ánh mắt như vậy, theo bản năng hắn đã có chút chai rồi.
Mười phút sau, Tiêu Hoằng với vẻ mặt lạnh nhạt, rất nhanh rút ra từng cây Ma Văn châm trên cánh tay Gia Nại Cầm... sau đó lấy ra một cây ngân châm, châm thẳng trên mu... bàn tay Gia Nại cầm.
- A!
Gia Nại Cầm kiềm lòng không được phát ra một tiếng kêu đau đớn, tiếp theo liền theo bản năng rụt cánh tay mình lại.
- Xong rồi!
Tiêu Hoằng nhìn vẻ mặt đau đớn của Gia Nại Cầm, giọng điệu thoải mái
nói, đồng thời thật cẩn thận cất từng cây Ma Văn châm vào hộp gỗ kim ti.
Vẻ mặt Lý Qua cùng gã Dược sư tùy tùng lúc này có vẻ thật khoa
trương, mẳt mở lớn miệng há hốc. Nhất là nhìn thấy vẻ mặt dừng dưng kia
của Tiêu Hoằng, dường như không có tốn sức mảy mav nào, cũng không có
mảy mav dao động. Xem ra trị liệu tổn thương thần kinh, không cần tốn
nhiều sức lắm.
Thật sự là sâu không lường được! Thánh Đàn này thật đúng là y như lời đồn ở bên ngoài: là địa phương tàng long ngọa hổ!
Trong lòng gã Dược sư tùy tùng không kềm được cảm thán, thân là Dược
sư, hắn tự nhiên hiểu được, đối với Dược sư thường quy mà nói, trị liệu
tổn thương thần kinh rốt cuộc khó khăn biết bao!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT