Nơi đó là Nhân sự các trên Phạm Cương Tinh, chủ yếu là phân phối công tác, quản lý nhiệm vụ.

Tiêu Hoàng đi theo sau, nghe vậy có phần mất mát, xem ra không có khả năng nhanh chóng vào Tàng thư các, nhưng cũng không có gì phải tuyệt vọng, cùng lắm thì kiếm đủ điểm, hoặc là cố gắng trờ thành đồ đệ A Di La.

- Mặt khác, sư phụ giao ngươi cho ta, có gì không hiểu, ngươi cứ hỏi ta. Đây là dãy số Ma Văn thông tin của ta.

Tát Già nói xong, tiện tay hái một mảnh lá cây, vung lên, trên đó có thêm một dãy số màu vàng.

- Ta muốn hỏi, không hiểu, có phải cũng đại biểu phương diện học thuật.

Tiêu Hoằng nhận mảnh lá cây, hỏi.

- Cũng thế.

Tát Già cũng không để ý, thuận miệng nói:

- Có lẽ nơi này không có thuần khiết tuyệt đối như ngươi nghĩ, có phần cạnh tranh, nhung ta sẽ không ra mặt thay ngươi, cũng không can thiệp vào, đừng nói tới ta trước mặt mọi người.

-À.

Tiêu Hoàng tự nhiên hiểu được ý của Tát Già, chính là không muốn xen vào vũng nước đục của Tiêu Hoàng.

Nhanh bước vào Nhân sự các, tiếp theo cùng Tát Già vào trong,

Lúc này, Tiêu Hoàng nhìn trong đại sảnh, có một nam nhân khoảng 40 tuổi ngồi trước bàn làm việc cổ xưa, dáng người không cao, thuộc loại to béo, làn da hơi ngăm đen, để mái tóc ngắn đen.

Hắn là một đệ tử bình thường của A Di La, tên là Triệu Quần, 50 tuổi chỉ tới Ngự sư cấp năm. Nếu ở chỗ khác, cấp bậc như vậy đã tương đối cao, dù là trong quân đội cũng là tướng quân, nhưng ở trong này chỉ có thể tính là thông thường, không có gì nổi bật.

Chỉ có thể dựa vào lý lịch cao cùng điểm thành tựu tích góp hàng năm ở Thánh Đàn, quản lý chút sự việc ờ Phạm Cương Tinh cấp bậc thấp nhất nhất Thánh Đàn.

Nghe bên ngoài có tiếng bước chân, Triệu Quần cúi đầu lật xem tài liệu lười biếng nhướng mi mắt. Nhưng khi thấy là Tát Già bước tới, thần sắc lười nhác đột nhiên thay đổi, vặn vẹo thân mình béo ú đứng dậy.

- Đại sư huynh, không thể ngờ ngài có thể quang lâm Phạm Cương Tinh, không đón từ xa, xin đại sư huynh tha thứ.

Triệu Quần cười nịnh bợ nói.

- Dan theo người mới, là ngoại đồ, ngươi xem rồi cho nhiệm vụ đi.

Tát Già liếc Tiêu Hoàng đằng sau, không mặn không nhạt nói, tiếp theo quay đầu đi ra.

Không có vẻ gì là nói với Triệu Quần hay người khác chiếu cố nhiều hơn, người ta chỉ thấy Tiêu Hoàng là một người bình thường tới đây mà thôi.

Tiêu Hoằng cũng không để ý tới điều này.

Ngược lại Triệu Quần kia, nhận ra được chút mùi vị trong đó. Thân là đại tâm phúc hàng đầu của A Di La, Tát Già thường thường đại biểu cho A Di La. Nếu Tát Già không mặn không nhạt với Tiêu Hoàng, cũng đại biểu cho A Di La không có quan tâm gì tới Tiêu Hoàng.

Đối với Tiêu Hoàng tóc bạc này, Triệu Quần vẫn luôn ở trong Thánh Đàn, tuy rằng chưa gặp qua, nhưng không lâu trước có nghe Tần Nhược Bạch nhắc tới.

Tần Nhược Bạch thân là cấp bậc Ngự hồn, tự nhiên cũng là một trong 17 đại đệ tử của A Di La. Cái gọi là 17 đại đệ tử, chính là đệ tử của A Di La có tư cách đạt được một chỗ trên Ngộ Giác Tinh, xếp hàng thứ 10.

Đồng thời lấy 17 đệ tử cấp Ngự hồn dẫn đầu, toàn bộ Thánh Đàn chia làm vô sổ bè cánh nhỏ, những bè cánh này chưa nói tới minh tranh ám đoạt, dù sao A Di La không phải người mù, nhưng người trong những bè cánh riêng đều đi gần nhau.

Nhìn từ góc độ khoan dung, đây cũng là lễ thường của con người, giống như trong một khu học viện, trong một ban khó tránh khỏi có mấy bè cánh nhỏ.

Chỉ là lúc này, Triệu Quần là người thuộc phe phái Tần Nhược Bạch.

Triệu Quần tự nhiên biết tới Tiêu Hoàng tóc bạc này, Tần Nhược Bạch bị thiệt thòi bởi Tiêu Hoằng, bởi vậy tự nhiên ôm thành kiến đối với Tiêu Hoằng. Nhưng cũng không dám làm bậy, Tiêu Hoằng đã làm cái gì, chẳng lẽ hắn không biết hay sao? Chỉ là không ngờ, sư phụ A Di La luôn luôn có đức hiếu sinh, lại thu nhận một tên đại ma đầu.

Lạc Tuyết Ninh ở bên cạnh nhìn Tát Già ném Tiêu Hoằng bỏ đi như thế, không khỏi cong môi ở sau lưng Tát Già, tỏ vẻ mình rất bất mãn.

Nhưng lúc này Lạc Tuyết Ninh vẫn đứng ở cạnh Tiêu Hoằng, thẳng đến khi an trí xong xuôi. Dù sao Tiêu Hoàng ở trong này không quen biết, cũng chỉ có một người quen là nàng.

- Này, ngươi, tên gì?

Thấy Tát Già đã biến mất, Triệu Quần quay trở lại ghế ngồi, lên tiếng hỏi, lật những trang sách đóng gáy bằng chỉ.

-Tiêu Hoàng.

Tiêu Hoằng trầm lặng đáp, có vẻ rất bình thản, không vui không buồn.

- Bây giờ ngươi là ngoại đồ, trên cơ bản ngoài tạp dịch ra, thân phận cấp bậc của ngươi là thấp nhất. Ngoại đồ cần phải có chuyện làm cố định, ngươi cũng không ngoại lệ, dựa theo quy định, ngươi có 200 điểm thành tựu ban đầu, về phần phân phối chuyện cho ngươi...

Triệu Quần cúi đầu, lật lật quyển sách đóng gáy chỉ, kéo một hơi dài, không ngừng tìm kiếm.

- À, có rồi, ngươi đi Vạn thảo viên, gieo trồng tài liệu và dược liệu đi.

Triệu Quần lật cả buổi, chọn cho Tiêu Hoằng một phần công tác.

- Này, ngươi có lầm không, lại dùng cái chuyện kém cỏi này qua mặt chúng ta?

Lạc Tuyết Ninh bước lên, cực kỳ bất mãn nói. Nàng ở Thánh Đàn mười mấy

năm, tự nhiên biết chuyện này kém cỏi tới mức nào.

Gieo trồng tài liệu, ngắn hạn cần nửa năm, trường kỳ thì có thể tận mười mấy năm, cũng có nghĩa là Tiêu Hoàng phải mất nửa năm mới lấy được điểm thành tựu, hơn nữa phương thức lấy được điểm thành tựu cực kỳ ngặt nghèo. Phải nộp một phần lên trên, phần còn dư dựa theo mức độ quý giá của tài liệu mà thu được điểm thành tựu.

Thu hoạch tốt thì còn được, thu hoạch không tốt là uổng công, thảm hơn còn phải bù lỗ.

Rõ ràng Triệu Quần này đang trút giận thay cho Tần Nhược Bạch, đương nhiên lá gan Triệu Quần không lớn, cũng không dám quá mức, chỉ có thể phá rối một chút sau lưng.

- Tiểu sư muội, không có cách nào, chỉ có mấy chuyện như thế, đều phái ra rồi. Bằng không, chỉ còn chăn nuôi linh thú thôi.

Triệu Quần làm ra vẻ vô tội nói, trên thực tế chăn nuôi linh thú còn thảm hại hơn, căn bản là làm vú em cho động vật.

- Ngươi...

Lạc Tuyết Ninh tức giận, chỉ vào quyển vở trên tay Triệu Quần:

- Ngươi đưa cho ta xem, ta tự chọn.

- Quên đi.

Lúc này Tiêu Hoằng lại có vẻ dễ tính, kéo tay Lạc Tuyết Ninh, lựa lời khuyên

nhủ:

- Gieo trồng tài liệu thì gieo trồng tài liệu, không sao cả.

-Nhưng mà... ^

Không cho Lạc Tuyết Ninh nói, Tiêu Hoằng nhấc tay, ý bảo Lạc Tuyết Ninh đừng tranh cãi nữa, sau đó nhìn sang Triệu Quần:

- Nói cho ta biết, phương pháp gieo trồng thế nào.

- Đây, là hạt giống Tiên linh thảo, rất quý giá đó, phải bảo quản cẩn thận.

Triệu Quần nói xong, lấy ra một túi tơ vàng lớn đặt trước mặt Tiêu Hoàng, nói:

- Nơi này là vùng đất ngươi được chia, bên cạnh có căn nhà gỗ, chính là chỗ ở của ngươi. Còn có cái này, là những sổ tay thường ngày, ngoài ra còn có cái này, là Sức văn thân phận của ngươi.

Triệu Quần lầm bầm nói, giao từng món từng món cho Tiêu Hoằng, trên Sức văn chế bằng linh ngọc có bản đồ, ngoài ra còn có mấy cuốn sách đóng gáy chỉ.

về phần Lạc Tuyết Ninh ở bên cạnh đã nổi giận muốn điên. Tiên linh thảo, đúng là rất quý giá, nhưng muốn trưởng thành thì tối thiểu phải 3 năm, trong 3 năm này, Tiêu Hoàng không kiếm được một chút điểm thành tựu nào.

Hơn nữa là 3 năm đó, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì khác.

Trái lại Tiêu Hoàng vừa mới tính toán Phục Thản Đế Quốc, lúc này lại rất dễ tính, không nói gì thêm, bình tĩnh nhét toàn bộ đồ đạt của mình vào trong ba lô, cùng Lạc Tuyết Ninh đi ra ngoài.

- Nè nè nè, có phải đầu óc ngươi bị phẫn nộ thiêu chập mạch hay không, người ta đang khi dễ ngươi, sao ngươi không chống trả chứ. Lấy ra quyết đoán tàn sát Phục Thản Đế Quốc nữa đi, đừng tưởng Thánh Đàn thuần khiết cỡ nào, nơi này cũng có ngươi lừa ta gạt. Nè, ta đang nói chuyện với ngươi đó.

Rời Nhân sự các, Lạc Tuyết Ninh líu ríu nói.

Trái lại Tiêu Hoàng vẫn cứ bình thản, nhìn bản đồ Phạm Cương Tinh trong tay.

- Đừng kích động, chuyện phân chia cho ta, ta cảm thấy rất tốt, cần gì phải nổi giận chứ. Hơn nữa Tiên linh thảo này là thứ tốt, rất quý hiếm, tự mình giữ lại một phần, tuyệt đối có nhiều chỗ tốt. Hơn nữa phần dư ra có thể đổi lấy điểm thành tựu, rất có lời.

Tiêu Hoằng không nhìn Lạc Tuyết Ninh, tự mình nói.

- Chẳng lễ ngươi không biết, thứ này cần bao nhiêu lâu mới trưởng thành hay sao?

Lạc Tuyết Ninh hỏi ngược lại.

- Dựa theo lẽ thường là 3 năm, nhưng mà...

Câu nói kế tiếp, Tiêu Hoàng không nói ra, chỉ là mỉm cười quỷ dị.

Dáng cười này làm Lạc Tuyết Ninh hoài nghi, nhưng Tiêu Hoằng không nói, có lễ hỏi cũng vô dụng.

Khởi động Lưu văn, bay tầng thấp khoảng 2 tiếng, Tiêu Hoàng theo bản đồ tìm tới chỗ đánh dấu.

Nơi này là là một chỗ thung lũng lòng chảo, bốn phía là núi, chỉ có một con đường nhỏ đi ra ngoài thung lũng. Bên trong thung lũng là vùng đất có phần hoang phế, bên cạnh là một căn nhà gỗ, có chút cổ xưa, nhưng coi như còn tốt.

- Cũng không tệ lắm.

Tiêu Hoàng đứng trên đỉnh núi thấp, nhìn xuống triền núi khẽ nói. Tuy rằng tương đổi khép kín, nhưng cũng yên lặng, bớt bị quấy rầy, có thể để Tiêu Hoằng im lặng làm việc.

Lạc Tuyết Ninh thấy Tiêu Hoàng như thế, cũng không nói gì hơn, chỉ có thể âm thầm cầu chúc Tiêu Hoàng may mắn.

Cùng lúc đó, trên bầu trời xanh thẳm, tàu Trân Ny theo lệnh của Lạc Tuyết Ninh đã xuất hiện ở chân trời, treo trên đầu Tiêu Hoàng cùng Lạc Tuyết Ninh, bởi vì nơi này thật sự không có chỗ cho cái thứ to lớn kia đáp xuống.

Tiếp theo trợ thủ của Lạc Tuyết Ninh dùng dây thừng thả xuống đồ đạt của Tiêu Hoàng, kỳ thật đồ đạt của Tiêu Hoằng cũng không nhiều, chỉ có hai món: một chậu cây tùng xanh, cùng tro cốt của Đại trưởng giả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play