Mai Kiệt vẫn ngồi đó, tuy ràng chỉ nhìn bóng lưng Tiêu Hoàng, nhưng vẫn
cảm nhận được tâm tình của Tiêu Hoàng. Hắn càng biết rõ hơn, sở dĩ Tiêu
Hoàng vội vàng rời đi như thể chính là vì tránh né đề tài này, nhưng Mai Kiệt vân nói ra trước.
Lúc này, Mai Kiệt mơ hồ cảm nhận được tâm tình của Tiêu Hoàng.
- Ngươi., nói cho nàng, nếu nàng vẫn khỏe, vậy thì bầu trời tốt đẹp!
Qua hồi lâu, Tiêu Hoàng mới nói, sau đó một mình yên lặng rời đi, chỉ để lại cái bóng cô đơn thê lương cho Mai Kiệt.
Mai Kiệt dường như có thể cảm nhận được nội tâm của Tiêu Hoàng, mọi người
luôn có một mặt yểu đuối, có lẽ Tiêu Hoàng cũng không ngoại lệ. Dù sao
Tiêu Hoằng cũng là một người sống, có tỉnh cảm trong lòng.
Rời chỗ
tiếp đón, Tiêu Hoàng đứng ở cửa, ngừng một lát, dường như đang thu xếp
suy nghĩ trong lòng, tiếp theo ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, liền một mình lặng lẽ biến mất trong bóng tối.
Còn bên phía tên mập, đã xong một
ngày huấn luyện vất vả, đang ngồi cùng binh lính uống bia lạnh, đánh
bài, trên mặt bàn vung vãi ngân tệ đồng tệ, không rõ là của ai, thậm chí có mấy binh lính vốn từ Liệp Ưng tham gia vào đó.
Trong doanh trại nhìn thật là thối nát.
Đây cũng là phong cách thường thấy của tên mập, lúc huấn luyện, thời điểm
chiến đấu, dốc hết 120% tinh thần. Còn bình thường thì cứ tùy tiện là
được, không cần phải làm ra vẻ bé ngoan, mệt quá đi.
- Đây là cuộc sống, phải như thể, muốn tiêu dao cứ tiêu dao, còn sống, phải sống cho
sảng khoái.... Dừng lại! Copy text tại 'tu ng ho anh .c om'
Tên mập ngậm nửa điểu thuốc, híp mắt, cái tay béo quét qua lá bài, lập tức ném ra bốn tấm.
- Doanh trưởng, Ma Văn thông tin của ngài mới rung, hình như có tin tức.
Trợ thủ của tên mập nhắc.
- Ai đó? Không thấy ta đang bận sao?
Tên mập rõ ràng không kiêng nhẫn nói, bởi vỉ ngậm thuốc lá, nói ngọng nghẹo.
- Là lão đại nhắn tới.
Trợ thủ trả lời.
- Hả, là Tiêu ca.
Nghe được hai chữ" lão đại", tên mập liền giật mình, tiếp theo đột ngột đựng lên, chạy tới chỗ trợ thủ cầm lấy Ma Văn thông tin, không dám lôi thôi.
Trên Ma Văn thông tin chỉ có một hàng chữ: Một người tên là Mai Kiệt, cấp
bậc chuẩn Ngự sư, đang ở chỗ tiếp đón, sau này do ngươi chỉ huy.
Nhìn thấy mấy chữ này, tên mập chớp mắt, không thể tin vào mắt mình. Tiêu
Hoằng có lòng tốt như thể? Lại đưa nguyên vẹn một cái chuẩn Ngự sư tới
đây.
Nhưng mà tên mập cũng không rề rà, vội chạy tới chỗ tiếp đón.
Lái xe Ma Văn chạy điên cuồng giữa căn cứ quân sự, khi tên mập tới chỗ tiếp đón, liền thấy một mình Mai Kiệt lẳng lặng ngồi ở phòng khách số một, ở trước mặt hắn là quản lý tiếp đón, những phòng khách khác đã tắt đèn.
- Ngươi chính là Mai Kiệt?
Đi vào phòng khách số 1, tên mập hỏi.
- Là ta.
Mai Kiệt khách sáo chào.
- Không nói nhiều, đi theo ta, doanh 6 không thiếu gì, chỉ có thiếu người.
Tên mập làm ra vẻ rất thân quen, tùy tiện ỏm vai Mai Kiệt, nói một tiếng với
quản lý rồi đi ra cửa.
Mai Kiệt không kịp chống cự, cộng thêm thân thể to béo của tên mập, trực tiếp bị hắn kéo ra ngoài.
- Đầu tiên, tự giới thiệu trước, ta tên Sở Tiểu Thiên, doanh trưởng doanh 6, sau lưng bọn họ đều gọi ta là bạch mập mạp, gọi sao tùy ngươi.
Đợi vào xe Ma Văn quân dụng, tên mập thoải mái nói, không hề có chút dáng điệu doanh trưởng.
Tên mập hành động như thể, cũng là một loại an ủi đối với Mai Kiệt. Nói
thật ra, buông bỏ Tập đoàn Khoa Long đi vào quân đoàn Bối La tòng quân,
Mai Kiệt thật ra vân có chút không yên lòng.
- Ta tên Mai Kiệt, là đồng hương với Tiêu Hoàng.
Mai Kiệt đáp lời.
- Nói như vậy, ngươi là bạn bè với Tiêu Hoàng?
Tên mập tò mò hỏi.
- Xem như vậy, chỉ là không biết Tiêu Hoằng nghĩ sao.
Mai Kiệt nói nhỏ.
- Còn sao nữa? Đương nhiên cũng là bạn rồi, ngươi đã là bạn của lão đại,
cũng là bạn của Sở Tiểu Thiên ta. Yên tâm, bằng bản lĩnh của ngươi, sẽ
nhanh chóng thăng cấp tới phó doanh trưởng, đến lúc đó chúng ta song
kiếm hợp bích. Một ngày nào đó, doanh 6 chúng ta nhất định sẽ trở thành
quân tử thần mà kẻ địch nghe đã sợ vỡ mật.
Tên mập hùng hồn hào hiệp nói, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong, tiếp theo khởi động xe chạy đi doanh trại doanh 6.
Còn ở bên này, Tiêu Hoàng trở về thư viện Bối La, một mình lẳng lặng ngồi
trong phòng chế văn, ngẩn người nhìn hình ảnh Ma Văn, bên trong hình ảnh Ma Văn đó chứa ảnh chụp chung Tiêu Hoằng cùng Mộ Khê Nhi và cầu cầu.
Lật một hồi, Tiêu Hoằng vân không có dũng khí mở ra, cứ thế ngẩn người ở dưới ngọn đèn nhàn nhạt, không có biểu tình, cả người chất phác, nhíu
mày.
Trôi qua hồi lâu, Tiêu Hoằng mới cầm lấy hình ảnh nhét vào
người, sau đó cố gắng ném bỏ tạp niệm, khôi phục bình thường, cầm bí
tịch Để văn chong đèn đọc đêm, thần sắc dần dần tập trung.
Thẳng đến
đêm khuya, Tiêu Hoằng một nằm lên giường yên lặng đi vào giấc ngủ. Ngoại trừ tu luyện, tắm rửa, vân duy trì thói quen không cởi áo giáp.
Một ngày qua đi, 8 giờ sáng, Tiêu Hoàng mở mắt tùy tiện ăn vài thứ, liền đi phòng Ma Văn, tiếp tục nghiên cứu kỹ thuật Để văn.
Tiêu Hoằng đã tính toán xong, đợi kỹ thuật Để văn nâng cao một bước, lại chế tạo Chiến văn Ngự sư cấp hai cho riêng mình, cường hóa sức chiến đấu.
Tuy ràng Tiêu Hoàng thân là đoàn trưởng, nhưng Tiêu Hoàng không cho ràng
như vậy sẽ vô tư. Như thường lệ, ở trong mắt Tiêu Hoàng chỉ có thực lực
mới là đáng tin cậy nhất.
Nghiên cứu 2 tiếng, đến 10 giờ sáng, là thời gian Tiêu Hoàng cùng Mặc Huyền , Sở Ngân Xuyên gặp ông chủ công ty mở ngầm.
Mặc Huyền mở công ty ở Bối La thành, tên là Công ty Ai Nhân Hoắc Khắc,
người làm chủ là thủ hạ cũ của Mặc Huyền, làm người vô cùng nhanh trí,
chủ yếu phụ trách bán ra một chút hợp kim Vi Mê cùng với những sản phẩm
khác.
về phần Vọng Tinh thành thì có vẻ quang minh chính đại hơn
nhiều, mở công ty Vọng Xuyên, ông chủ chính là Sở Ngân Xuyên, chủ yểu
phụ trách khai thác khoáng vật cùng tài liệu ở địa phương, bây giờ đã
cung cấp cho nhà máy Con Rệp, còn Võ Tử Nam chính là công trình sư chủ
yểu của công ty Vọng Xuyên.
Mang theo ba lô, Tiêu Hoàng rời thư viện
Bối La liền nhìn ở phía khu 4, tàu Thiên Hạt cung cấp cho nhà máy Con
Rệp chở 4 chiếc Ma Văn khung máy móc cùng với 5 chiếc mắt nhìn trộm bay
lên trời, bí mật chạy tới chiến tuyển Tây
Cương.
Có 2 mục đích:
thứ nhất là giao 4 chiếc Ma Văn khung máy móc đầu tiên cho quân đoàn đột kích Hải Long cùng quân đoàn số 241 sử dụng; thứ hai là thần không biết quỷ không hay bí mật thả ra mắt nhìn trộm.
Tiêu Hoằng cũng không hỏi nhiều những chuyện này, tin ràng Mạc Hi cùng Lôi Tát có thể làm tốt.
Lái xe Ma Văn quân dụng đi khoảng 20 phút, Tiêu Hoàng vào khu cảnh giới cao nhất, bước vào trong phòng khách.
Lúc này Tiêu Hoàng thấy đã có một lão già khoảng 60 tuổi, gầy gò, nhưng ánh mắt sáng ngời thay thể vị trí chỗ Mặc Huyền, hắn là Lương Dịch Thi, thủ hạ cũ của Mặc Huyền.
Ngoài ra, đám người Mạc Hi, Sở Ngân Xuyên, La
Kiệt cũng ở đây, chẳng qua trong lòng bồn chồn, không biết Tiêu Hoằng
triệu tập họ tới có mục đích gì.
- Từ hôm nay trở đi, Ai Nhân Hoắc Khắc, Vọng Xuyên, Con Rệp, ba nhà liên hợp, tên là Tập đoàn Thiên Xà.
Ngồi vào vị trí chính, Tiêu Hoàng nói thẳng ra ý nghĩ của mình.
Nghe Tiêu Hoàng nói ra, Mạc Hi, Sở Ngân Xuyên thậm chí Lương Dịch Thi cũng
nhìn nhau, sắc mặt không thay đổi lớn. Bọn họ đã sớm muốn làm như vậy,
chỉ là không có Tiêu Hoàng cho phép, bọn họ không thể làm được.
-
về phần phân công, nói cho rõ ràng: Ai Nhân Hoắc Khắc phụ trách kinh
doanh, tiến hành tiêu thụ một số sản phẩm nhà máy Con Rệp nghiên cứu ra. Ma Văn khung máy móc cũng được, nhưng phải hạn chế, về phần sản phẩm
khác, chỉ cần không uy hiếp tới quân đoàn Bối La thì có thể tiêu thụ.
Chỗ này bản thân các ngươi có thể cân nhắc được, không cần nhiều lời.
Công ty Vọng Xuyên chủ yếu phụ trách thu gom tài liệu, nhà máy Con Rệp
vân giữ chức trách cũ. Vì có thể để các người hoàn thiện tốt, quân đoàn
Bối La cung cấp vốn 1 triệu kim cho các ngươi.
Tiêu Hoằng nói rõ ràng ý nghĩ của mình.
Mục đích Tiêu Hoàng làm như vậy rất đơn giản, thứ nhất là liên hợp một chỗ, thuận tiện cho việc vận hành; thứ hai, đó là dốc sức bồi dưỡng tập đoàn Thiên Xà lớn mạnh, lớn mạnh đến mức quân đội cũng không lay động được.
Rõ ràng Tiêu Hoằng làm như thế là đang tạo đường lui cho mình, nếu ngày
nào đó mình không cẩn thận trúng dao sau lưng, trong tay cũng nắm giữ
con bài tập đoàn Thiên Xà, con bài càng mạnh, bản thân mình càng an
toàn.
Nói trắng ra, Tiêu Hoàng không muốn bị người ta đè đầu cả đời, nhất là đám chiến tuyển Tây Cương kia.
- 1 triệu kim, nhiều như thể? Bây giờ chúng ta cũng không thiểu tiền.
Mạc Hi chớp mắt nói.
- Không thiểu tiền, vậy nghĩ cách làm cho mình thiếu tiền, không nên để
ánh mắt chỉ nhìn vào chô bé bàng bàn tay ở quân đoàn Bối La, đứng cao
một chút, phóng mắt nhìn xa một chút. Cả Vũ Nhuận Tinh lớn như vậy, hoàn toàn có thể lấy căn cứ quân sự Bối La làm trung tâm, mở rộng cành lá,
nở đầy công ty chi nhánh trên Vũ Nhuận Tinh.
Tiêu Hoằng nói.
- Tiêu Hoằng nói rất đúng, bây giờ quân đoàn Bối La đang lúc nổi danh, không thừa cơ lớn mạnh, còn đợi khi nào?
Lương Dịch Thi vuốt râu, trầm giọng nói. Tuỵ ràng hắn lần đầu tiên gặp Tiêu Hoàng, nhưng lĩnh ngộ thấu đáo ý tứ của Tiêu Hoằng.
Khi hùng mạnh mở mang bờ cõi, giấu tài khi xuống dốc, vận sức chờ phát động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT