Tiêu Hoằng rất trân trọng hai thứ này, tháo dây, ôm vào trong lòng. Tiếp theo cùng Lạc Tuyết Ninh đi tới chân núi, vào căn nhà gỗ kia. Cùng lúc đó, đại đệ tử Tát Già cũng quay trở về cạnh A Di La.
- Đưa Tiêu Hoàng đi rồi?
A Di La hỏi, sắc mặt vân bình thản như không.
- Vâng, sư phụ, dựa theo ngài dặn dò, bề ngoài không cho chiếu cố Tiêu Hoằng thêm gì.
Tát Già đáp lại.
A Di La không nói gì nữa, chỉ gật đầu rất nhỏ.
- Chỉ là có điều, sư phụ, vì sao ngài phải làm vậy? Chẳng lẽ là muốn xem thử Tiêu Hoàng có thể phát huy đến trình độ nào?
Tát Già lại khó hiểu hỏi.
- Có một số việc, không đơn giản như ngươi nghĩ. Tiêu Hoằng này, đưa hắn tới đây, có thể nói, là...
A Di La bất đắc dĩ, câu kế tiếp lại không nói ra.
Lúc này, Tiêu Hoằng cùng Lạc Tuyết Ninh đã đến trước căn nhà gồ dưới chân núi.
Cả căn nhà gỗ làm Tiêu Hoàng nhớ lại lúc còn ở mỏ quặng, chỉ là căn nhà gỗ này nhìn như bị bỏ hoang thật lâu, nhưng kết cấu vẫn cứng cáp, bố trí bên trong coi như đầy đủ.
Bước vào trong là tràn ngập mùi ẩm mốc, Lạc Tuyết Ninh không khỏi bịt miệng.
- Đúng là khi dễ người mà, lại đưa cái chỗ cũ nát như thế.
Lạc Tuyết Ninh lại bất bình thay cho Tiêu Hoằng.
Trái lại Tiêu Hoằng vẫn cứ thản nhiên, không ngừng quan sát xung quanh. Toàn bộ căn nhà chỉ có một phòng khách nhỏ, phòng ngủ hơi lớn một chút, mặt sau là nhà vệ sinh và phòng bếp nhỏ, mặt sau nữa... hết rồi, sàn bằng gỗ coi như chắc chắn.
Đi vào phòng ngủ, Tiêu Hoàng cẩn thận đặt hũ tro cốt của Đại trưởng giả lên giá gỗ để thờ cúng, đặt chậu cây tùng bên cửa sổ.
về phần Lạc Tuyết Ninh, oán giận mấy câu liền tới hồ trợ, nhận chăn nệm trải lên giường gỗ.
- Ngươi xác định ở trong này không thành vấn đề? Thật sự không được, ta có thể dẫn ngươi đi tìm sư phụ.
Trải giường cho Tiêu Hoằng xong, Lạc Tuyết Ninh hỏi thêm lần nữa.
Tiêu Hoằng không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu, sau đó dùng giẻ lau chùi sạch bụi bẩn dày cộm bám trên bàn, lộ ra màu sắc vốn có. Kết quả, chiếc bàn này làm Tiêu Hoằng có chút bất ngờ, chất liệu màu trắng, bên trên có những chỉ đen nhàn nhạt.
Chỉ mới nhìn, Tiêu Hoằng liền thấy được đây là gỗ Hoa dương, một loại gỗ cực kỳ quý giá, tiếp xúc với da thòi gian dài có thể tẩm bổ Ngự lực, giá trị rất xa xỉ.
Lúc này, trợ thủ của Lạc Tuyết Ninh đi tới cạnh nàng, nhỏ giọng thì thầm, chủ yểu là về chiến sự tiền phương. Hiện giờ Phục Thản Đế Quốc đối mặt với khốn cảnh, đủ biết đang khẩn cấp cần Tân Cách công quốc hợp tác chống lại Thụy Lạp Tinh Quần Quốc.
Bởi vậy, Lạc Tuyết Ninh phải đi lên tiền tuyến chỉ huy chiến đấu.
Lỗ tai Tiêu Hoang rất thính, hơn nữa trợ thủ cũng không có ý giấu Tiêu Hoang,
nói không nhỏ. Bởi vậy, những lời trợ thủ nói với Lạc Tuyết Ninh, hắn cũng nghe rõ ràng.
- Nếu cô bận thì đi làm đi, yên tâm, một mình ta ở đây không thành vấn đề.
Tiêu Hoằng không nhìn Lạc Tuyết Ninh, nói.
- Vậy ta đi trước, nhưng mà yên tâm, có thời gian là ta sẽ tới xem ngươi.
Lạc Tuyết Ninh nói một tiếng, liền chỉnh lại đồng phục màu trắng, dẫn trợ thủ đi ra ngoài.
Tiêu Hoàng thì đứng ở cửa, sắc mặt thản nhiên nhìn Lạc Tuyết Ninh đi xa, chỉ là trong ánh mắt nhàn nhạt hiện lên cô đơn. Chẳng qua lúc này Tiêu Hoàng đã quen ở một mình rồi.
Nhìn theo tàu Trân Ny của Lạc Tuyết Ninh bay lên, phóng ra ngoài tầng khí quyển, Tiêu Hoằng không khỏi thở ra một hơi, quay trở vào trong nhà gỗ.
Cầm chậu nước, múc đầy nước ở dòng suối phía sau nhà, dùng sức chà mặt, tiếp theo bưng bồn nước rỉ sét vào trong phòng, bắt đầu yên lặng lau dọn.
Xung quanh có khi nghe được tiếng chim hót, cùng tiếng nước chảy róc rách, đối với Tiêu Hoàng chính là an ủi tâm hồn lớn nhất.
Thẳng đến 2 giờ chiều, căn phòng cũ kỹ này mới được lau dọn xong, không sạch sẽ đổi mới hoàn toàn gì, nhưng tốt xấu cũng tính là được.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng mở hai thùng tiếp tế mà Lạc Tuyết Ninh đặt ngoài phòng khách, không ngoài dự liệu, một thùng là đồ hộp, một thùng là bánh bích quy ép cùng một chút rau cải.
Đây cũng là vật tư tiếp tế thông thường nhất của chiến hạm Ma Văn.
Tùy tiện lấy ra một hộp thịt bò, lại lấy một khối bánh khô nén, Tiêu Hoàng ngồi trước cửa, dựa vào khung cửa mà ăn, Tiêu Hoàng cũng không quá để ý tới thức ăn.
về phần ánh mắt thì nhìn ra xa xa, trên triền núi xanh mướt, trên đó có những mảng hoa trắng, nhìn thật đẹp.
Hơn nữa nơi này không có người quấy rầy, Tiêu Hoàng bình tĩnh lại liền cảm thấy rất tốt, có thể làm nội tâm phiền não được giải phóng hết.
20 phút sau, Tiêu Hoàng lấp đầy bụng, đứng dậy phủi bụi đất, trở vào phòng ngủ, mở cái túi lớn tơ vàng ra, xem hạt giống Tiên linh thảo bên trong. Tiêu Hoàng tiện tay ném nó vào ngăn kéo bàn, lật xem tài liệu lấy từ chỗ Triệu Quần.
Phần lớn là giới thiệu tình huống cơ bản trên Phạm Cương Tinh. Phạm Cương Tinh là hành tinh cấp bậc thấp nhất, nhân số không ít, cũng có một số là khách tới thăm, phần lớn là những nhân vật nổi tiếng, trong đó không thiếu người không đối địch với thể liên hiệp.
Đồng thời, đệ tử Ngự hồn cao cấp sẽ để lại những khe nứt không gian ở trên hành tinh này, có thể đi tới những hành tinh có người ở xung quanh Gia Đô đế quốc, thuận tiện cho đệ tử cùng những người khác thu mua tài liệu linh tinh...
Chỗ gần Tiêu Hoàng nhất là khoảng 5 km, cũng không quá xa, tinh cầu nối liền là Vĩnh Ngạn Tinh. Tuy rằng ở bên cạnh Gia Đô đế quốc, nhưng vỉ Vĩnh Ngạn Tinh là nơi gần Thánh Đàn nhất, sát với biên cương bắc bộ Phục Thản Đế Quốc, bởi vậy mức độ phồn vinh nơi đó không kém.
Đây cũng là nơi tập kết các loại tài liệu.
về phần toàn bộ Phạm Cương Tinh, là do tự tay A Di La lập ra, bởi vậy toàn bộ hành tinh này gần như không có sa mạc, chỗ giống như Vạn thảo viên này có ở khắp nơi, còn có những thành trấn để tiếp khách.
Đối với đệ tử và ngoại đồ, gần như không hạn chế tự do gì, hạn chế duy nhất là mồi đệ tử hay ngoại đồ đều có chỗ do mình quản lý, không được phép thì không thể đi vào.
Lấy Tiêu Hoằng bây giờ mà nói, chỗ thung lũng này là địa bàn của Tiêu Hoằng, những người khác không có quyền tiến vào.
Hiểu biết sơ lược về Phạm Cương Tinh, trong lòng có tính toán, Tiêu Hoàng cầm bí tịch Để văn bắt đầu nghiên cứu.
Cố gắng khắc sâu kỹ thuật Để văn năm hướng vào trong đầu.
Bây giờ Tiêu Hoàng tự nhận là dựa vào kỹ xảo mà mình nắm giữ, cộng thêm thời gian dài cân nhắc kỹ càng, cơ bản đã nắm giữ hoàn toàn, còn thiếu thực tiên thôi.
Đặt bí tịch Để văn vào trong ba lô, Tiêu Hoàng lại mở quyển Ngự độ, xem xét kỹ càng. Trên đường đi, Tiêu Hoằng từ chỗ Lạc Tuyết Ninh đã biết quyển sách này là do Tát Già sáng tác.
Nghĩ đến đây, Tiêu Hoàng không khỏi nhìn vào mảnh lá cây trên bàn, bên trên có ghi lại dãy số Ma Văn thông tin của Tát Già.
- Không hiểu thì hỏi, hẳn là không sao cả.
Tiêu Hoằng nhìn mảnh lá cây, lẩm bẩm.
Đồng thời trong đầu Tiêu Hoàng cũng có an bài kế hoạch sơ lược của mình. Dựa theo ý của A Di La, có lẽ Tiêu Hoàng phải ở lại trong này một thời gian, vậy thì chuyện mà Tiêu Hoàng phải làm là cố gắng học được kỹ thuật, học toàn bộ, cố hết sức tăng lên thực lực của mình.
Muốn làm được điều này, trở thành đồ đệ của A Di La, đi vào Tàng thư các, đã trở thành lựa chọn duy nhất. Xét đến cùng, muốn đạt tới tất cả mục đích, mấu chốt là điểm thành tựu.
Tiện tay cầm lấy Sức văn tượng trưng cho thân phận, nhìn giống như một viên ngọc thạch, hình tròn, bên trên có văn lộ nhàn nhạt. Khởi động xong, trên màn hình nhỏ hiện ra toàn bộ tin tức của Tiêu Hoàng, bao gồm cấp bậc ở Thánh Đàn: ngoại đồ, điểm thành tựu: 200 điểm.
Điểm thành tựu ở trong này là loại hàng tiêu hao, có thể đổi thành kim tệ, cũng có thể dùng chi tiêu như là chữa bệnh, hoặc là mua linh thú, hay đi Phạm Cương Tinh mua dược liệu quý...
Nói ngắn gọn, điểm thành tựu ở trong này là tiền tệ, cũng là chỉ tiêu thăng cấp quan trọng. Muốn học được càng nhiều, chỉ phải không ngừng tích góp từng chút điểm thành tựu.
Thẳng đến đêm, Tiêu Hoàng mới nghiên cứu xong, ghi lại hơn 20 vấn đề về Ngự độ, phần lớn các vấn đề này là về một loại Y thuật ôn nhuận trong Ngự độ. Trong Vũ trụ Thái Qua, đã xem như một loại y thuật cao cấp, chủ yếu là làm dịu Ngự lực, tuy rằng không thể xác định 100%, nhưng có thể tiến hành chữa trị thích hợp cho Ngự lực.
Trên thực tế, Tiêu Hoàng soạn ra mấy vấn đề này cũng là bất đắc dĩ, nếu mình đi Tàng thư các, trong mấy triệu quyển sách, hoàn toàn có thể tự giải quyết được 20 vấn đề này.
Nhưng bây giờ trong tay Tiêu Hoàng chỉ có mấy cuốn sách, dựa vào tri thức học được trước kia, đối mặt với loại y thuật cao đẳng này, trở thành nan đề không thể công phá, chỉ còn cách bất đắc dĩ tổng kết ra.
Dọn xong bản ghi chép, Tiêu Hoằng nằm trên giường gỗ, mơ màng ngủ đi.
Lúc này, ở Nhân sự các, Triệu Quần đang kể lại từng hành động của Tiêu Hoằng.
- Tóm lại, Tát Già cũng không quá thân cận với Tiêu Hoằng, ngược lại là tiểu sư muội Lạc Tuyết Ninh giống như có móc ngoặc gì với Tiêu Hoàng. Hơn nữa vì trút giận cho thập sư huynh ngài, ta đặc biệt an bài cho hắn chuyện làm rất kém. Xem chừng lần này, tối thiểu năm ba năm, tiểu tử kia đừng hòng trở mình.
Ở trong phòng mình, Triệu Quần dùng Ma Văn thông tin nói với Tần Nhược Bạch, trên Mặt treo nụ cười xấu xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT