Trở về thư viện Bối La, Tiêu Hoằng lại có một ít phát hiện mới về sử dụng Ma Văn thúc đẩy, ví dụ như: Có thể chế tạo sinh vật cạm bẫy.
Dùng những loại có thể sinh trưởng nhanh như Kinh cức đằng kết hợp chung với Ma Văn thúc đẩy, một khi khởi động có thể quấn chặt đối phương trong thời gian, hoặc là dùng dây gai độc, vậy thì uy lực sẽ rất lớn.
Nó hay ở chỗ sẽ không dễ bị phát hiện, máy thăm dò Chiến văn bình thường căn bản đừng mơ phát hiện Ma Văn thúc đẩy. Đương nhiên, tạm thời chỉ là ý tưởng, cụ thể còn phải tiến hành thí nghiệm.
Thoáng cái ba ngày trôi qua, khi Tiêu Hoằng cùng Vương Phàm quay lại khu ruộng nhỏ, khiếp sợ phát hiện vốn giống lúa chỉ có thể cao 1m đã lên tới 2m, thân rất to, giống như những cái đuôi hồ ly.
- Trời của ta ơi.
Vương Phàm nhìn thấy cảnh này, sắc mặt giật mình đến tột cùng, che miệng nhìn ruộng lúa to như cây con.
Hắn không dám tưởng tượng, đây là ruộng lúa mới trồng ba ngày trước.
Về phần hai binh lính Bối La phụ trách trông giữ, đã sớm chết lặng, ruộng lúa sinh trưởng với tốc độ bằng mắt thường, bọn họ lần đầu tiên mới thấy được, thậm chí có một binh lính Bối La không ngừng hoài nghi mình đã gặp ảo giác hay không.
Lúc này hắn vẫn mờ mịt nhìn Tiêu Hoằng bước xuống xe.
Đối với cảnh này, Tiêu Hoằng cũng không quá giật mình, bởi vì Tử sắc thảo ở trong thư viện Bối La cũng rất tươi tốt, bông cầu trắng đã xuất hiện, Tiêu Hoằng cắt một cái, độc tố cao hơn trước tận 20%, thử nghĩ cũng đã cảm thấy đáng sợ.
Đồng thời Tiêu Hoằng cũng chuẩn bị bắt tay dùng độc tố trắng chế tạo Độc văn mới.
Dựa vào trình độ Ngự sư cấp hai của Tiêu Hoằng, hẳn là có thể chế tạo ra Độc văn mạnh.
Đi tới gần ruộng lúa, Tiêu Hoằng ngửa đầu nhìn một gốc lúa, ngửa đầu nhìn lúa, cảm giác này làm Tiêu Hoằng thấy quái dị,những hạt lúa rất chắc khỏe, dài hơn hạt gạo bình thường một chút.
Lấy mấy hạt, xé vỏ, dùng Ma Văn kiểm tra mang theo kiểm tra xem, không có thành phần vật chất có hại, hơn nữa chất lượng gạo không tệ, hàm lượng dinh dưỡng phong phú.
-Vương Phàm, đi cắt bông lúa đã chín, bữa trưa ăn chúng.
Tiêu Hoằng dặn dò, sau đó nhìn hai binh lính Bối La phụ trách trông coi:
-Hai ngươi cũng đi cùng, nếm thử loại gạo mới này.
Hai binh lính Bối La này tự nhiên cầu còn không được, bọn họ chỉ là Hạ sĩ, dùng bữa với Tướng quân, quả thật là phúc phận ba đời.
Tiếp theo Tiêu Hoằng không nói nhiều, đi vào trong ruộng lúa, đào đất quan sát gốc lúa, đã quấn quanh sợi thép không rỉ có Khí văn truyền dẫn, chỉ có một phần nhỏ rễ cắm vào lòng đất.
Hiển nhiên, nếu có thể chế tạo đủ Ma Văn thúc đẩy cùng với Ma Văn truyền dẫn, trải trên mặt đất, tuyệt đối có thể dùng diện tích đất nhỏ nhất, nuôi sống nhiều người nhất!
Phát minh này tuy rằng không thấy được hiệu quả nhanh chóng như Ma Văn
khung máy móc, nhưng mà cân nhắc lâu dài, giá trị vượt xa Ma Văn khung máy móc.
Dù sao chỉ cần là người, đều phải cần ăn, có thể gia tăng sản lượng diện rộng, có nghĩa là sẽ nuôi được càng nhiều quân nhân hơn, không cần ỷ lại vào thế lực khác viện trợ.
Ở vũ trụ Thái Cách, sở dĩ rất nhiều quốc gia ỷ lại vào quốc gia khác, có nhiều nguyên nhân, vấn đề chủ yếu chính là lương thực.
Nghĩ thế, Tiêu Hoằng đầy vẻ vui mừng, cũng chuẩn bị thời gian bắt đầu chế tạo Ma Văn thúc đẩy cùng Ma Văn truyền dẫn số lượng lớn.
Tuần tra một vòng quanh khu ruộng nhỏ, Tiêu Hoằng dẫn Vương Phàm cùng với hai binh lính Bối La ôm một bó bông lúa trở về căn cứ quân sự Bối La, tùy tiện tìm nhà ăn, cho đầu bếp nấu, thuận tiện làm vài món ăn sáng.
Đầu bếp nhà ăn là nam khoảng hơn 40 tuổi, dáng người mập béo có thể liều mạng với Bạch mập mạp, lúc thấy Tiêu Hoằng tới, liền sửng sốt một hồi.
Nhà ăn nhỏ của hắn không thuộc quân đội, hoàn toàn là khu tư doanh công cộng, tiếp đãi nhân vật Liên đội trưởng cũng là chuyện rất có thể diện, chỉ là không ngờ trực tiếp có một vị Tướng quân đến đây.
Bất ngờ làm đầu bếp phát ngớ, muốn tìm phòng riêng cho Tiêu Hoằng, lại phát hiện đã đầy khách.
- Tiêu.. Tướng quân, này... ngài... ta đi mời khách hàng ra.
Đầu bếp thấy Tiêu Hoằng, ngây ngốc, đầu óc chạm mạch, tiếp theo chạy vào trong phòng riêng.
- Không cần, chúng ta ngồi đây là được rồi.
Tiêu Hoằng đi vào một góc bình thường, tùy ý ngồi xuống, không có cái giá Tướng quân hay náo động gì. Lúc này mục đích của Tiêu Hoằng rất đơn giản, đó là ăn cơm, nhấm nháp thử loại cơm nấu bằng cây lúa dùng Ma Văn thúc đẩy chế tao ra.
Vương Phàm ở bên cạnh cũng thức thời, bắt đầu căn dặn đầu bếp những chuyện cần chú ý, sau đó đi theo đầu bếp vào phòng bếp bắt đầu xử lý lúa gạo.
Nghe Vương Phàm nói, đầu bếp không khỏi nhìn vào lúa gạo trong tay Vương Phàm, kết quả sắc mặt không yên lòng lại biến đổi.
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy được hạt lúa dài như thế, cũng cảm nhận được Tiêu Hoằng tới đây cũng không phải dùng bữa bình thường.
Đương nhiên, Vương Phàm dặn dò, đầu bếp không dám không nghe, bắt đầu làm việc, Vương Phàm ở bên cạnh dùng khí cụ Ma Văn lột vỏ lúa, chuyển thành gạo.
Sau đó là nấu.
Chỉ cần 20 phút, mùi cơm chín từ phòng bếp lan ra nhà ăn.
Thậm chí người trong phòng riêng đang cụng ly cũng bắt đầu xôn xao.
- Ông chủ, tiệm có cơm gì thế? Thơm quá, cho chúng ta hai chén cơm đi. Trong phòng truyền ra tiếng hô lớn.
Đầu bếp đang vội nấu ăn nghe thế, thân thể cứng ngắc, vừa định vào giải thích một phen, lại thấy Tiêu Hoằng vươn ngón tay lắc lắc, sau đó chỉ vào phòng riêng.
Đầu bếp tự nhiên hiểu được ý của Tiêu Hoằng, lau mồ hôi khẩn trương, cố gắng trấn định hô:
- Có ngay.
Tiếp theo bưng vào hai bát cơm trắng như tuyết, hạt no tròn, một lát sau truyền ra tiếng khen không dứt.
Nghe thế, Tiêu Hoằng hiện lên chút ý cười, rõ ràng thí nghiệm đã thành công.
Cùng lúc đó, phục vụ viên nhà ăn cũng cẩn thận bưng chén cơm thơm ngào ngạt lên, còn có mấy món ăn sở trường của đầu bếp.
Hai binh lính Bối La đối diện Tiêu Hoằng hít mùi thơm ngát, bụng không ngừng sôi lên, nước miếng giàn giụa, nhưng Tiêu Hoằng chưa động đậy, bọn họ nào dám ăn trước.
- Hôm nay ngồi ở đây không có cao thấp quý tiện gì, các người đừng coi ta là Tướng quân, thoải mái ăn đi.
Tiêu Hoằng khoát tay, cũng cầm đũa.
Thấy Tiêu Hoằng nói thế, hai binh lính Bối La kia cũng không khách khí nữa, cầm đũa điên cuồng nhét cơm vào miệng, tuy rằng cực lực khống chế, nhưng ăn uống vẫn khó mà nhìn nổi.
Tiêu Hoằng cũng không để ý, ăn theo ý mình, mùi vị rất ngon miệng, khá tốt, tràn ngập mùi gạo thơm.
Điều này cũng không lạ, dù sao sử dụng Ma Văn thúc đẩy được chế bằng dược liệu phẩm chất cực cao, chế tạo ra gạo tự nhiên cũng có phẩm chất siêu cao.
Chừng một giờ sau, ăn no rượu say, Vương Phàm cùng hai binh lính kia đã để 5-6 cái chén không, không ngừng ợ hơi.
Trái lại Tiêu Hoằng tự nhiên hơn, dù vậy cũng để ba cái chén không.
- Mỹ vị mà.
Ăn sạch chén cơm cuối cùng, Vương Phàm ợ một cái nói.
- Ngày mai, Vương Phàm cùng hai ngươi gặt hết lúa trong ruộng, một phần đưa đi nhà máy Con Rệp, một phần khác phân phát cho quân đội.
Tiêu Hoằng căn dặn, tiếp theo ném mấy ngân tệ lên bàn, sau đó rời đi.
Dựa theo tính toán trước kia, Tiêu Hoằng chuẩn bị bán như gạo bình thường, nhưng trên đường Tiêu Hoằng chợt nghĩ lại, dựa vào cái gì chứ?
Nếu loại gạo này siêu ngon, dinh dưỡng phong phú, vì sao không tuyên truyền theo loại gạo cao cấp nhất? Dù cho sản lượng của nó rất lớn.
Nghĩ thế, trong đầu Tiêu Hoằng bắt đầu có kế hoạch, đó là tiến hành bán ra dựa theo phương pháp Ngự hương yên.
Lúc cần thiết, còn có thể dùng làm vật tư dự trữ chiến lược.
Bởi vậy, Tiêu Hoằng quay về thư viện Bối La, dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì tới cùng, một hơi chế tạo 20 mấy cái Ma Văn thúc đẩy.
Nửa tháng, lướt qua.
Thời tiết căn cứ quân sự Bối La có thể cảm nhận rõ ràng hơi lạnh tiêu điều. Lá cây cũng héo rũ, bên trên nhà máy Con Rệp đã bao trùm lá phong đỏ rực.
Bên dưới nhà máy Con Rệp, nhân viên không ngừng bận rộng, trải qua thời gian dài nghiên cứu sản xuất, không tính bán ra ngoài, quân đoàn Bối La giữ lại hơn 30 chiếc Ma Văn khung máy móc, hơn nữa vẫn đang điên cuồng sản xuất. Trong đó có 4 chiếc là Ma Văn khung máy móc hai ghế ngồi, đang tiến hành điều chỉnh thử.
Về phần số lượng chiến cơ Ngân Điểu, cũng đạt tới lữ đoàn hàng không, ước chừng 100 chiếc, 150 chiếc xe tăng Ma Văn.
Trên cơ bản chỉ từ trang bị chiến đấu, đã trang bị cho 1 sư.
Bây giờ đang đúng như lời Tiêu Hoằng đã nói, Ma Văn khung máy móc đầy đủ, đã bắt đầu thiếu nhân viên điều khiển, xe tăng Ma Văn, chiến đấu cơ Ma Văn cũng vậy.
Rơi vào đường cùng, Mạc Hi chỉ phải phân phát trang bị chiến đấu không dùng tới vào những quân doanh đại lục, để bọn họ chọn ra nhân viên điều khiển, tiến hành huấn luyện.
Ngoài ra, số lượng chiến đấu cơ Ma Văn không người lái cũng lên đến 200 chiếc, ống phản lực gắn trên lưng cùng áo giáp trang bị hỗ trợ chiến đấu cũng hơn 7000 bộ, loại áo giáp chiến đấu này đặt tên là chiến giáp Lược đoạt giả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT