Thấy sóng dao động Ngự lực bên trong phòng tiêu tán, Lý Qua mới cực độ cung kính khè gõ cửa hai cái, sau đó thật dè dặt đẩy cửa đi vào.

— Đầu tiên ập vào mắt Lý Qua là Tát Già tò vẻ mỏi mệt, cùng với mồ hôi trên mặt

Tát Già, điều nàv không thể nghi ngờ làm cho trong lòng Lý Qua tràn đầy cảm kích.

- Tát Già đại nhân! Tình trạng Gia Nại cầm Tướng quân thế nào?

Đi vào bên cạnh Tát Già, Lý Qua thật cẩn thận hỏi.

- Đã kết thúc đợt trị liệu thứ nhất, đại bộ phận ngự lực đã chữa trị, còn có một bộ phân nhỏ sót lại. Mặt khác, còn phải xem thử cánh tay gãy của nàng, có còn khôi phục tri giác hav không!

Tát Già cầm khăn mặt Hà Phương đưa qua, lau lau mặt, nhẹ giọng đáp lại.

ngoài miệng tuy ràng nói thoải mái, nhưng trong lòng Tát Già lại biết rò rằng, nếu muốn tiến thểm một bước chữa trị, rốt cuộc khó khăn biết bao, hắn phải nghì ra một biện pháp khác mới có cơ hội. Tuv nhiên, biện pháp này đâu phải muốn nghì là nghì ra dễ như vậy.

Lý Qua tuy rằng đối với nghe Dược sư cùng không tinh thông, nhưng bất kể nói như thế nào, cùng có thực lực Đại ngự Sư cấp năm, đối với thương tổn ngự lực tự nhiên hiểu được khác với các thương thế bình thường.

Nhìn thấv ba cái điểm đen hiện ra trên màn hình kia, trong lòng Lý Qua hiểu rõ, đây mới là điểm trí mạng. Còn có cánh tay kia muốn khôi phục, cùng không phải là chuyện dễ.

Tuv nhiên, hết thảy điều này Lý Qua cùng không có nói ra miệng, chỉ có thể hy vọng lần nàv Tát Già sẽ xuất ra hết biện pháp tuyệt thế của mình trị liệu cho Gia Nại Cầm.

- Gia Nại Cầm sẽ sớm thức tỉnh, các ngươi trước chăm sóc cho tốt đi, ngày mai hoặc là sau này, ta sẽ tiếp tục trị liệu lần thứ hai cho nàng, thành hay bại lúc đó mới biết! Nếu không có hiệu quả, ta cùng không có cách nào!

Tát Già nói xong, liền khoác vào trường bào, mang theo Hà Phương đi ra ngoài.

Trên thực tế, một người không khác gì sắp chết đi, mà qua tay Tát Già, có thể trị liệu đến mức này, đã là phi thường rất giỏi rồi, nhưng đối với Tát Già cùng chưa đủ, giữ được cái mạng nhỏ và trị lành bệnh hoàn toàn tuyệt đối là hai khái niệm.

Tát Già cùng không có trở lại ngộ Giác Tinh, mà dứt khoát ngủ lại trong một phòng bình thường ở tang cao nhất trong Sở điều trị.

Đi vào phòng, bên trong đã được Hà Phương thu dọn gọn gàng, thực phong cách cổ xưa, cùng thực sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, toàn bộ bên trong phòng, chỉ có một chiếc giường gỗ và một cái bàn gỗ.

Tát Già đơn giản ăn vài thứ, rồi thư thả ngồi bên bàn gỗ, lập tức rơi vào trầm tư suv nghĩ, ngón tay không ngừng điểm nhẹ lên mặt bàn, tận khả năng lật lại tất cả tri thức bên trong đầu óc.

Một lần suy nghĩ này là mấy tiếng, thẳng đến sắc trời dần dần bắt đầu mờ tối.

Bỗng, ngay thời điểm Tát Già rơi vào suy nghĩ sâu, phía trên thân phận Sức Văn bên cạnh, lại bỗng nhiên bắn ra một cái màn hình nhỏ, mặt trên biểu hiện rõ ràng: ngài có 1000 điểm thành tựu nhập vào sổ sách.

Nhìn thấy hàng chữ như vậy, Tát Già thoáng hơi sửng sốt, 1000 điểm thành tựu? Dường như mình cùng không làm gì đâu, như thế nào vô duvên cớ vô cớ nhiều thêm 1000 điểm thành tựu? Hay là có người chuvển khoản lầm rồi?

ngay lúc Tát Già còn đang kinh ngạc, tiếp theo chỉ mấy giây, câu đố liền hoàn toàn vạch trần ra: Ma Văn thông tin của Tát Già lại lần nữa truyền đến một tràng chấn động, thỉnh cầu gọi đúng là Tiêu Hoằng.

Nhìn thấy hai chữ “Tiêu Hoằng” này, vốn Tát Già đang vô cùng đau đầu, suýt nữa đương trường ngất đi. Tuv nhiên, Tát Già vẫn phải tiếp nối với sắc mặt bất đắc dĩ.

- Tát Già đại nhân! 1000 điểm thành tựu ta đã chuyển cho ngài, hiện tại ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngài!

Bên trong Ma Văn thông tin, lại lần nữa truyền đến giọng nói của Tiêu Hoằng, làm cho Tát Già vừa đau đầu vừa bất đắc dĩ.

Tuv nhiên, thời điểm này Tát Già, cùng đã nhớ lại ước định trước đó, 1000 điểm thành tựu được hỏi một lần.

- Ngươi vừa mới đến Phạm Cương Tinh, bỏ ra 1000 điểm thành tựu, hẳn là mất không ít sức lực! Ta khuvên ngươi vẫn là dùng tiết kiệm một chút!

Nhóm dich Lang Khách Người dịch bagiatam

Ma Ngân vipvanda Đình Vũ

Tát Già xem như có lòng tốt nhắc nhở. Đương nhiên, cũng là ám chỉ với Tiêu

Hoằng, hãy thu cất điểm cho thỏa đáng.

- Không sao đâu! Ta có tới mấy vạn điểm thành tựu đấy, đủ hỏi cho tới chết!

Tiêu Hoằng vốn cũng không nghe ra được ám chỉ của Tát Già, cho dù là nghe — hiểu, hắn cũng sẽ giả bộ mơ hồ. Sau đó liền trực tiếp bắt đầu tiến vào chuỗi vấn đề khủng bố.

Ước chừng sáu tiếng qua đi, thời gian đã lại lần nữa tới đêm khuva, trái lại Tiêu Hoằng, như trước không có ý dừng tay. Trải qua lúc ban đầu sau hơn một trăm vấn đề về kv thuật Để Văn sáu hướng, Tiêu Hoằng liền bắt đầu hỏi về phương diện ngự Độ.

Nếu là trước đây, tới mức độ này Tiêu Hoàng xuất phát từ thẹn thùng, bình thường đều đã dừng lại, mặc dù còn có vấn đề cùng sẽ cố dằn chờ ngày sau. Nhưng hôm nay thì khác, Tiêu Hoằng đã trả “Tiền”, đây là đúng theo lý hắn phải được phục vụ. Hơn nữa tới 1000 điểm thành tựu, cùng không phải là một con số nhỏ, dĩ nhiên Tiêu Hoàng muốn hỏi cho đủ vốn mới được, cũng giống như ăn tiệc tự chọn, nếu không ăn đến thiên hôn địa ám, sông cạn đá mòn, Tiêu Hoằng tính thế nào đều cảm thấy mình thua lỗ.

Lại nhìn Tát Già lúc này ngồi dựa trên bàn gỗ, bên trong hai mắt đã bắt đầu nhấp nháy ra tia tuyệt vọng: tâm tư tính toán kiểu chợ trời trong lòng Tiêu Hoằng kia, Tát Già tự nhiên có thể cảm nhận được, 1000 điểm thành tựu đối với Tát Già mà nói, quả thực chính là mưa bụi, trước đó chỉ là vì ngăn chặn Tiêu Hoằng, nhưng không nghĩ tới, lần này xem như tự mua dâv trói mình.

- Vấn đề thứ 217, là về phương diện Ôn nhuận dịch, ta muốn biết hỗn hợp An hòa thảo và máu của cẩm ngạc, sẽ có công hiệu gì? Ta trước đó đã thử phối chế một ít, nhưng tự mình không dám tùy tiện thử nghiệm!

Tiêu Hoằng hỏi tiếp.

- Hai loại dung dịch hỗn hợp, có thể gia tăng tính lưu động của Ngự lực!

Thời điểm này Tát Già, cả người đã hoàn toàn biến thành một cái máv trả lời, trả lời vấn đề không sai biệt lắm chính là dựa vào bản năng, tinh lực toàn thân đã tiêu hao hầu như không còn.

Tuy nhiên, ngay thời điểm Tát Già thuận miệng nói ra những lời này, nguvên vốn ánh mắt lờ đờ, đột nhiên tụ lại cùng nhau, hắn dường như nghĩ tới điều gì, sau đó lên tiếng truy hỏi:

- Ngươi hỏi cái này để làm gì?

- Ta muốn cải tiến Ôn nhuận dịch, thử xem có thể hav không chữa trị ngự lực!

Tiêu Hoằng thong thả ung dung đáp lại. Đối với điểm này, Tiêu Hoằng cũng

không có giấu giếm, nói đúng ra, có giấu cũng không được.

- Vậy hiện tại ngươi nghiên cứu tới trình độ nào rồi?

Tát Già hỏi tiếp, vốn đầu óc đang hỗn loạn, lập tức trở nên linh hoạt hơn lên.

- Ái chà... Không sai biệt lắm rồi, chỉ là không biết có công hiệu hay không!

Tiêu Hoằng tiếp theo đáp lại rồi nói:

- Vấn đề thứ 218, là về...

- Chờ một chút! Ta hỏi tiếp một câu, ngươi còn có phương pháp nào khác chữa trị ngự lực sao?

Tát Già tiếp theo hỏi tới.

- Có mấy cách! Tuv nhiên, chỉ có thể chữa trị tổn thương ngự lực loại nhỏ!

Tiêu Hoằng trả lời chi tiết.

- Ta nơi này có một người bệnh, ngươi muốn đến chữa trị thử xem hav không?

Tát Già chủ động đưa ra lời mời.

- Cái này... ta bề bộn nhiều việc, ngài xem, ngày mai ta còn...

- Một vạn điểm thành tựu làm trả thù lao!

Không đợi Tiêu Hoằng nói ra hết câu nói kế tiếp, Tát Già trực tiếp cắt ngang, lên tiếng nói.

- Được rồi!

Tiêu Hoằng đáp ứng.

- Như vậy hiện tại... hiện tại ngươi có thể tới đây, còn có vấn đề gì, có thể giáp mặt hỏi ta!

Tát Già nói tiếp. Đối với việc để Tiêu Hoàng hiệp trợ, Tát Già cũng là tìm biện pháp giải quyết vấn đề. Tuv rằng nội tình của Tiêu Hoàng cùng không phải là hùng hậu, nhưng Tát Già đã nhìn ra, đầu óc Tiêu Hoàng linh mẫn, nói không chừng sẽ có ý đồ qủv quái gì đó dẫn đến tác dụng kỳ diệu.

- Được rồi! Hiện giờ ngài ở đâu? Ta đi tìm ngài!

Tiêu Hoàng nhẹ giọng hỏi.

Nhóm dich Lang Khách Người dịch bagiatam

Ma Ngân

vipvanda

Đình Vũ

©

- Nói cho ta biết tọa độ hiện tại của ngươi đi!

Tát Già nhẹ giọng hỏi. _

- Vạn Thảo Viên số 7, tọa độ đại khái là 89: 110.

Tiêu Hoàng chi tiết đáp lại.

‘;Rẹt rẹt!”

Ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng vừa báo xong tọa độ, liền thấy bên cạnh mình, chậm rãi hình thành một đường kim tuyến. Tiêu Hoằng tự nhiên biết đây là cái gì, là khe nứt không gian cấp Ngự Hồn tạo ra, ở trong khoảng cách hữu hạn có thể mở ra. Đồng dạng hắn cũng biết, nếu muốn ngăn cản cũng thực dễ dàng, chỉ cần sử dụng Chiến Văn công kích là được, hoặc là phát ra sóng ngự lực quấy nhiễu.

Sau một lát, một cái khe nứt không gian liền hình thành ở trước mặt Tiêu Hoằng.

- Lại đây đi!

Bên trong Ma Văn thông tin của Tiêu Hoàng, lại lần nữa truyền đến thanh âm của Tát Già.

Tiêu Hoằng hơi dừng một chút, sau đó liền cầm lấy vài thứ ở bên cạnh, rồi trực tiếp xuyên qua khe nứt không gian của Tát Già mở ra.

Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy mình đã đi tới một gian phòng. Ở trước mặt hắn là Tát Già đang cầm chén trà, thần sắc bình thản.

- Tát Già đại nhân!

Nhìn thấy Tát Già, Tiêu Hoằng ôm một bản bút ký, hơi cúi mình chào, làm cho người ta có cảm giác giống như một học sinh gặp lão sư.

Tát Già hơi đánh giá một chút Tiêu Hoằng, nhìn qua trực quan thực không có gì khác nhau quá lớn với người bình thường. Trên mặt hắn đeo một cái kính bảo hộ thị lực, bên hông còn giắt một cái mủ cỏ nhỏ phía sau lưng đeo túi hành trang tùy thân.

- Bút ký này là ngươi chuvên môn ghi chép các vấn đề à?

Tát Già cuối cùng dời ánh mắt nhìn vào bản bút ký Tiêu Hoằng ôm trên người, nhẹ giọng hỏi.

- Ái chà! Chỉ là bản ghi chép của một ngày hôm nay!

Tiêu Hoằng đáp chi tiết.

- Có tiện để ta nhìn xem qua được không?

Tát Già hỏi tiếp.

- Đương nhiên có thể!

Tiêu Hoằng phi thường sảng khoái đáp lại. Tiếp theo liền đưa bút ký qua cho Tát Già. Các thứ ghi trong bản ghi chép này, hầu hết đều là các vấn đề thỉnh giáo Tát Già, không tất yếu phải giấu giếm làm gì.

Tiếp nhận bút ký, Tát Già tùy tiện lật vài trang, ánh mắt thoáng hiện lên một chút dị sắc, mỗi một trang đều ghi chép chữ và ký hiệu chi chít, trên cơ bản các vấn đề đều là trọng điểm trả lời của mình, ghi chép thật kỹ càng tỉ mi.

Không kềm được, Tát Già lại có điều cảm khái, chính mình bị các vấn đề của Tiêu Hoằng tra tấn chết đi Sống lại. ngược lại Tiêu Hoằng phải chỉnh sửa lại bản ghi chép, sau đó còn suy nghĩ cân nhắc, trả giá bằng vất vả và mồ hôi, phải nhiều hơn rất nhiều so với Tát Già.

Điều này làm cho Tát Già không kềm được nhớ tới A Di La từng nói qua một lần: thiên tài cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là cái loại thiên tài cực độ chăm chỉ này.

- Ngươi còn có bao nhiêu vấn đề muốn hỏi?

Tát Già đưa trả lại bút ký cho Tiêu Hoằng, nhẹ giọng hỏi.

- Ngài nói hôm nay à! Không bao nhiêu, còn có mấy chục cái mà thôi!

Tiêu Hoằng đáp lại, tiếp theo cùng không quản Tát Già có đồng ý hay không, tùy tiện đem lại chiếc ghế dựa, ngồi ở đối diện Tát Già, sau đó tiếp tục bắt đầu hỏi, đồng thời bắt đầu không ngừng ghi chép.

Lần đầu tiên làm việc cùng Tiêu Hoằng ở gần như thế, Tát Già cùng là lần đầu tiên kiến thức sự chăm chỉ của Tiêu Hoằng, loại chăm chỉ này thật có chút biến thái. Hơn nữa Tát Già cùng bắt đầu kinh ngạc phát hiện, Tiêu Hoằng dường như là đang mổ xẻ về Ngự Độ của hắn, rồi tiếp tục tạo ra một kỹ thuật mới tinh. Điều này làm cho Tát Già không thể không bắt đầu có vài phần kính trọng Tiêu Hoằng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play