Những quân đoàn trưởng này chưa bao giờ thấy dáng vẻ Tiêu Hoằng như vậy. Quân đoàn trưởng quân đoàn Hải Long - Kiệt Thân vào quân đoàn trưởng quân đoàn 241 Phùng Chinh đều lộ vẻ biến sắc. Không nghi ngờ gì nữa, hai quân đoàn của bọn họ là hai quân đoàn bị hãm hại nhiều nhất ngoài quân đoàn Bối La ra, tổng cộng số người tử vong đã trên hai ngàn.

Giờ phút này Mạn Đạt đang ngồi ngay ngắn trước bàn giấy, vẫn cố gắng duy trì trấn định như trước nhưng trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, toàn thân không kiềm được mà phát run.

Có thể nói đại thế của Mạn Đạt đã mất, hạm đội Long Thần dù không có Ách Tề Nhĩ nhưng phản ứng cực nhanh, đã triệt để ngăn chặn toàn bộ đường chạy trốn của Mạn Đạt rồi.

Từ một khắc khi Tiêu Hoằng trở về, Mạn Đạt khiếp sợ phát hiện, tất cả quân đội đều không nằm dưới quyền chỉ huy của hắn. Ngay cả quân đoàn 54 dường như cũng đã hoàn toàn khuất phục. Giờ chỉ còn lại một Cáp Y Mỗ của quân đoan Tô Môn nhưng hiện giờ Cáp Y Mô dường như cũng khó bảo toàn rồi.

Ầm!

Gần như lúc này, cửa phòng Mạn Đạt vẫn đóng chặt liền bị Tiêu Hoằng đá một cái văng ra. Cửa hợp kim phòng hộ rất nặng thậm chí bị đá cong.

Tiếng động như vậy không khỏi khiến thân thể Mạn Đạt run lên. Ngay sau đó hắn nhìn thấy Tiêu Hoằng áo trắng đầu bạc xuất hiện trước cửa, ánh mắt tàn nhẫn, sau đó bước từng bước vào văn phòng của Mạn Đạt.

- Tiêu... Tiêu Hoằng, ngươi rốt cục muốn làm gì?

Mạn Đạt không kiềm được mà đứng dậy mở miệng hỏi, trong ánh mắt toàn ngập sợ hãi.

- Chiến tuyến Tây Cương là do ta định đoạt, nơi này là văn phòng của ta, ngươi ngồi ở vị trí của ta làm gì?

Tiêu Hoằng gằn từng chữ:

- Hiện tại nên xem thử tình trạng công tác của các ngươi trong thời gian vừa qua rồi!

-Ta... Ta...

Mạn Đạt không kiềm được, đứng dậy bước về phía sau mấy bước, đồng thời theo bản năng sờ súng lục Ma Văn bên hông.

Ầm!

Gần như ngay khi tay Mạn Đạt vừa chạm vào súng lục Ma Văn thì Tiêu Hoằng đã tiến tới nhanh như chớp, hoàn toàn dựa vào lực lượng túm tóc Mạn Đạt, dùng sức vung lên. Sau đó Mạn Đạt và súng bay đi, thân thể va thật mạnh vào vách tường kim loại, tóc trên đỉnh đầu bị Tiêu Hoằng giật đứt một mảng.

- Đường đường là một quốc gia, đối kháng với kẻ thù bên ngoài thì yếu đuối vô năng, giết hại người một nhà thì tâm ngoan thủ lạt. Giống người như các ngươi đáng bị giết sạch!

Tiêu Hoằng giật một mảng tóc của Mạn Đạt xong, vẻ mặt lại càng lạnh lẽo như băng, thậm chí mỗi chữ thốt ra đều giá lạnh vô cùng.

Lại nhìn các đoàn trưởng đứng ở trước cửa lúc này vẻ mặt cũng rất lạnh lùng, không hề dám nói một lời đối với hành động của Tiêu Hoằng.

- Ta... Ta là tướng quân, dựa theo quân quy của Phục Thản Đế Quốc, ta được hưởng đặc quyền miễn tội chết!

Mạn Đạt cố gắng đứng lên, gằn từng chữ. Không nghi ngờ gì nữa, lúc này đây chính là hộ thân phù cuối cùng của Mạn Đạt.

- Đặc quyền? Ta chưa bao giờ biết tới thứ này. Ta chỉ biết là mấy ngàn anh linh vô tội chết đi cần được đưa ma, mà ngươi chính là vật bồi táng.

Tiêu Hoằng vừa nói, hai tay vừa vung lên, nắm tay đột nhiên nắm chặt. Sau đó trên cánh tay hắn đột nhiên hiện ra một dây nỏ do Hàn băng vạn năm ngưng kết thành, trên đó có hai mũi tên, màu sắc khác nhau, hình dạng khác nhau.

- Ngươi... Ngươi rốt cục muốn làm gì? Ngươi có biết đánh chết tướng quân sẽ bị phạt nặng lắm không?

Ánh mắt Mạn Đạt đầy vẻ sợ hãi, nơm nớp lo sợ nhìn Tiêu Hoằng nói.

- Không sao cả. Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, không giết sạch đám người Cố Hoành Thần, Tiêu Hoằng ta thề sẽ không làm ngươi!

Tiêu Hoằng rít từng chữ qua hàm răng, sau đó hai tay vung lên, bắn ra một mũi tên năng lượng màu lam sâm về phía Mạn Đạt.

Ngay sau đó, mũi tên bắn vào bả vai Mạn Đạt nhanh như chớp, ghim hắn lên vách tường kim loại.

Trong chớp mắt, Mạn Đạt đột nhiên cảm thấy bả vai lạnh tới xương, cả cánh tay thậm chí mất đi tri giác.

Vù, ầm!

Không đợi hắn có phản ứng, lại một mũi tên màu đỏ thẫm trực tiếp chui vào bên vai kia của hắn, hoàn toàn cố định hắn lên vách tường kim loại, không thể động đậy.

Mà Tiêu Hoằng thời điểm này đã không còn ánh mắt nhân tính, giống như dã thú nắm chặt tay, bước từng bước tới trước mặt Mạn Đạt.

Nắm tay nắm chặt không ngừng phát ra tiếng xương kêu rôm rốp!

Sau đó hắn đấm thẳng vào mạn sườn Mạn Đạt, ra tay rất nặng. Mọi người thậm chí có thể nghe thấy xương gãy nặng nề và tiếng kêu thảm thiết của Mạn Đạt, tê tâm liệt phế. Tuy nhiên hắn lại không giãy giụa nổi. Bởi hai bả vai của hắn đã bị cố định trên vách tường rồi, khiến người ta có cảm giác như Tiêu Hoằng đang đánh bao cát vậy.

Đối mặt với tiếng kêu thảm thiết của Mạn Đạt, Tiêu Hoằng căn bản không nương tay chút nào, liên tục vung quyền đánh lên thân thể đối phương. Từng quyền đánh tới, lực lượng càng lúc càng mạnh. Mỗi quyền đều khiến thân thể Mạn Đạt lỗm vào, vang lên tiếng xương vỡ vụn.

Các đoàn trưởng khác đứng cạnh nhìn hai nắm đấm của Tiêu Hoằng giống như răng nanh của dã thú, cắn xé trên người Mạn Đạt, khóe miệng không kìm được mà giật giật. Tuy rằng đã biết rằng Tiêu Hoằng sẽ không dễ dàng buông tha cho đối phương nhưng phương thức trước mắt này, đóng đinh Mạn Đạt trên tường, dùng nắm đấm/hành hạ cho tới chết vẫn hoàn toàn nằm ngoài khả năng tưởng tượng của bọn họ.

Trên thực tế Mạn Đạt này bị trừng phạt cũng đúng tội.

Chỉ bàng nắm tay, ước chừng đánh tầm mười phút, Mạn Đạt đã sớm không còn phát ra được tiếng động gì, lỗ mũi, lỗ tai toàn bộ chảy máu. Mà thân thể hắn lúc này cũng đã biển hình, xương cốt trên người gần như dập nát toàn bộ, nhìn giống như một đống thịt nát.

Đám đoàn trưởng nhìn mà hết hồn nhưng cũng không có chút đồng tình nào với Mạn Đạt.

Chậm rãi buông tay, Tiêu Hoằng không nói gì, cũng không nhìn Mạn Đạt chết trên tường mà chậm rãi ngồi xuống ghế chỉ huy cao nhất tại chiến tuyến Tây Cương, sau đó tuyên bố họp!

Đối mặt với mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, mọi người không dám chậm trễ. Ước chừng tám người chậm rãi đi tới, cũng chào Tiêu Hoằng theo nghi thức quân đội.

- Tham kiến Tiêu tướng quân.

Tám gã đoàn trưởng cất giọng hô vang, ánh mắt đều lấp lánh vẻ thần phục.

- Hiện tại ta tiếp quản chiến tuyến Tây Cương một lần nữa, có ai có dị nghị gì? Tiêu Hoằng hơi nhướn mày, vẻ mặt lạnh lẽo hỏi.

- Không có, thưa tướng quân.

Đám đoàn trưởng đều đồng loạt hô. Xử lý Mạn Đạt, nghênh đón Tiêu Hoằng, đối với những đoàn trưởng này đều là chuyện may mắn chứ không còn nghi ngờ gì nữa.

- Vừa rồi ta ra lệnh toàn bộ đoàn trưởng tập họp, ai không tới?

Sau đó Tiêu Hoằng hỏi, giọng nói vẫn lạnh băng như trước.

- Báo cáo Tướng quân, Cáp Y Mỗ của quân đoàn Tô Môn chưa tới.

Đoàn trưởng Phùng Chinh của quân đoàn 241 báo cáo.

- Trước đó ta đã nói, người vắng mặt tức là kháng lệnh, lập tức xử quyết. Bởi vậy ta tuyên bố tử hình Cáp Y Mỗ, lập tức chấp hành!

Thần sắc Tiêu Hoằng lạnh như băng nói tiếp, bên trong giọng nói không có chút thương cảm nào.

- Báo cáo Tướng quân, Cáp Y Mỗ đang suất lĩnh hạm đội Tô Môn rút khỏi tinh cầu trấn thủ rất nhanh, đi về hướng chính bắc.

Bông nhiên nhân viên công tác trước Bộ tổng chỉ huy Tinh Tế báo cáo, cũng phát hình ảnh điều tra ra.

Trong nháy mắt sau khi nhìn lên màn hình, sáu điểm sáng đã thoát khỏi chiến tuyến Tây Cương, điên cuồng bay về hướng bắc.

- Tướng quân, có cần phái chiến hạm Ma Văn ra đuổi không?

Kiệt Thân dò hỏi Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng không lên tiếng mà tiện tay lấy một phần tư liệu ra, trực tiếp ký tên ra lệnh tử hình Cáp Y Mỗ, lý do là kháng lệnh trên chiến trường, ý đồ mưu phản!

Sau đó hắn cầm Ma Văn thông tin, nói khẽ:

- Động thủ đi.

Cùng lúc đó, bên trong hạm đội Tô Môn, sắc mặt Cáp Y Mỗ cũng rất nhục nhã. Có thể nói hắn vạn lần không ngờ được Tiêu Hoằng lại có thể đánh trở lại nơi này.

Tất nhiên hắn cũng biết đã trở thành tâm phúc của Mạn Đạt thì Tiêu Hoằng không có khả năng buông tha mình. Hiện giờ việc hắn cần làm là đi tị nạn, hoặc là đi tìm Cố Hoành Thần, hoặc thoát khỏi Phục Thản Đế Quốc, trở thành hải tặc giữa các hành tinh.

- Tiêu Hoằng, muốn diệt trừ ta thì ngươi còn non lắm. Đừng tưởng là ngươi có thủ đoạn thông thiên.

Cáp Y Mỗ nhìn hạm đội Tô Môn nhanh chóng thoát khỏi chiến tuyến Tây Cương, không kìm được mà lầm bẩm, trong lòng cũng hơi buông lỏng.

Nhưng gần như ngay trong nháy mắt khi Cáp Y Mỗ nói ra lời này, hắn liền cảm thấy cổ truyền tới cảm giác lạnh lẽo.

Hơi quay đầu lại, trên mặt Cáp Y Mỗ đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc, sau đó hai mắt trong nháy mắt mở to ra, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin. Chỉ thấy bên cạnh hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nam nhân bả vai quấn đầy lụa trắng, tay cầm lưỡi lê kề lên cổ hắn. Người này chính là Ngả Nhĩ Văn.

Phía sau Ngả Nhĩ Văn còn có bảy tám gã thành viên của Thích Khách Mình, trong đó tất nhiên có một người Cáp Y Mỗ nhận ra, đó là Bì Nặc.

- Ngươi... Các ngươi sao lại ở đây?

Thấy Ngả Nhĩ Văn, Cáp Y Mỗ kinh hãi nói, hai mắt gần như đã mở to thành hình cầu. Hắn tất nhiên biết đám người này rốt cục có lai lịch gì. Đây là một chi quân đội thần bí cực độ dưới tay Tiêu Hoằng, không ai biết bọn họ làm gì nhưng lại có thể trong thời gian không tới một giây giết sạch 1000 binh sĩ Thiên Dực. Sức chiến đấu này đã không cần nhiều lời rồi.

Càng khiến Cáp Y Mỗ không ngờ là những người này lại thần không biết quỷ không hay, giống như âm hồn vô tình hiện ra trước mặt mình, trước đó không hề phát hiện ra mảy may.

- Mệnh lệnh của chủ tử là phán ngươi tội tử hình, lập tức chấp hành!

Ngả Nhĩ Văn đáp khẽ, lưỡi lê trong tay lướt nhẹ trên yết hầu của Cáp Y Mỗ. Sau đó Cáp Y Mỗ liền chết vật ra, ngã ngay ra ghế chủ tọa.

Nhân viên công tác trên chiến hạm thấy vậy, vẻ mặt sợ hãi cực độ. Trực tiếp tới phòng điều khiển chính của vận binh hạm, nghênh ngang ám sát đoàn trưởng của đối phương, đây tuyệt đối là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Vừa rồi mọi người ngồi trong phòng điều khiển chính còn tưởng rằng Tiêu Hoằng đã không thể truy kích nhưng ngay sau đó Cáp Y Mỗ liền bị giết. Đúng là sự tương phản lớn vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play