Tiêu Hoằng đánh giá Lục Viễn, không lên tiếng, mà nháy mắt cảnh vệ.
Cảnh vệ tự nhiên hiểu được ý của Tiêu Hoằng, vội lấy ra chứng nhận sĩ quan cùng chứng nhận nhập ngũ của Tiêu Hoằng, cúi đầu khom lưng đi tới trước mặt Lục Viễn.
- Lục trưởng quan, chúng ta không phải tự tiện xông vào, ngài xem.
Cảnh vệ làm ra vẻ lấy lòng, đưa ra giấy chứng nhận của Tiêu Hoằng.
Cảnh vệ cũng có hiểu biết về Lục Viễn, dựa vào quân hàm Thượng úy, gánh chức vụ quan trọng, cùng với thực lực Ngự giả cấp năm, thường xuyên làm ra vẻ ta đây. Ngoại trừ thủ trưởng, không cho phép người ta sĩ diện trước mặt hắn.
Lục Viễn nhìn cảnh vệ này, lại nhìn giấy chứng nhận trong tay hắn, thần sắc có vẻ khinh thường, tiện tay cầm lấy liếc qua: Tiêu Hoằng, quân hàm Thiếu úy, thay mặt Quan y tế.
Rõ ràng giấy chứng nhận này không lọt vào mắt Lục Viễn, ở trong quân đội, vĩnh viễn là nơi của thực lực. Thực lực càng cao quân hàm càng cao, là một cái chân lý không thay đổi trong mắt Lục Viễn, mà một cái Thiếu úy nho nhỏ này tự nhiên chỉ là hạng người thực lực bình thường.
Đương nhiên, sĩ quan cấp úy vẫn có quyền vào khu quân sự.
Thấy Lục Viễn đã xem giấy chứng nhận, Tiêu Hoằng cùng không để ý, muốn đi vào Thư viện đại hình Bối La.
- Đợi đã.
Ngay khi Tiêu Hoằng mới bước ra nửa bước, bỗng nhiên Lục Viễn âm trầm hô lên, Lục Viễn cầm giấy chứng nhận nhập ngũ của Tiêu Hoằng, nói:
- Ngươi mới nhập ngũ hai ngày, còn đang trong thời kỳ tân binh, tân binh không có quyền vào khu quân sự.
Tiêu Hoằng nghe thế, nhìn hai tên binh lính Bối La đã vươn tay cản đường, quay đầu lại, Tiêu Hoằng nhắm thẳng vào Lục Viễn, trong sắc mặt bỉnh thản đã hiện lên một chút bực mình. Mặc kệ Lục Viễn nói có lý hay không, nhưng trong từ điển của Tiêu Hoằng, đây là cố ý làm khó dễ.
Cảnh vệ tự nhiên thấy được sắc mặt lạnh băng của Tiêu Hoằng, hắn tự nhiên biết Tiêu Hoằng đi vào căn cứ quân sự Bối La đã làm những gì, quả thật là giết người không chớp mắt mà. Nếu náo loạn ở đây, tuyệt đối khó có thể xong chuyện.
- Cái này... Lục trưởng quan, phiền toái ngài dàn xếp, trưởng quan nhà ta chỉ đi vào đọc sách mà thôi.
Cảnh vệ lấy lòng nói, tiếp theo rút ra một cây từ hộp thuốc quý giá trong túi áo, hai tay dâng lên Lục Viên.
- Thôi cái bộ này đi!
Lục Viễn vung tay lên, trực tiếp đánh bay điếu thuốc của cảnh vệ ra ngoài, sắc mặt không kiên nhẫn nói:
- Ta nói không được là không được, sao hả? Không lâu trước chỗ này bị quân đội Duy Lâm tập kích, bây giờ muốn đi qua, không có cửa đâu.
Nói xong, Lục Viễn trực tiếp ném chứng nhận sĩ quan cùng chứng nhận nhập ngũ của Tiêu Hoằng xuống đất, không kiêng nhẫn phất tay với Tiêu Hoằng:
- Đi đi.
Nhìn giấy chứng nhận sĩ quan cùng chứng nhận nhập ngũ bị ném xuống đất, ở bất cứ nơi nào, đều là khiêu khích nhục nhã trắng trợn, sắc mặt Tiêu Hoằng không khỏi lạnh hơn.
- Nói cho ta biết, cần thỏa mãn điều kiện nào mới có thể đi vào?
Đối với một cái Thiếu úy nho nhỏ, Lục Viễn căn bản không để vào mắt, càng không để ý sắc mặt thay đổi của Tiêu Hoằng, mà đầy khinh thường nói:
- Trừ khi ngươi có thể trở thành Thượng úy...
- Làm sao có thể trở thành Thượng úy nhanh nhất?
Không đợi Lục Viễn nói hết, Tiêu Hoằng truy hỏi.
- Ở trong quân đội, kẻ mạnh đứng đầu, thủ đoạn nhanh nhất, rất đơn giản, đi đánh bại một Thượng úy, cầm lấy quân hàm của hắn, chẳng qua...
- Được rồi, thế thì là ngươi vậy.
Không đợi Lục Viễn nói hết, Tiêu Hoằng cắt ngang, tiếp theo chân dùng sức phóng thẳng về phía Lục Viễn.
Nói thế nào Lục Viễn cũng là cao thủ Ngự giả cấp năm, đối mặt với Tiêu Hoằng bất ngờ đánh tới, Lục Viễn nháy mắt cảnh giác, sắc mặt cũng hiện lên tức giận. Ở trong mắt hắn, cái tên Thiếu úy nhỏ nhoi này hành động như thế, quả thật là không biết lượng sức, hơn nữa còn trắng trợn khiêu khích hắn.
- Chỉ dựa vào tên Thiếu úy như ngươi, còn muốn khiêu chiến ta? Quả là...
Ầm!
Lục Viễn còn chưa nói hết, Tiêu Hoằng khởi động Lưu văn lao như tia chớp xuất hiện trước mặt Lục Viễn, không chờ Lục Viễn có phản ứng, Tiêu Hoằng đã chộp cổ áo Lục Viễn, hai tay dùng sức trực tiếp kéo cả người Lục Viễn lên, sau đó nện mạnh xuống đất.
Lục Viễn cao lớn ở trong tay Tiêu Hoằng lại như biến thành cái gối ôm.
- Ngươi...
Lục Viễn té xuống đất, trong lòng cả kinh, vừa định đứng dậy ứng chiến, nắm đấm của Tiêu Hoằng đã xuất hiện trước mặt hắn nhanh như chớp, dừng lại trước chóp mũi của hắn.
Phụt!
Ngay sau đó, hai hàng máu mũi chảy ra từ mũi Lục Viễn.
- Nhận thua chưa?
Tiêu Hoằng hỏi, ánh mắt lóe lên tia lạnh băng.
Nhìn lại Lục Viễn lúc này, trong ánh mắt tràn ngập khiếp sợ kinh hoàng. Nếu nói lần đầu là Tiêu Hoằng đánh lén thành công, vậy một quyền trước mắt này....
Không có sử dụng Chiến văn, hoàn toàn chỉ dựa vào chấn động Ngự lực hung hãn là có thể làm mạch máu trong mũi hắn tan vỡ, đây là loại cường độ Ngự lực cỡ nào. Rõ ràng, nó hoàn toàn nằm trên Lục Viễn, như vậy ngoại trừ Ngự sư thì còn là cái gì?
Nghĩ như thế, trong lòng Lục Viễn ứa hơi lạnh, không còn dám lộn xộn nữa, trong lòng nổi sóng, một cái quân hàm Thiếu úy lại là Ngự sư? Quá giả đi chứ?
Còn những binh lính Bối La cách đó không xa ngây ngốc tại chỗ, Thượng úy Lục Viễn là Ngự giả cấp năm, ở trong cảm nhận của bọn họ là tồn tại cao vời. Còn bây giờ, ngay vừa nãy, lại bị một Thiếu úy nhẹ nhàng quật ngã, không hề có chút chống cự.
Mấy binh lính Bối La này chỉ cảm thấy sau lưng lạnh run, hơn nữa còn vô thức nuốt nước miếng, đứng đó không dám động đậy dù là nhỏ nhất, bộ mặt hung hăng vừa rồi giờ biến thành ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.
Lúc này sắc mặt Tiêu Hoằng không thay đổi nhiều, trực tiếp vươn tay xé quân hàm Thượng úy trên vai Lục Viễn, sau đó xoay người đi tới trước mắt binh lính Bối La chặn đường.
- Thượng úy, còn có điều kiện gì?
Tiêu Hoằng tiện tay ném quân hàm Thượng úy vào tay binh lính, hỏi.
Binh lính Bối La này run run cầm quân hàm của Lục Viễn, không dám mở miệng, liếc ánh mắt lạnh băng của Tiêu Hoằng, vô thức lui ra sau, lúc này hoàn toàn bị khí thế của Tiêu Hoằng áp chế.
- Nếu còn không đủ, còn có cái này.
Tiêu Hoằng nói xong, liền lục đáy ba lô lấy ra đầu Bác Dương bị đóng băng, khối Hàn băng vạn năm vuông vắn như cái nhà tù màu tím bọc kín đầu người của Bác Dương. Mà sắc mặt trước khi chết của Bác Dương vẫn còn giữ nguyên, tràn ngập sợ hãi.
- Đó... đó...
Binh lính Bối La nhìn thấy một cái đầu người trong tay Tiêu Hoằng, sắc mặt tái nhợt, cảm thấy da đầu tê dại môi khô khốc, luôn mang theo một cái đầu người, đó.... đó còn là người hay sao?
Hơn nữa đây chỉ là bắt đầu của kinh hoàng, bởi vì tiếp đó họ nhận ra cái đầu kia không phải ai khác, chính là Bác Dương đại danh đỉnh đỉnh, quan tổng chỉ huy quân đội Duy Lâm đánh lén Bối La.
Lục Viễn lăn dưới đất tự nhiên nhìn thấy thứ trong tay Tiêu Hoằng, da mặt run lên, vừa rồi còn định đứng lên quấy rối Tiêu Hoằng một phen, bây giờ hoàn toàn không còn dũng khí, ngay cả dũng khí căm hận cũng không có.
Bác Dương là ai? Hắn tự nhiên biết rõ, có thể tự tay chém Bác Dương, thực lực của đối phương mạnh tới mức nào? Không cần nói cũng biết, đồng thời hắn còn liên tưởng đến thời điểm đánh lén trước đó, căn cứ quân sự Bối La có thể chuyển nguy thành an là vì dựa vào một người thần bí, không lẽ chính là kẻ này.
Quan trọng hơn, hạng người mang theo cái đầu đi lung tung, là cái hạng người hung tàn cỡ nào.
Kỳ thật phải giữ đầu của Bác Dương, trong lòng Tiêu Hoằng cũng rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể không giữ, cũng không thể tùy tiện ném ra đường được. Nếu là bình thường, thì có thể nộp đầu người lên quân đội, nhưng mà La Kiệt cùng với sĩ quan phụ trách đều đi chiến tuyến Tây Cương, không còn cách nào mới phải lưu trữ tạm thời. Thật sự không được, tìm cách biến đầu người Bác Dương thành phân bón thôi.
Dù sao thân là Dược sư, chơi tiêu bản thân thể người cũng là bình thường như ăn uống, không có gì quá lắm, Tiêu Hoằng tự an ủi mình như thế.
Thấy không có người dám cản trở, Tiêu Hoằng trực tiếp đi qua đám binh lính Bối La thẳng tới thư viện cỡ lớn, cũng tiện tay ném đầu người cho cảnh vệ:
- Tạm thời bảo quản cho ta.
- A?
Cảnh vệ nhận lấy cái đầu, liền cảm thấy tóc gáy dựng thẳng, nhưng mà bây giờ Tiêu Hoằng là người lãnh đạo trực tiếp của hắn, hắn lại không dám vi phạm. Vừa rồi còn định làm ra vẻ huênh hoang ta đây, bây giờ chỉ có thể run sợ cầm đầu người Bác Dương đi theo sau lưng Tiêu Hoằng.
Đi vào thư viện khổng lồ, Tiêu Hoằng đẩy cửa ra, tiếp theo nhìn thấy cảnh tượng làm Tiêu Hoằng cả kinh, chỉ thấy bên trong hoàn toàn không giống như Tiêu Hoằng tưởng tượng.
Vốn Tiêu Hoằng nghĩ là thư viện khổng lồ như vậy tuyệt đối phải có đông người ra vào, hơn nữa rất nhiều người quản lý. Nhưng tình huống thật sự là bên trong không một bóng người, hơn nữa dường như đã lâu không được quét dọn, một loạt giá sách lớn đã phủ đầy bụi, bộ dạng tĩnh lặng.
- Sao nơi đây lại thế này?
Tiêu Hoằng hỏi cảnh vệ.
- Điều này có gì lạ, quân đội mà, nói trắng ra là thiên hạ của một đám thô kệch, mọi người đều vội vàng huấn luyện sức chiến đấu, ai có rảnh rang mà đi dạo thư viện chứ. Trước đó nghe nói chỗ này còn có hai nhân viên, sau này cũng điều đi rồi, cơ bản chỗ này không khác gì bỏ phế.
Cảnh vệ nhỏ giọng nói.
- Đúng là lãng phí của trời mà.
Tiêu Hoằng lẩm bẩm, liền đi tới giá sách lớn, cầm lấy một quyển, cẩn thận phủi tro bụi bên trên, sau đó lật xem.
Xem một cái, là suốt một giờ, Tiêu Hoằng cứ đứng trước giá sách không nhúc nhích, hai động tác duy nhất là lật trang sách cùng với đặt sách vào chỗ cũ, đổi quyển sách khác.
Cảnh vệ vốn còn đang chờ Tiêu Hoằng phân phó cứ đứng tại chỗ, có ý muốn hỏi Tiêu Hoằng còn muốn làm gì, lại sợ quấy rầy Tiêu Hoằng, bất đắc dĩ phải len lén tìm ghế dựa, ôm đầu Bác Dương ngồi xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT