-Báo cáo Trưởng quan, công tác thống kê đã tính ra, Tô Môn doanh thứ 5 tử vong 126 binh sĩ; nhân viên công tác 98 người. Nhân số trọng thương, binh sĩ 26 người; nhân viên công tác 19 người; còn lại vết thương nhẹ vô số!

Mục A đi tới trước Ma Văn khung máy móc của Tiêu Hoằng, chào một cái theo tiêu chuẩn nghi thức quân đội, rồi báo cáo.

Nghe con số như thế, binh sĩ Tô Môn bị áp giải đến khoảnh đất trống, khóe miệng hơi giật giật, bên trong ánh mắt có sợ hãi, cũng có một tia phân nộ, bọn họ cũng là quân nhân, lập tức chết nhiều chiến hữu như vậy, trong lòng bọn họ sao không giận cho được.

-Chúng ta thì sao?

Tiêu Hoằng quét mắt nhìn lướt qua binh sĩ Tô Môn bị tập trung cùng một chỗ, hỏi Mục A.

-Không người tử vong, 10 người trọng thương. Tuy nhiên, ngài sẽ trị lành đúng không?

Mục A cẩn thận hỏi ngược lại.

-Ngươi dám đánh ta, muốn chết sao?

Đúng lúc này, một gã binh sĩ Tô Môn vừa mới bị binh sĩ Bối La đẩy đi, bông nhiên phát ra tiếng la khó chịu, đồng thời mắt lộ ra hung quang.

“Ầm ầm ầm ầm!”

Ngay sau đó, chỉ thấy Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, trực tiếp bóp cò Kẻ Hủy Diệt cơ pháo bắn cho tên binh sĩ Tô Môn mắt lộ ra hung quang kia dập nát, phần còn lại của chân tay kèm máu văng bắn ra khắp nơi.

-Đúng vậy!

Tiêu Hoằng nhẹ giọng trả lời Mục A.

Lúc này, nhìn lại binh sĩ Tô Môn đứng trong vòng vây, nhìn thấy tên binh sĩ Tô Môn kia trực tiếp biến mất tại chỗ, bị bắn cho tứ chi văng tung tóe, khóe miệng ai nấy không khỏi giật giật, trên nét mặt hiện lên vẻ sợ hãi. Là con người đều sợ chết, bọn họ cũng không ngoại lệ.

Hơn nữa bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, tên Tiêu Hoằng kia giết người đã vậy còn quá tùy tiện giống như giết gà, gần như là không hề cố kỵ. Điều này đối với binh sĩ Tô Môn mà nói, tuyệt đối là trắng trợn chấn nhiếp.

Bên kia La Kiệt, Bì Nặc... cơ thịt trên mặt không khỏi giật giật, vừa rồi còn lòng tràn đầy phân nộ, nhưng hiện tại đã cảm thấy phát lạnh từ sau lưng lan ra cả người. Bởi vì bọn họ không biết, kế tiếp Tiêu Hoằng sẽ làm gì, tập hợp lại rồi trực tiếp giết chết hay sao?

Bọn họ có phần không dám nghĩ tiếp, đồng dạng cũng bất lực. Chỉ từ một điểm đó đã có thể nhìn ra, giờ khắc này tất cả binh sĩ Bối La đã hoàn toàn xem Tiêu Hoằng trở thành trung tâm, coi nhẹ sự tồn tại của bọn họ.

Cuối cùng bị mang tới là Nặc Luân và Phí Xá, nhìn qua hai người đều nhếch nhác, trên mặt vết máu cùng cháy đen xen kẻ cùng một chỗ.

-Tiêu Hoằng! Giết hại chiến hữu, ngươi có biết trong quân pháp là tội danh gì không?

Nặc Luân liếc mắt nhìn Ma Văn khung máy móc của Tiêu Hoằng, nhẹ giọng hỏi.

Tiêu Hoằng không có ngay mặt trả lời, điều khiển Ma Văn khung máy móc, chậm rãi đi tới trước mặt Nặc Luân, nhìn lướt qua hắn một cái, sau đó đi thẳng vào bên trong đội ngũ binh sĩ Tô Môn, sau đó nhẹ giọng nói:

-Duy Lâm Công Quốc Bác Dương từng đánh lén căn cứ quân sự Bối La, mà đó chỉ là một lần thử nghiệm của hắn, hắn còn có ước chừng 1000 quân, bố trí trong Vũ Nhuận Tinh. Ngay vừa rồi hắn tập kích chúng ta, tướng sĩ doanh thứ 5, vì bảo toàn an nguy của căn cứ quân sự Bối La, anh dũng tiên phong với cải giá phải trả là toàn bộ hy sinh mới bảo toàn được căn cứ quân sự Bối La, bảo toàn chủ lực của Bối La quân đoàn, thật sự là làm cho người ta tưởng nhớ mà!

“Bá!”

Nghe Tiêu Hoằng nói cứ như đang kể một chuyện xưa, hết thảy binh sĩ Tô Môn ở đây, bao gồm Nặc Luân, sắc mặt “xoát xoát” đều trở nên một màu tái nhợt.

Bọn họ cũng không ngốc, tự nhiên có thể nghe ra được, Tiêu Hoằng nói cho bọn họ biết, đó là cái cớ cho lần chiến đấu này, đương nhiên làm bọn hắn cảm thấy lỗ chân lông phát lạnh là câu nói kia của Tiêu Hoằng: “Với cải giá phải trả là toàn thể hy sinh”.

Điều này không thể nghi ngờ là truyền cho bọn họ một cái tín hiệu, đó chính là Tiêu Hoằng có thể giết sạch toàn bộ bọn họ, một người cũng không chừa lại.

-Lần này, trong đó tướng lãnh bất hạnh chết trận bao gồm, Phó doanh trưởng Từ Thành, Phó doanh trưởng Phí Xá.

Ngay thời điểm Tiêu Hoằng nói ra tên Phí Xá, Kẻ Hủy Diệt cơ pháo đã lại lần nữa khởi động, trực tiếp nổ nát Phí Xá ngay đương trường giữa đội ngũ.

Tĩnh mịch!

Bầu không khí như thế bắt đầu bao phủ toàn bộ binh sĩ Tô Môn. Giờ khắc này mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, thậm chí nhân viên công tác đều không phải là binh sĩ, thân thể cũng không ngừng run lẩy bầy.

Nặc Luân lúc này ngón tay cũng hơi run run, vẻ tàn khốc cứng rắn chống đỡ vừa rồi đã không còn sót lại chút gì, trên trán hắn ướt đẫm mồ hôi. Có một điều hắn ý thức được, mặc dù Tiêu Hoằng không giết hắn, như vậy không có hai gã sĩ quan phụ tá, hắn coi như mất đi hai tay cũng rất khó xoay chuyển tình thể.

-Truyền lệnh xuống, gọi hết thảy nhân viên binh sĩ Bối La bị đánh đập tới đây!

Tiêu Hoằng nhẹ giọng phân phó.

Đại khái chỉ mười mấy phút, binh sĩ Bối La bị đả thương, thậm chí nhân viên công tác đều được gọi tới bên cạnh Tiêu Hoằng. Tên mập trắng đã bị đánh thành đầu heo, trên mặt đầy băng gạc, nhìn thấy Ma Văn khung máy móc đứng sừng sững trước mặt, biểu tình đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liền “Oa” một tiếng, tiến lên ôm đùi Ma Văn khung máy móc, làm ra bộ dáng bù lu bù loa “gào khóc”.

-Tiêu ca! Huynh cần phải làm chủ cho tiểu đệ a, vừa rồi ta bị đánh đập thật thảm mà!

Tên mập trắng làm ra bộ dáng đáng thương nói.

-Đánh ngươi là ai?

Tiêu Hoằng nhẹ giọng hỏi.

-Một người tên là Từ Thành!

Tên mập trắng đáp lại.

-Hắn đã chết rồi!

Tiêu Hoằng trả lời phi thường đơn giản, tiếp theo liền dời ánh mắt nhìn lại đám thương binh:

-Vừa rồi ai đánh các ngươi, cứ chỉ ra!

Có thể nói, binh sĩ Tô Môn vừa rồi đuổi đánh nhân viên Bối La, phần lớn đã chết trong đợt tấn công đầu tiên của Tiêu Hoằng, mặc dù khống chế, cũng bỏ mình trong đợt tấn công kể tiếp. Tuy nhiên, cũng không có nghĩa là không còn!

-Hắn... chính là tên kia, hắn tát vào miệng ta hai cái, còn đạp ta hai cái, thật ngạo mạn!

Một nữ nhân viên, chỉ chỉ một gã binh sĩ Tô Môn trong góc, cáo trạng với Tiêu Hoằng.

“Ầm ầm ầm ầm!”

Gần như ngay trong nháy mắt lời nói của nữ nhân viên này vừa ra khỏi miệng, chỉ thấy Tiêu Hoằng đã lại lần nữa thúc động Kẻ Hủy Diệt cơ pháo trực tiếp bắn dập nát tên binh sĩ kia.

“Bá!”

Nhìn thấy một màn như thế, người nữ nhân viên này lập tức cứng người tại chỗ, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, nàng báo cáo với Tiêu Hoằng tin tức như thế, vốn chỉ định để Tiêu Hoằng trả lại cho nàng đá tên binh sĩ Tô Môn kia hai đá cho hết giận rồi thôi, kết quả không nghĩ tới, thủ đoạn của Tiêu Hoằng lại ngoan độc như thế.

Các nhân viên công tác khác cũng như thế, một số trợn tròn hai mắt, không thể tưởng tượng sự việc lại như thế.

Lại nhìn binh sĩ Tô Môn trên mặt đâu còn dám lộ ra vẻ căm phẫn a, một số tên hàm răng đập vào nhau “cách cách”. Ở trong đầu bọn họ lúc này có thể giữ được tánh mạng đã cảm ơn trời đất rồi. Binh sĩ Tô Môn vừa rồi tham gia xâm chiếm, chỉ cảm thấy trước mắt biển thành màu đen, trái tim như sắp trào tới cổ họng, mồ hôi trên trán chảy ròng rơi xuống “lộp độp”.

-Còn có ai hay không?

Tiêu Hoằng hỏi tiếp nhân viên công tác Bối La.

Những nhân viên công tác Bối La này dù sao không phải là quân nhân, trong lòng mặc dù có oán khí, nhưng phần nhiều vẫn là thương hại, bởi vậy, mặc dù nhận ra binh sĩ Tô Môn cũng không có người nào chỉ ra nữa.

-Còn có hay không?

Tiêu Hoằng lại lần nữa hỏi.

Những nhân viên công tác này đồng loạt lắc lắc đầu.

-Các ngươi cần phải nhìn cho rõ ràng.

Tiêu Hoằng nhắc nhở với giọng điệu bình thản.

-- Xem rõ rồi, không có, Trưởng quan!Nếu không có, vậy nói tiếp một việc: nghe Nặc Luân nói qua, doanh thứ 5 bọn họ phải độc lập quản lý, những người khác không được tự tiện đi vào. Tốt lắm! Ta thành toàn cho các ngươi, nhưng phải phụ thêm một điều kiện: Các binh sĩ doanh khác không được tự tiện tiến vào doanh địa các ngươi, các ngươi cũng không được tùy tiện tiến vào các doanh địa khác, như vậy mới công bình, đúng không?

Tiêu Hoằng nói xong, liền điều khiển Ma Văn khung máy móc, đi tới bên cạnh Nặc Luân.

Nặc Luân nghe nói như thế, ánh mắt lại biển đổi, hắn không ngốc tự nhiên hiểu được lời này của Tiêu Hoằng có nghĩa gì, không được tự tiện tiến vào các doanh địa khác, còn không bàng nói đơn giản là, không được tự tiện rời khỏi nơi dừng chân của doanh thứ 5, điều này không khác gì ngồi Chồm hỡm trong ngục giam.

Nhưng mặc dù nhận ra điểm này, Nặc Luân cũng không dám có bất kỳ lời dị nghị nào, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

-Hơn nữa, từ hôm nay trở đi doanh thứ 5 hết thảy thông tin sau này, đều phải thông qua tháp tín hiệu của căn cứ quân sự Bối La, tin tức không rõ, cần phải nhất loạt che chặn!

Tiêu Hoằng nói tiếp.

Có thể nói, một chiêu này của Tiêu Hoằng quả thực tàn nhẫn đến cực điểm, trực tiếp chặt đứt liên hệ với Tô Môn quân đoàn cùng với hết thảy ngoại giới.

-Đương nhiên, các ngươi có thể đi bất kỳ địa phương nào cáo trạng, nhưng đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, ngày chiến tuyển Tây Cương hạ đạt mệnh lệnh xử phạt về chuyện này, cũng là lúc các ngươi bị xử quyết!

Tiếp theo Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, giọng điệu rất nhẹ, nhưng ý vị cảnh cáo quả thật rất trầm trọng.

về phần binh sĩ Tô Môn thì lúc này có thể nói đều rất thành thành thật thật, không hề dám có mảy may lời dị nghị, không hề nghi ngờ giờ này Tiêu Hoằng đã hoàn toàn triệt để đánh cho bọn họ thật dê bảo.

-Chuyện công tạm thời nói tới đây, hiện tại nên nói một chút chuyện riêng tư!

Tiêu Hoằng điều khiển Ma Văn khung máy móc, chỉ chỉ Chỗ lô thủng lớn ở thư

viện:

-Nơi đó là binh sĩ Tô Môn các ngươi phá hỏng, hẳn là phải quy ra tiền bồi thường cho ta chứ!

-Vương Phàm!

Tiêu Hoằng bỗng nhiên hô lên tên này, sau đó phân phó:

-Đi nhìn thử xem thư viện của ta có hư hao gì?

-Rõ!

Vương Phàm lên tiếng, rồi đi thẳng vào bên trong Bối La thư viện.

Đại khái qua mười mấy phút, Vương Phàm liền chạy ra, sau đó cung kính báo cáo với Tiêu Hoằng:

-Bẩm báo Trưởng quan! Trừ lỗ thủng lớn trên vách tường kia, còn có một chỗ giá sách bị hủy.

-Giá sách ư? Đó chính là giá sách cây lim Kim Ti thượng cổ chế thành a, vô giá, phỏng chừng cả một tòa thành thị đều không bồi thường nổi!

Tiêu Hoằng thì thào nói.

-Không phải! Vừa rồi ta xuyên qua lỗ thủng thấy rõ rành mạch, đó chính là giá sách bình thường!

Người lái chiếc xe tháo dỡ đầu tiên bỗng nhiên lên tiếng.

“Ầm ầm ầm ầm!”

Ngay sau đó, gã lái xe này lập tức bị Tiêu Hoằng bắn nát.

-Có phải cây lim Kim Ti thượng cổ chế thành hay không a?

Tiêu Hoằng lại một lần nữa hỏi.

Bên trong hàng ngũ Tô Môn đã không còn người nào dám trả lời, càng không có người nào dám phản bác, mặc dù bọn họ biết ràng đây là Tiêu Hoằng trắng trợn lừa bịp tống tiền.

-Không nói, đó chính là ngầm thừa nhận, chính cái gọi là giết người thì thường mạng, thiểu nợ thì trả tiền, các ngươi làm hỏng giá sách cây lim Kim Ti thượng cổ của ta thì phải bồi thường. Một cái giá sách cây lim Kim Ti thượng cổ này theo ta thấy ít nhất cũng phải có giá trị mấy trăm vạn kim tệ. Tuy nhiên, xem ra các ngươi cũng không có nhiều tiền như vậy, ta tha cho các ngươi một đường, lấy tất cả vũ khí, Ma Văn, vật tư tiếp tể tiếp viện cùng với toàn bộ dụng cụ trên người bọn ngươi gán nợ cho ta, coi như bồi thường là tốt lắm!

Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, tiếp theo liền nhẹ phất tay ra hiệu cho binh sĩ Bối La.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play