Quan thi hành hình phạt 300 binh sĩ Bối La lần này tên là Khắc Lợi Bá, quân hàm Thượng tá, có quan hệ không thể cho ai biết với đại pháp quan, thế nên đối với chỉ định của đại pháp quan và Cố Hoành Thần, hắn không dám không nghe, trừ phi là muốn vứt bỏ quân hàm của bản thân.

Đương nhiên Khắc Lợi Bá cũng không ngốc. Hắn tất nhiên cũng cảm nhận được 300 binh sĩ Bối La này rất không tầm thường

Khắc Lợi Bá ngồi trên đài hành hình, nhìn danh sách nhân viên bị hành hình. 300 binh sĩ Bối La tuy ràng chật vật vô số nhưng vẻ mặt đều lộ nét kiên nghị vô tận. So với những binh sĩ Bối La khác, đúng là họ vô cùng có nhiệt huyết.

Hai phút ngắn ngủi trôi qua, tuyên đọc án tử hình xong, Khắc Lợi Bá hơi đứng dậy, cánh tay phải giơ lên, buông xuống Đao phủ liền giương súng trường Ma Vẫn lên.

Nhưng ngay lúc Khắc Lợi Bá chuẩn bị buông tay thì đột nhiên phát hiện ra tổng chỉ huy Mục Khải của hạm đội Thiên Hình Quan xuất hiện trước mặt Khắc Lợi Bá.

Nhiệm vụ hàng đầu của Hạm đội Thiên Hỉnh là áp giải tội phạm quân đội, tiến tới những tinh cầu cực kỳ xa xôi.

- Thượng tá Mục Khải, ngươi tới đây có chuyện gì?

Thấy Mục Khải xuất hiện trước mặt mình, Khắc Lợi Bá cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.

- Niệm tình đồng nghiệp một thời gian, ta đặc biệt tới đây khuyên ngươi một câu. Nếu muốn lưu lại cái mạng nhỏ của ngươi thì tốt nhất là xử tử hình đối với đám cứng đầu này muộn một chút thì hơn.

Mục Khải nói nhỏ một câu.

- Vì cái gì?

Khắc Lợi Bá hơi khó hiểu, trong ánh mắt toát ra chút nghi hoặc. Thật ra hắn cũng không muốn hạ sát thủ đối với đám binh sĩ Bối La nhưng hắn muốn giữ chức vụ, giữ bát cơm của mình.

- Tiêu Tướng quân đã trở lại.

Mục Khải nói từng chữ. Trên thực tế, sau khi biết tin việc trước tiên hắn làm là tạm dừng áp giải Ách Tề Nhĩ và A Mình Tả đi tới tinh cầu khác.

Ối!

Gần như ngay khi Mục Khải nói ra những lời này, vẻ mặt nghi hoặc của Khắc Lợi Bá trong nháy mắt liền cứng lại, trong ánh mắt liền lộ vẻ kinh ngạc, cánh tay giơ cao cứ lơ lửng trong không trung như vậy, không dám buông xuống.

Tuy rằng bọn họ còn chưa gặp mặt Tiêu Hoằng nhưng tác phong của Tiêu Hoằng trước sau như một, bọn họ đều đã biết rõ cả.

Giết lính của hắn sao? Hậu quả không cần nghĩ cũng biết.

Đúng vậy, không giết những binh sĩ Bối La này thì hậu quả sẽ là bát cơm khó giữ nổi. Nhưng nếu giết rồi thì cái đầu cũng khó mà giữ được.

Đầu người và bát cơm cái nào quan trọng hơn? Không cần nói cũng biết.

Đồng thời tin tức Tiêu Hoằng trở về gần như trong nháy mắt đã lan ra. Mọi người nghe được tin tức này đều ngẩn ra cả.

Những đao phủ chuẩn bị hành hình kia lúc này lập tức buông hết súng trường Ma Văn trong tay, xoay người trực tiếp tuyên bố từ chức với Khắc Lợi Bá.

Những người khác đối mặt với binh sĩ Bối La đều không dám chỉ trỏ nữa.

Mà thời điểm này ở trên Hải Lam Tinh.

Tiêu Hoằng đã giẫm nát Trát Gia Lạc dưới chân, lại nhìn vẻ mặt Trát Gia Lạc đã vừa tím vừa đỏ, hộ giáp hoa lệ trên người cũng trở nên rách nát không chịu nổi!

Không nghi ngờ gì nữa, tuy rằng cũng là Ngự Sư cấp bốn nhưng độ chính xác của Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng, thậm chí tinh túy của thích khách học được Đại trưởng giả thì Trát Gia Lạc không thể nào bì nổi. Nhất là phương diện tốc độ Trát Gia Lạc so với Tiêu Hoằng còn kém một mảng lớn.

Hơi liếc nhìn quân đoàn 54 chậm rãi tiến tới gần, ánh mắt Tiêu Hoằng vẫn bình thản như trước, lẳng lặng nhìn vào đoàn trưởng Thôi Kính Tùng đang tiến thoái lưỡng nan.

Trái lại thời điểm này Thôi Kính Tùng không còn bình thản được nữa, trên trán chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Không có ai hiểu rõ hơn hắn rốt cục nên làm cái gì. Tiến lên hẳn toi mạng, không tiến thì tức là kháng mệnh.

- Chẳng lẽ Mạn Đạt khi tới không có nói cho các ngươi biết là các ngươi đi tìm chết sao?

Tiêu Hoằng ngâm khẽ một tiếng, mũi đao băng trong tay trực tiếp đâm vào cổ của Trát Gia Lạc. Một tia máu phun mạnh ra.

Đối mặt với cảnh này, quân đoàn trưởng Thôi Kính Tùng của quân đoàn 54 nơm nớp lo sợ, bước chân đột nhiên sững lại, hai chân như nhũn ra. Hắn biết rõ Trát Gia Lạc kia rõ ràng bị Tiêu Hoằng hành hạ cho tới chết, đến tột cũng là cho ai xem.

- Quỳ xuống, tha chết!

Tiêu Hoằng thấy vẻ lo sợ nơm nớp của Thôi Kính Tùng, nhẹ giọng nói.

Rầm rầm!

Trên cơ bản ngay trong nháy mắt khi Tiêu Hoằng nói ra lời này, quân đoàn gần 3000 người số 54 gần như đồng loạt quỳ xuống mặt đất.

Binh sĩ quân đoàn 54 tất nhiên hiểu rõ cục diện trước mắt là thế nào. Trong tay Tiêu Hoằng có sức chiến đấu tuyệt đối, bọn họ không có khả năng lay chuyển, đồng thời Tiêu Hoằng lại là quan chỉ huy cao nhất ở nơi này, danh chính ngôn thuận. Dù có bị Tiêu Hoằng giết chết thì cũng sẽ bị bêu danh là phản quân.

Mà quan trọng hơn là Tiêu Hoằng đã cho bọn họ một cơ hội tha chết, đứa ngốc mới không biết nắm lấy.

Thấy gần một nửa đồng bọn đều quỳ xuống trên mặt đất, các binh sĩ quân đoàn 54 khác cũng không dám dừng lại, quỳ rạp xuống đất, sợ chậm một bước sẽ gặp phải độc thủ.

Đối mặt với quân đoàn 54 nửa quỳ trên mặt đất, Tiêu Hoằng không hề để ý chút nào, ra lệnh cho Bỉ Nặc đi cướp đoạt thi thể của Thiên Dực binh sĩ, chậm rãi đi tới trước đám người La Kiệt.

Nhìn thấy binh sĩ Bối La cường hãn ngày xưa giờ phút này biến thành bộ dáng như thế, trong lòng Tiêu Hoằng tràn ngập phẫn hận. Gần như trên người binh sĩ Bối La đều đầy vết thương, hộ giáp rách nát không chịu nổi, thân hình gầy yếu, trên mái tóc hỗn độn còn có ít bùn đất, trên cơ bản là thảm tới mức không thể thảm

Tiêu Hoằng chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ, những binh sĩ Bối La kiên nghị ngày xưa không kiềm được mà tràn lệ nóng, có người thậm chí bắt đầu khóc không thành tiếng, xem ra là vui mừng qua mà khóc, giống như phát tiết đau khổ trong thời gian dài.

Giờ phút này Tiêu Hoằng dù không nói gì nhưng cũng như có thiên ngôn vạn ngữ, ánh mắt linh hoạt sắc bén có thêm chút điểm hồng.

- Chúng ta không làm anh hùng, chúng ta không bao giờ làm nữa. Ta dẫn các ngươi đi báo thù!

Giọng nói của Tiêu Hoằng hơi run rẩy, trong ngôn ngữ có ngọn lửa báo thù đang thiêu đốt.

Không do dự nhiều, Tiêu Hoằng liền hơi quay lại, đưa mất nhìn Thôi Kính Tùng, thần sắc lạnh như băng nói:

- Đem toàn bộ vật tư tiếp viện của các ngươi xuống. Đây là mệnh lệnh.

Trong nháy mắt khi Tiêu Hoằng vừa nói lời này, lại có hơn ngàn binh sĩ quân đoàn 54 nhanh tay nhanh mất đều đứng dậy, bắt đầu khuân vác thực vật và dược phẩm ra khỏi vận binh hạm, sau đó cực kỳ cẩn thận đặt tới trước mặt binh sĩ Bối La, cũng tươi cười lộ vẻ lấy lòng.

Mặt khác, từng thùng dược phẩm cũng được vận chuyển tới hạm đội Bối La rất nhanh, trợ giúp Dược sư trong quân đoàn trị liệu cho thương binh. Ước chừng có một ngàn thương binh, trong đó một phần đều là thiếu dinh dưỡng.

Bước tiếp theo, Tiêu Hoằng bước nhanh tới vận binh hạm, nhìn cảnh tượng như vậy, người đã như muốn nổ tung. Đồng thời khi tiến vào vận binh hạm, Tiêu Hoằng cũng đã hiểu hết biến đổi lớn khi mình rời khỏi chiến tuyến Tây Cương.

Mà lúc này hắn cũng không nhiều lời nữa, chậm rãi cầm Ma Văn quân dụng tượng trưng cho quyền hạn cao nhất, phát lệnh đối với toàn bộ chiến tuyến Tây Cương:

- Ra lệnh sau hai giờ nữa, bộ tổng chỉ huy Tinh Tể mời dự hội nghị tác chiến cấp một, quân đoàn trưởng lệ thuộc chiến tuyến Tây Cương đều phải tới, tới muộn hoặc vắng mặt sẽ xử tội theo tội kháng lệnh!

Ra lệnh xong, Tiêu Hoằng liền chậm rãi đi tới một gian điều trị. Lôi Tát đang nằm trong này, thần sắc tiều tụy.

Nhìn thấy Tiêu Hoằng đi vào, hai mắt suy yếu của Lôi Tát rốt cục rơi hai hàng lệ nóng. Hắn nhớ rất rõ lời nhắc nhở của Tiêu Hoằng lúc chia tay, bảo vệ quân chủ lực của quân đoàn Bối La.

- Trưởng quan, thực xin lỗi. Ta không hoàn thành lời nhắc nhở của ngươi. Chúng ta đã hy sinh rất nhiều huynh đệ.

Lôi Tát tiếp tục suy yếu nói, giọng nói toàn ngập nghẹn ngào.

- Hiện tại ngươi không cần nói. Lôi Tát, ngươi đã làm tốt lắm rồi. Tiêu Hoằng ta cảm kích ngươi vạn phần. Tin tưởng ta đi, quân đoàn Bối La sẽ có một ngày quật khởi lại. Chúng ta sẽ khiến tất cả nợ máu phải trả bằng máu.

Nói xong Tiêu Hoằng liền bắt đầu bận bịu, tự mình trị thương thế cho Lôi Tát.

May mà phần lớn thương thế của Lôi Tát đều chỉ là ngoài da, cũng không có vết thương trí mạng.

Cùng lúc đó, trên Hải Lam Tinh, Hà Long và Bệ Đồ đang tiến hành rõ chuyện.

- Chiếu theo những lời các ngươi nói, Tiêu Hoằng gần đây quyết liệt với toàn bộ Nam Du Quận sao?

Bệ Đồ mở miệng hỏi.

- Đúng vậy, Bệ Đồ đại nhân, nói vậy ngài cũng biết là Tiêu Hoằng bị Cố Hoành Thần âm thầm đâm một đao. Đó cũng là nguyên nhân khiến ta hạ lệnh trực tiếp rút quân. Nếu chúng ta tiếp tục tấn công thì nói không chừng sẽ khiến Tiêu Hoằng và Nam Du Quận chung mối thù. Đây không phải là chuyện ta muốn thấy. Bởi vậy ta mới đề nghị Duy Lâm Công Quốc rút quân toàn bộ, để Cố Hoành Thần trả giá cho sự ngu xuẩn của mình, khiến Tiêu Hoằng phải đổ máu. Lúc đó chúng ta mới thừa dịp tiến vào.

Hà Long nói tiếp.

Có thể nói Hà Long nói như vậy cũng chưa nói hết ý tưởng trong lòng. Thực ra hắn cũng rất tuân thủ hứa hẹn, trung thành với Duy Lâm Công Quốc nhưng cũng không muốn là kẻ địch của Tiêu Hoằng.

Nếu lại nói tới chuyện binh đao thì thật ra Hà Long cũng hơi sợ Tiêu Hoằng. Nhất là khi hắn chính mắt chứng kiến Tiêu Hoằng ra tay, rốt cục cũng biết chi quân đội của đối phương khủng bố tới mức nào.

Đối mặt với đề nghị của Hà Long, Bệ Đồ cũng lập tức trả lời mà ánh mắt nhìn Hà Long, lại hơi nhìn hình ảnh chiến tuyến Tây Cương vừa gửi về, quân đoàn Thiên Dực thứ 5 trong nháy mắt bị diệt sạch.

- Ra lệnh tất cả quân đoàn tấn công Nam Du Quận lập tức rút lui lại trong lãnh thổ Duy Lâm Công Quốc nhưng không được mất cảnh giác, lúc nào cũng có thể tiếp tục.

Suy nghĩ khoảng hai phút, Bệ Đồ mới ra lệnh như vậy.

Sau hai giờ ngắn ngủi, xử lý khẩn cấp binh sĩ Bối La một phen, Tiêu Hoằng cưỡi Ưng Trảo Hào chậm rãi kết nối với Bộ tổng chỉ huy Tinh Tế của chiến tuyến Tây Cương.

Ngày vừa rồi Tiêu Hoằng tận mắt chứng kiến mười mấy binh sĩ Bối La không kịp chữa trị mà bỏ mạng, cả người như sắp bùng cháy, mặt gần như biến thành màu tím đen.

Quân đoàn trưởng đứng trong hành lang thấy Tiêu Hoằng thân mặc áo trắng đi tới, thần sắc không kiềm được mà ngẩn ra. Bọn họ rõ ràng có thể cảm nhận được khí thế phát ra trên người Tiêu Hoằng dường như đang thiêu đốt vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play