Nhưng làm cho cảnh vệ bất ngờ là đã hơn 3 tiếng, Tiêu Hoằng vẫn không hề có động tĩnh, trực tiếp ngồi xuống đất, dựa lưng vào giá sách, cứ lẳng lặng đọc, không nói một lời, vô cùng tập trung giống như nhập si.

Tuy rằng nơi này có phần hỗn độn, nhưng lúc này Tiêu Hoằng vẫn hai mắt sáng rực, rõ ràng những quyển sách cũ kỹ này tuyệt đối có thể hỗ trợ rất lớn cho Tiêu Hoằng, thậm chí có nhiều bộ sách ở trong mắt Tiêu Hoằng là cực kỳ quý giá.

Nơi này đối với Tiêu Hoằng là một cái bảo tàng khổng lồ, tuyệt đối có ích cho Tiêu Hoằng tăng học thức. 6 tiếng đã trôi qua, nhưng Tiêu Hoằng vẫn tập trung vào nghiên cứu sách vở.

Lúc này bộ sách trong tay Tiêu Hoằng đang cầm nói về châm cứu học, một loại y học cực kỳ xa xưa.

Điều này làm cho Tiêu Hoằng có rất nhiều liên tưởng, bởi vì Tiêu Hoằng biết rõ đối với thương thế, khó có thể trị liệu nhất là vết thương Ngự lực, trên cơ bản phải tiêu hao rất nhiều, rất nhiều tiền tài, biện pháp mới khôi phục được, nhưng còn chưa chắc khôi phục tốt.

Tiếp theo khó nhất đối với thân thể là chữa trị vết thương thần kinh, như là gãy chi, như là gãy xương cột sống, dẫn đến tê liệt.

Trước đó Tiêu Hoằng cũng có nghiên cứu rất nhiều về chuyện này, nhưng vẫn không có thủ đoạn hiệu quả.

- Nếu kết hợp loại châm cứu xa xưa này với Ma Văn và dược vật, sẽ có hiệu quả thế nào? Nhất là kỹ thuật truyền thâu thần kinh?

Nghĩ như thế, đầu óc Tiêu Hoằng nhanh chóng vận chuyển, đột nhiên đứng dậy, bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm trên giá sách, sau đó mở ra một quyển khác, cũng thường hay tham chiếu bộ sách châm cứu.

Cảnh vệ bên kia đã nằm lên bàn ngủ mất, hắn cũng như phần lớn binh lính Bối La cơ bản không hề coi trọng sách vở này, nơi này chỉ coi trọng võ lực thuần túy, điểm này Tiêu Hoằng không giống với bọn họ.

Đám người Lục Viễn ở bên ngoài thấy Tiêu Hoằng đi vào đó liền 6 tiếng, sắc mặt tràn ngập khác thường, vốn bọn họ còn tưởng Tiêu Hoằng đi thư viện chỉ là cái cớ, bây giờ xem ra hẳn là thật.

Ở một lúc 6 tiếng trong thư viện, trong mắt binh lính này là điều không thể tưởng tượng, đổi lại binh lính bình thường, có lẽ một giờ là đã chán chết.

Nhưng cái này mới là bắt đầu, 9 tiếng sau, bầu trời tối dần, ban đêm lại đến, Tiêu Hoằng vẫn không ra ngoài, giống như mọc rễ ở bên trong.

Cảnh vệ bên trong đã không chịu được, dù là hắn có thể nhịn nổi, nhưng cái bụng lại không chịu nổi.

Rốt cuộc, tự cổ vũ dũng khí cho mình mấy lần, hắn mới e dè đi tới cạnh Tiêu Hoằng, nói thật nhỏ nhẹ:

- Trưởng quan, đã không còn sớm, ngài xem...

- Mấy giờ rồi?

Tiêu Hoằng không ngẩng đầu, ánh mắt như dính vào sách, ngồi dưới đất hỏi.

- Đã 6 giờ tối rồi.

Cảnh vệ nhỏ giọng nói.

- A? Không thể nào?

Tiêu Hoằng ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ tối tăm, nhìn sang bên cạnh, những quyển sách Tiêu Hoằng đã đọc giờ chất thành đống cao.

- Ta xem một lát, ngươi đi trước đi.

Tiêu Hoằng cúi đầu phân phó.

- Vậy trưởng quan ngài có đói không? Hình như cả ngày ngài chưa ăn gì rồi.

Cảnh vệ quan tâm hỏi, đương nhiên cũng có ý nịnh nọt.

- Có chút, thế này đi, ngươi tìm cho ta chút thức ăn, giữ tiền thừa đi.

Tiêu Hoằng nói xong, tiện tay ném một cái kim tệ cho cảnh vệ.

- Vậy ngài muốn ăn gì?

Cảnh vệ nhìn kim tệ trong tay, sắc mặt mừng rỡ hỏi tiếp.

- Tùy tiện, có thể ăn là được rồi.

Nói xong, Tiêu Hoằng khoát tay tỏ vẻ cảnh vệ có thể đi.

Cứ thế chừng hai ngày, Tiêu Hoằng không ra ngoài, ở ngay bên trong thư viện, ngủ thì tìm một chỗ nằm dài, đói thì cắn mấy miếng thức ăn cảnh vệ đưa tới, cũng mặc kệ ngon dở. Mỏi mắt, Tiêu Hoằng liền nhắm mắt, dùng Ưng Nhãn vừa mới chế tạo ra tiếp tục đọc sách.

Ngoại trừ phương tiện châm cứu ra, Tiêu Hoằng còn xem rất nhiều sách về chế tạo Khí văn, Khí văn vẫn là hạng yếu của Tiêu Hoằng, hắn định thông qua biển sách khổng lồ bù đắp lại.

Hai ngày đọc hơn 100 quyển sách, tốc độ đọc cực nhanh làm người ta líu lưỡi, nhưng đối với binh lính Bối La thủ vệ khu 9 mà nói, làm người ta rung động nhất là cái tên kia có thể ở cái chỗ "buồn tẻ" này đến hai ngày.

Thẳng đến ngày thứ ba, Tiêu Hoằng vẫn không muốn đi, nhưng mà không thể không đi ra, vừa rồi khu chữa bệnh đưa tin người bệnh có tình huống.

Quyến luyến đặt sách sang một bên, Tiêu Hoằng mới đứng dậy, cầm mấy quyển sách rất hứng thú, nhưng còn chưa xem xong, liền xách ba lô tùy thân đi ra khỏi thư viện.

Nhìn thấy Tiêu Hoằng rốt cuộc ra khỏi thư viện, đám người Lục Viễn không kìm được tránh đường cho Tiêu Hoằng, trong đó có hai binh lính Bối La bên cạnh còn cúi người với Tiêu Hoằng, hiển nhiên bị Tiêu Hoằng đánh cho phục tùng.

- Ta muốn cầm mấy quyển sách này, yên tâm, ta sẽ trả lại.

Tiêu Hoằng cầm mấy quyển sách quơ quơ trước mặt binh lính Bối La bên cạnh, sau đó bước vào xe Ma Văn quân dụng cảnh vệ lái tới.

Đối với việc Tiêu Hoằng lấy đi mấy quyển sách, binh lính Bối La lười để ý, theo bọn họ thấy không phải là mấy tờ giấy thôi sao? Không đáng nhắc tới.

Tiêu Hoằng trở về khu y tế 22, trực tiếp đi vào phòng bệnh săn sóc đặc biệt.

- Chuyện gì?

Tiêu Hoằng vác ba lô hỏi.

- Trưởng quan, bệnh nhân bị gãy tay hiện tại tình huống không lạc quan lắm, chúng ta định cắt bỏ, chỉ là không xác định được, muốn hỏi riêng ngài.

Vương Bác cung kính nói với Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng không trả lời, đi tới bên cạnh bệnh nhân bị thương cánh tay, xem xét thử, cánh tay hơi xanh, tiếp theo lấy ra kim châm đâm vài cái trên cánh tay:

- Có cảm giác không?

Bệnh nhân gãy tay nằm trên giường, tràn ngập thê thảm lắc đầu.

- Xem ra thần kinh không phục hồi được.

Tiêu Hoằng lẩm bẩm nói, cũng không có tự trách, dù sao gãy chi nối lại lần nữa, phải có tay nghề cực cao, nối không được thì cũng là lẽ thường.

- Đúng thế, bởi vậy ta định cắt, ngài cũng biết, nối dây thần kinh là nan đề của giới Dược sư, chỉ xếp sau tổn thương Ngự lực.

Vương Bác cẩn thận tiếp lời.

- Trưởng quan, trưởng quan, ta không muốn cắt, ta không muốn tàn phế, ta còn muốn tiếp tục chiến đấu.

Bệnh nhân trên giường bỗng kích động, kéo áo Tiêu Hoằng cầu xin.

- Đây là chuyện không còn cách nào, nếu không tay ngươi sớm muộn gì cũng hoại tử, độc tố chảy ngược sẽ lấy mạng ngươi. Chết tốt không bằng sống tốt, yên tâm, quân đội sẽ cho ngươi tiền trợ cấp, cho ngươi sống yên lành.

Vương Bác thở dài bất đắc dĩ, lựa lời an ủi.

- Thân đã tàn, có nhiều tiền đi nữa có thể bù lại được sao? Tiêu Dược sư, ta biết y thuật của ngài cao minh, ngài cứu ta đi, cầu xin ngài.

Liếc Vương Bác, bệnh nhân kia dùng tay còn lại kéo chặt áo Tiêu Hoằng, nước mắt rưng rưng, trong ánh mắt tràn ngập khẩn cầu, hắn biết lúc này chỉ có Tiêu Hoằng mới là hy vọng của hắn.

- Biện pháp thì có, nhưng cả ta cũng không dám cam đoan hiệu quả.

Tiêu Hoằng nghĩ tới Ma Văn châm cứu, nói ra. Trong đầu hắn chỉ mới coi đây là biện pháp trị liệu, hẳn là có hiệu quả chữa trị dây thần kinh.

- Có biện pháp? Làm, vậy thì làm đi.

Bệnh nhân này không chút do dự nói, theo hắn thấy, bây giờ ngoại trừ chết, còn có cái gì tồi tệ hơn là vứt bỏ cánh tay.

- Được rồi.

Tiêu Hoằng suy nghĩ một hồi, gật đầu đồng ý. Vừa lúc có thể dùng người bệnh làm thí nghiệm, không thành công cũng không có tổn thất, thành công thì coi như giúp hắn một phen, coi như nắm giữ một loại hệ thống y thuật mới.

Ra tay dùng Hàn băng vạn năm đóng băng cánh tay gãy, phòng ngừa phần tay gãy này tiếp tục chuyển biến xấu sinh ra độc tố, Tiêu Hoằng quay đầu ra ngoài.

Sau khi về văn phòng, Tiêu Hoằng ngồi vào bàn làm việc, thiết kế kim châm cứu cần dùng, nhưng mà phải tiến hành cải tiến. Cải tiến đầu tiên là chất liệu, Tiêu Hoằng định sử dụng hợp kim bạc cực nhỏ, cán kim hơi to một chút, để dễ tạo hình Khí văn trên đó.

Chỉ tốn 20 phút là Tiêu Hoằng thiết kế xong kim châm cứu Ma Văn, tiếp theo trực tiếp phân phó cảnh vệ đem bản thiết kế đi Hãng giao dịch Ma Văn quân sự tìm thợ tốt nhất rèn ra, tiện tay đưa cho cảnh vệ 100 kim tệ.

Giao xong nhiệm vụ, Tiêu Hoằng quay trở về phòng chế văn, dựa vào ghế ngây ra một hồi, dọn dẹp lại đầu óc, đột nhiên đứng dậy bắt đầu pha chế dược phẩm cần thiết.

Loại dược phẩm này tên là dược phẩm Kinh Nguyên, công hiệu chủ yếu là tăng cường tính truyền dẫn Ngự lực, làm cho Tiêu Hoằng dễ dàng dùng Ngự lực điều khiển châm Ma Văn phát huy công hiệu, tác dụng khác là xúc tiến chữa trị tế bào thần kinh.

Mà loại dược phẩm này sử dụng tài liệu quý giá mỡ Vũ thú, nhưng số lượng không nhiều, một giọt là đủ rồi.

Khoảng 20 phút sau, một bình nhỏ dược phẩm Kinh Nguyên được chế tạo ra, sau đó Tiêu Hoằng lại bắt đầu chế tạo một ít Văn đan, trong đó Văn đan bổ huyết cùng chữa trị tế bào là tuyệt đối không thể thiếu.

Đến chạng vạng, cảnh vệ mệt mỏi chạy về, trong tay đã có một cái hộp gỗ kim ti tinh xảo.

- Trưởng quan, hoàn thành nhiệm vụ. Ta đã đặc biệt nhờ thợ thủ công Mạc Hi nổi danh Hãng giao dịch Ma Văn rèn ra, ngài ấy nghe nói ngài muốn cứu người, bỏ hết chuyện khác gấp rút làm ra. Đương nhiên giá cả không thấp, xài hết 100 kim tệ rồi.

Cảnh vệ nói xong, liền đưa hộp gỗ cùng biên lai đặt ở trên bàn trước mặt Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng căn bản không xem biên lai, mà mở hộp gỗ ra, bên trong là 12 cây kim châm hợp kim bạc xếp ngay ngắn, mũi kim nhỏ như sợi tóc, hơn nữa có khe rãnh khó thấy bằng mắt thường, cán kim cũng được chế tạo nghiêm khắc theo thiết kế của Tiêu Hoằng, thủ công tuyệt đối tinh tế cẩn thận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play