Quân đoàn Vân Đoan cùng quân đoàn Tô Môn, địa vị vương giả của hai đại quân đoàn này bây giờ không phải bị uy hiếp, mà là khiêu khích cực lớn.

Khiêu khích như thế, mặc kệ là sư đế quốc 19 hay sư đột kích Đặc Luân đều thể hiện rõ ràng, quân đoàn Tô Môn tự nhiên không cần nói nhiều, quân đoàn Hải Long đã đè ép gắt gao. Về phần quân đoàn Vân Đoan, bốn đoàn trưởng sư đột kích Đặc Luân đã sớm chướng mắt Mã Hiết Nhĩ, trước kia giận mà không nói, nhưng bây giờ thì khác.

Mạn Đạt bất công, tuy rằng làm rất bí ẩn, nhưng bọn họ thân là đoàn trưởng làm sao không nhìn ra được? Cùng là bán mạng cho đế quốc, dựa vào cái gì quân đoàn Vân Đoan là con cưng, bọn họ lại là con ghẻ chứ?

Quân đoàn Lực Vương là một trong số đó, cùng ở trong sư đột kích Đặc Luân, đã chủ động tiếp xúc tập đoàn Thiên Xà trước tiên, hơn nữa mua trang bị cho quân đoàn.

Đối với chuyện này, Mạc Hi dựa theo ý của Tiêu Hoằng mà làm, không có chút làm khó, giao tiền đặt hàng, hơn nữa đảm bảo chất lượng hàng hóa.

Quân đoàn Lực Vương lấy được chỗ tốt, lập tức thể hiện rõ ràng, con số đánh giết một tuần trực tiếp xếp hạng 2, chỉ sau quân đoàn đột kích Hải Long.

Hành động này tự nhiên khiến các đoàn trưởng sư đột kích Đặc Luân bắt đầu suy ngẫm lại.

Bắt đầu tìm gặp Vu Kiến đoàn trưởng quân đoàn Lực Vương thương lượng chi tiết mua sắm, mà không muốn đi tìm Mạn Đạt, bởi vì bọn họ biết rõ đi tìm Mạn Đạt chỉ có một hậu quả, đó là không đồng ý.

Dù sao đây là muốn cướp địa vị "con cưng" của hắn, Mạn Đạt làm sao đồng ý được?

Có thể nói những quân đoàn đột kích Đặc Luân đã chịu đủ ủy khuất bị quân đoàn Vân Đoan đè ép, nếu không phải có trang bị gì tốt, binh lính ưu tú đều cho quân đoàn Vân Đoan, quân đoàn Vân Đoan làm sao đạt được địa vị như ngày hôm nay?

Trước mắt, tập đoàn Thiên Xà xuất hiện, rõ ràng cho bọn họ cơ hội trở mình,ở trong phòng nhỏ bí mật thương lượng một phen, bốn đoàn trưởng tìm hiểu quy tắc mua sắm với tập đoàn Thiên Xà, cùng số Ma Văn thông tin của Mạc Hi từ Vu Kiến.

Không chần chờ, bốn đoàn trưởng cùng lúc gọi tới Mạc Hi, dựa theo khả năng kinh tế của mình mua sắm trang bị vũ khí.

Hiện giờ tập đoàn Thiên Xà bán ra trang bị vũ khí chủ yếu là Ma Văn khung máy móc, xe tăng Ma Văn Hôi Hùng cùng chiến đấu cơ Ma Văn Ngân Điểu, về phần những vũ khí chiến đấu mới nghiên cứu, một chữ không nói, đang trong trạng thái bảo mật nghiêm ngặt.

Đối với mục đích mua sắm của sư đột kích Đặc Luân, Mạc Hi tự nhiên không từ chối, chỉ cần đủ tiền, mọi chuyện dễ thương lượng, nhưng điều kiện quyết định là vật tư mua sắm phải cho bản thân quân đoàn sử dụng, nếu âm thầm giao cho quân đoàn xếp vào sổ đen, tập đoàn Thiên Xà lập tức ngừng bán ra Ma Văn trung chuyển, hơn nữa cũng xếp vào sổ đen.

Điều kiện này ghi rõ trong hợp đồng mua bán, hơn nữa ghi rõ ràng quân đoàn sổ đen là quân đoàn Vân Đoan, quân đoàn Tô Môn cùng với đoàn liên hợp số 9.

Đúng thế, mục đích Tiêu Hoằng làm vậy chính là bồi dưỡng quân đoàn khác, biến tướng chèn ép quân đoàn trong sổ đen. Trước đó nói rõ, Tiêu Hoằng không phải loại người lòng dạ rộng rãi, rất ghi thù.

Thoáng cái một tuần trôi qua, theo tập đoàn Thiên Xà vận chuyển các loại trang bị chiến đấu lên chiến tuyến Tây Cương, triệt để đánh dấu chiến tuyến Tây Cương đã có 6 quân đoàn thiết lập quan hệ hợp tác với tập đoàn Thiên Xà.

Ách Tề Nhĩ ở Ban tổng chỉ huy nhìn danh sách trang bị do tập đoàn Thiên Xà cung cấp, sắc mặt liên tục biến đổi, trong ánh mắt hiện một tia lo lắng.

Trong tay không ngừng lắc một khối Ma Văn trung chuyển vứt bỏ.

Ban đầu, chỉ có quân đoàn Hải Long cùng quân đoàn 241 mua sắm trang bị từ tập đoàn Thiên Xà, Ách Tề Nhĩ còn không để ý. Nhưng bây giờ, hắn đã không thể không coi trọng, hơn nữa âm thầm cảm thấy sống lưng rét run.

Ách Tề Nhĩ cũng không ngốc, thậm chí rất khôn khéo, lúc này dường như hắn cảm nhận được điều gì đó sâu xa hơn, Tiêu Hoằng cực kỳ âm hiểm!

Không thể phủ nhận, vũ khí do quân đoàn Thiên Xà sản xuất đều tuyệt đối tốt, gần như vượt trên quân địch một cấp bậc, chiến đấu năng nổ, nhưng thứ này ở trong mắt Ách Tề Nhĩ giống như thuốc phiện!

Có thể cho người ta tốt đẹp vô hạn, nhưng tác dụng phụ cũng rất lớn. Thử nghĩ xem, sản phẩm của tập đoàn Thiên Xà không ngừng lan tràn, một khi có ngày tập đoàn Thiên Xà bỗng gián đoạn bán ra Ma Văn trung chuyển, vậy sẽ có hậu quả gì?

Đó sẽ là chuyện tuyệt đối không thể tưởng tượng, toàn bộ trang bị chiến đấu quận Nam Du sẽ tê liệt trong thời gian ngắn.

Bởi vậy, các đại quân đoàn vì tránh cho chuyện này xảy ra, sẽ không thể không thuần phục tập đoàn Thiên Xà, toàn bộ quan lớn quận Nam Du sẽ bị Tiêu Hoằng trút quyền, cơ bản là phương thức công hãm khác.

Cái này còn đáng sợ hơn cả Duy Lâm công quốc cưỡng ép công chiếm.

Chết người là trước mắt nếu không có tập đoàn Thiên Xà mạnh mẽ ủng hộ, sớm muộn gì quận Nam Du sẽ bị tiêu diệt.

- Tiêu Hoằng... ngươi thật độc mà.

Ách Tề Nhĩ thì thào, trong ánh mắt tràn ngập nghiêm nghị. Trước kia Tiêu Hoằng cho hắn cảm giác là một người trẻ tuổi nông nổi, làm việc xúc động, dựa vào may mắn đánh thắng liền mấy trận. Nhưng bây giờ, ý thức được điều này, hắn đột nhiên phát hiện cái gì trẻ tuổi nông nổi, cái gì làm việc xúc động, toàn là một loại ngụy trang của Tiêu Hoằng, che giấu nội tâm hiểm ác giết người vô hình!

Nghĩ thế, Ách Tề Nhĩ không khỏi xiết chặt tay, Ma Văn trung chuyển loại bỏ bị bóp nát trong tay!

Tuy rằng không cam lòng, nhưng không thể phủ nhận Ách Tề Nhĩ đã không còn cách nào, tiến lùi khó khăn. Hắn biết rõ, bình tĩnh ở Duy Lâm công quốc hiện giờ chỉ là bình lặng trước bão táp, từ bỏ mua sắm sản phẩm của tập đoàn Thiên Xà, chiến tuyến Tây Cương chắn chắc bị chiếm, tiếp tục mua, coi như hoàn toàn bị Tiêu Hoằng xâm lược êm dịu.

Nếu tiếp tục theo cục diện hiện giờ, Ách Tề Nhĩ dám khẳng định không bao lâu sau, quyền lợi tuyệt đối ở chiến tuyến Tây Cương sẽ không còn thuộc về hắn nữa. Một khi đắc tội Tiêu Hoằng, hắn có thể khẳng định tối thiểu 6 quân đoàn ở chiến tuyến Tây Cương sẽ nghe theo Tiêu Hoằng bày bố.

Còn bản thân Ách Tề Nhĩ dường như không cách nào khống chế được cục diện trước mắt, ở trong đó, Tiêu Hoằng bố trí nước cờ tinh diệu nhất là chia tách hoàn toàn tập đoàn Thiên Xà với quân đoàn Bối La.

Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng ở căn cứ quân sự Bối La tự nhiên không biết Ách Tề Nhĩ đánh giá mình ở trong lòng. Đúng, ý đồ của Tiêu Hoằng cơ bản bị Ách Tề Nhĩ đoán trúng.

Nhưng thế thì sao chứ? Theo Tiêu Hoằng thấy, đây là chuyện lẽ thường tình, mèo dạy hổ giấu một chiêu, không trói chặt quân đội, lỡ như một ngày tương lai qua cầu rút ván thì làm sao đây?

Bồi dưỡng sức chiến đấu quận Nam Du đi lên, sau đó tất cả kỹ thuật bị quân đội quận Nam Du khống chế, Tiêu Hoằng còn phải làm việc theo ý quân đội. Đúng, thế thì Tiêu Hoằng sẽ là sĩ quan tốt ở trong mắt quân đội, nhưng làm sĩ quan tốt như thế, Tiêu Hoằng còn lâu mới đi làm.

Từ xưa đến nay, trung thần nổi danh dù có lưu danh vạn cổ, nhưng thường thường sẽ chết rất thảm. Tiêu Hoằng không muốn rập khuôn theo họ, tình nguyện để lại một mảnh bêu danh.

Lúc này Tiêu Hoằng cũng không nghĩ nhiều như thế, đang ở vùng núi cạnh quân đoàn Bối La, dẫn Vương Phàm dùng xẻng san phẳng một khu đất.

-Ta nói sao ngươi làm việc kém như thế, còn làm cảnh vệ viên cho ta nữa. Nếu gặp nguy hiểm thì là ngươi bảo vệ ta hay là ta bảo vệ cho ngươi chứ.

Tiêu Hoằng cầm xẻng nói, nhìn Vương Phàm mồ hôi đầm đìa, chống xẻng thở hổn hển.

-Trưởng... trưởng quan, 5 tiếng rồi, không ngừng nghi, mảnh đất lớn như thế chỉ có hai người chúng ta, ngài không biết mệt, nhưng ta chịu không nổi.

Vương Phàm thở hồng hộc nói, trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất.

Thấy bộ dạng Vương Phàm như thể, Tiêu Hoằng cũng không nói nhiều gì, chỉ khẽ lắc đầu, bắt đầu đào đất lên theo ý mình.

Tiếp theo Tiêu Hoằng mở cốp trên xe Ma Văn quân dụng, lấy ra bốn cái Ma Văn thúc đẩy vừa chế tạo xong, dùng tính chất đặc biệt của sợi thép không rỉ nối lại với nhau.

Trên mỗi sợi thép không rỉ đều có văn lộ tỉ mỉ, đây là Khí văn truyền hướng, có thể làm tính năng Ma Văn được kéo dài ra.

Đặt bốn cái Ma Văn thúc đẩy ở giữa khu đất dài rộng 20m, Tiêu Hoằng bắt đầu trải rộng từng bó sợi thép không rỉ theo hình mạng nhện, dùng xẻng thuần thục gieo hạt giống vào chỗ sợi thép không rỉ.

Bất kể động tác hay thủ pháp đều không nhìn ra giống người ngoài nghề. Cũng không có gì lạ, đừng quên nhà cũ của Tiêu Hoằng là Tiêu Gia Thôn, đứa nhỏ mười mấy tuổi phải nắm giữ hai bản lĩnh, một là trồng trọt, hai là săn thú.

-Tướng quân làm ruộng, còn thể thống gì.

Vương Phàm thở không ra hơi ngồi ở bờ ruộng, trong lòng thầm oán nói, nhưng cũng ngượng nghỉ ngơi lâu quá, chỉ phải thành thành thật thật theo sau lưng Tiêu Hoằng, làm những chuyện theo khả năng.

-Trưởng quan, rốt cuộc là chúng ta đang làm gì?

Vương Phàm khó hiểu hôi.

-Thí nghiệm mà thôi.

Tiêu Hoằng tiện thể nói.

Gieo xong toàn bộ hạt giống, Tiêu Hoằng thoải mái khởi động Ma Văn thúc đẩy, không ngừng rót Ngự lực vào.

Vương Phàm đứng bên bờ ruộng, sắc mặt khó hiểu bỗng nhiên biển đổi, chỉ thấy mặt đất có thể thấy rõ bắt đầu nhúc nhích, từng gốc mầm non xanh tươi từ từ đội đất mọc lên, nháy mắt phủ xanh.

-Đây... đây...

Nhìn cảnh tượng thần kỳ như thể, Vương Phàm không khỏi trợn to mắt, miệng há ra, rõ ràng cảnh tượng này hắn chỉ mới thấy được trong Ma Văn hình ảnh phát nhanh, còn bây giờ đã xảy ra ngay trong sự thật.

-Trưởng... trưởng quan... ngài đã làm như thế nào được?

Vương Phàm tràn đầy kinh ngạc hòi.

Tiêu Hoằng không trả lời, chỉ mỉm cười, sau đó bước vào xe Ma Văn quân dụng. Rõ ràng Tiêu Hoằng kết hợp thành công kỹ thuật thúc đẩy Tát Già cùng truyền dẫn của Cáp Thụy Sâm, hình thành một cái kỹ thuật của riêng mình.

Chỉ cần hoàn thiện thêm, Tiêu Hoằng chẳng những có thể trở thành đầu sỏ vũ khí, còn có thể trở thành đầu sỏ lương thực.

-Tìm cho ta hai thủ vệ binh tin được, trông chừng mảnh ruộng hai chúng ta vừa làm.

Lên xe Ma Văn quân dụng, Tiêu Hoằng phân phó.

-Rõ, trưởng quan.

Vương Phàm trả lời, lúc khởi động xe Ma Văn còn không quên quay đầu lại nhìn mảnh ruộng nhỏ kia, chỉ mới vài phút, nhưng rõ ràng thấy được đã cao hơn một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play