Chỉ liếc mắt nhìn một cái ba gã binh sĩ Duy Lâm gần như biến thành thịt vụn, thần sắc Tiêu Hoằng không có biến hóa gì lớn. Hắn lấy ra Dược Văn chỉ đồng, sử dụng một lần cuối cùng cho thân thể. Dùng xong, Tiêu Hoằng liền vận sức bóp một cái Dược Văn chỉ đồng vỡ nát, hóa thành phế văn dạng bột phấn theo gió tiêu tán
Xoay người, đeo túi hành toang lên lưng, Tiêu Hoằng liền yên lặng rời đi, không có quay đầu lại, một đường đi về hướng đông.
Kỳ thật bất kể hướng đông hay hướng tây, đều có thể tới Bối La Thành, bởi vì nó vừa lúc ở một mặt của bắc bán cầu Vũ Nhuận Tinh.
Một đường đều là sơn đạo, Tiêu Hoằng cứ như vậy lội tuyết trắng một đường đi tới, nơi đi qua, chỉ để lại một hàng dấu chân thật dài, xuyên rừng, xuyên qua dãy núi trùng điệp.
Ước chừng đi suốt một đêm, khi tới sáng sớm, Tiêu Hoằng đã đi tới một khu núi rừng xa lạ. Có thể nói, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Tiêu Hoằng đi xa như vậy.
Nương theo ánh sáng xa thẳm của tia nắng ban mai, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy thành trì xa lạ dưới chân núi. Thông qua bản đồ, Tiêu Hoằng biết đó là Nhược Lan Thành, quy mô nhỏ hơn so với Thái Ngô Thành.
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng cũng không có ngừng lại, bởi vì hắn biết rõ, nơi này cách Thái Ngô Thành còn chưa đủ xa, binh sĩ Duy Lâm nếu tìm tới có thể dê dàng tìm thấy hắn.
Hắn tựa vào một tảng đá, lấy ra bình nước uống mấy ngụm nước sạch lạnh lẽo, lại ăn vội một chút bánh bích quy, đợi thể lực hơi khôi phục một chút, Tiêu Hoằng liền đứng dậy tiếp tục đi tới trước.
Xuyên qua một vùng băng nguyên rộng lớn bao la bát ngát, Tiêu Hoằng nheo mất nhìn, chỉ thấy phía trước đó là một ngọn núi thật hiểm trở, so với dãy núi ở Thái Ngô Thành, ngọn núi này rõ ràng dốc đứng hơn rất nhiều, giống như bị lưỡi đao gọt thành.
Hít thật sâu mấy hơi để cho thân thể toàn ngập dưỡng khí, Tiêu Hoằng liền tiếp tục bước chân đi tiếp, hiện giờ gió tuyết đã tạm ngưng thổi, bầu trời xanh thăm thẳm, thái dương phía chân trời phát ra tia nắng chói mất, phản xạ trên cánh đồng băng, làm cho mặt băng phát sáng chói mắt.
Tiêu Hoằng không để ý đến, ngón tay tùy tiện sờ lên tai má, lập tức hình thành một mặt nạ bảo hộ kim loại, hai mất cũng hình thành một cái màng năng lượng có thể bảo vệ thị lực.
Khi tới chạng vạng tối, Tiêu Hoằng đã xuyên qua khu núi rừng đó, đồng thời tiến hành thăm dò một chút nơi này, có thể nói vô cùng yên lặng, chỉ có một ít động vật nhỏ, xuyên qua xuyên lại trên tuyết trắng.
Sắc trời đã không còn sớm, Tiêu Hoằng không còn sức đi tiếp được nữa, hiện tại nhu cầu cấp bách cần tìm một nơi trú ẩn. Nơi này có rất nhiều sơn động, Tiêu Hoằng trước đó nhìn thấy vài cái, đều không thích họp, hoặc là ở vách núi quá cao quá dốc đứng, không tiện hành động, hoặc là không gian quá nhỏ.
-Ồ?
Bỗng nhiên, ở một chỗ sườn núi độ dốc hơi thoai thoải, Tiêu Hoằng tìm thấy một cái thạch động, cửa động không lớn là hai tảng đá lớn gác chồng lên, chừa lại một lối vào rất hẹp, không sai biệt lắm bằng chiều cao thân mình Tiêu Hoằng.
Lại một lần nữa nhìn lên tinh không, sắc trời đã hoàn toàn tối om, bốn phía đã giơ tay không thấy năm ngón, chỉ có ánh mất xanh biếc của dã thú thường xuyên từ bốn phía lướt qua.
Nếu không nhờ Tiêu Hoằng mang theo mắt kính nhìn ban đêm, thì nửa bước cũng khó đi.
Chậm rãi len mình vào cửa động, Tiêu Hoằng nhìn quanh bên trong một chút, bên trong không gian vách đá có hình vuông, dài rộng đại khái chừng năm bước chân, thậm chí còn có một mặt đá dài tương đối bàng phẳng.
Kiểm toa sơ một chút, xác nhận không có vấn đề gì lớn, Tiêu Hoằng liền nhấc thân thể nặng nề, đi vào trong đó, sau đó phất ngược tay dùng Hàn băng vạn năm che lấp cửa động, chỉ chừa lại một lỗ nhỏ bằng nắm tay để thông khí.
Ở bên trong hang động chỉ bước tới hai bước, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy đầu hoa mắt váng rồi ngã xuống mặt đá, mê man. Đại chiến liên tiếp, lại thân bị trọng thương, cộng thêm một ngày một đêm chạy trên đường, thể xác và tinh thần Tiêu Hoằng đã hoàn toàn suy yếu, đau đớn. Hiện tại cô liêu đơn độc, tương lai mờ mịt, Tiêu Hoằng thật sự không biết rồi sẽ đi về đâu.
Chỉ có thể cô đơn ngủ trong bầu không khí rét lạnh như thế? Tiêu Hoằng đã quen với bi thương, đã quen với hết thảy thống khổ. Có lẽ, đây là một loại cam chịu với số mạng.
Sau mười mấy tiếng nằm trên mặt đá lạnh như băng, trên thân mình Tiêu Hoằng đã ngưng kết thành một lớp sương lạnh. Toàn bộ thân thể Tiêu Hoằng nhìn qua giống như một vật chết, không cảm thụ được mảy may sinh cơ nào.
Ánh mặt trời gần chính ngọ xuyên qua lỗ nhỏ, chiếu rọi trên gương mặt đầy vết máu và sương lạnh của Tiêu Hoằng, khóe mắt Tiêu Hoằng yếu ớt giật giật mấy cái, rồi chậm rãi mở ra, đồng thời nhích động tứ chi từ trên mặt đất đứng lên.
- Ách...
Qua hồi lâu, Tiêu Hoằng mới nhẹ nhàng phát ra tiếng vang như thế, dường như là đang phóng xuất ra hơi lạnh trong cơ thể, lại dường như muốn chứng minh mình còn sống.
Gượng gạo mở ra Ma Văn túi, lấy ra Ma Văn đun nóng, sau khi khu động Tiêu Hoằng đặt trên mặt đất, sau một lát, bên trong hang động liền truyền đến một chút ấm áp.
Lớp sương lạnh trên thân thể Tiêu Hoằng cũng bắt đầu chậm rãi hòa tan, thành giọt nước theo áo giáp trên người Tiêu Hoằng chảy xuống đất.
Tiêu Hoằng không quan tâm, mặc cho nước chảy, ánh mắt chờ mong ngơ ngác nhìn vách đá phía trước.
Qua một hồi lâu, thân thể Tiêu Hoằng mới lại một lần nữa bắt đầu nhích động, cầm lấy một cái chén kim loại, rót vào một ít nước sạch, để vào mấy miếng thịt ép khô, rồi đặt lên trên Ma Văn đun nóng.
Sau đó Tiêu Hoằng cố sức từng chút từng chút cởi áo giáp, rồi bắt đầu điều trị các vết thương trên thân thể, uống vào một viên Văn đan bổ huyết và một viên Văn đan hoạt hoá tế bào.
Kế tiếp Tiêu Hoằng chậm rãi lấy ra từ trong túi hành toang hộp gỗ nhỏ dành trị bệnh chứng bệnh của mình, nhẹ nhàng mở ra, Tiêu Hoằng liền dùng bàn tay thô ráp vuốt ve nhè nhẹ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay là thời điểm Tiêu Hoằng phải lựa chọn giữa cái sống và cái chết.
Xuyên qua lỗ nhỏ để thở, nhìn bầu trời phủ một màu lam nhạt, Tiêu Hoằng không kiềm được toát ra vẻ tươi cười nhàn nhạt. Tuy nhiên, lúc này trong lòng Tiêu Hoằng lại toàn ngập vô tận tang thương, không biết mình còn có thể nhìn thấy cảnh tượng này nữa không! ?! ?!
Nhìn chén nước trên Ma Văn đun nóng đã sôi trào, truyền đến tiếng sôi “sục sục”, Tiêu Hoằng cẩn thận cầm lấy, thổi nhẹ mấy hơi uống một ngụm. Thân thể lạnh như băng, rốt cục cảm nhận được một chút ấm áp, làm cho thần kinh căng thẳng của Tiêu Hoằng thoáng buông lỏng một chút.
-Hư...
Tiêu Hoằng không kiềm được thở phào một hơi thật dài, tiếp theo liền nuốt ngấu nghiến như hổ đói, nuốt sạch nước canh tính cả thịt bên trong.
- Đây có lẽ là bữa ăn cuối cùng của mình chăng?
Tiêu Hoằng lẩm bẩm nói.
Dùng cạn chén đặt qua một bên, Tiêu Hoằng liền làm tan Hàn băng vạn năm che cửa động. Sau đó ngồi trước cửa động, tầm nhìn nơi này vô cùng tốt, tầng tầng dãy núi kéo tới tận phía chân trời, ánh mặt trời vào đông dịu nhẹ chiếu trên mặt tuyết trắng, tỏa sáng cả khu vực này.
Rừng cây phủ một lớp ngụy toang bạc phếch, núi rừng, dòng suối nhỏ, con sông đều phủ một lớp băng, cùng với đám mây trắng mờ nhạt xa xa kia... tất cả đều làm
cho Tiêu Hoằng toàn ngập lưu luyến với thế gian này.
Mà Tiêu Hoằng cứ như vậy ngồi trước cửa động lẳng lặng nhìn. Từ lúc mặt trời treo trên cao mãi đến khi ánh chiều tà khuất ở hướng tây, cứ như vậy nhìn, ánh mắt hắn dần bình thản giống như nước trong hồ phẳng lặng trong vắt như gương, không pha trộn mảy may tình cảm, không có tiếng rít gào, không có lạnh như băng, không có phẫn nộ, chỉ có bình thản, nếu không nhìn kỹ trông hắn giống như một pho tượng trong băng tuyết.
Mãi đến khi sắc trời lại lần nữa tối sầm xuống, ánh dương quang tiêu tán ở trước mắt, Tiêu Hoằng mới chậm rãi đứng lên. Tuy nhiên, đúng lúc này, ánh mắt Tiêu Hoằng lại hơi chuyển, chỉ nhìn thấy ngoài mấy thước bên trong một khe đá, một con Đại ly thử màu trắng đang nghiêng đầu nhìn Tiêu Hoằng.
Trừ màu sắc, bộ dáng con Đại ly thử rất giống cầu cầu trước đây, trên mặt Tiêu Hoằng không khỏi hiện lên một chút màu sắc ấm áp, tiếp theo từ trong túi lấy ra một mảnh vụn bánh bích quy, thảy trên mặt đất gần nó.
Nhưng mà, con Đại ly thử này rõ ràng không có linh tính như cầu cầu, trực tiếp xoay mình biến mất bên trong khe đá.
Nhìn thấy một màn như thế, trên mặt Tiêu Hoằng cũng không có biến hóa gì lắm, chỉ hơi cảm thấy cô liêu. Sau đó yên lặng chui vào động đá, xoay người, một lần nữa dùng Hàn băng vạn năm che chắn cửa động.
Tiếp tục ngồi trên mặt đá, Tiêu Hoằng cầm lấy cái hộp gỗ có chứa Duệ cốt, nhìn lướt qua một cái, tiếp theo liền cầm lấy Ma Văn thông tin soạn một đoạn câu nói: “Lạc Tuyết Ninh, khi cô nghe được giọng nói này của ta, ta đã không còn ở nhân gian, nếu cô có thời gian rảnh rỗi, hãy đến Vũ Nhuận Tinh tọa độ 311: 223, nơi này có cái hang động, ta có một vật dành cho cô. Tái kiến!”
Thu xong đoạn câu nói này, Tiêu Hoằng liền đặt chế độ ba ngày sau gửi đi.
Theo danh bạ, phía dưới Lạc Tuyết Ninh là Mộ Khê Nhi, Tiêu Hoằng nhìn một chút, cũng muốn lưu lại lời nói, nhưng Tiêu Hoằng chợt nghĩ lại, còn lưu lại làm gì chứ?
Thở dài một hơi, Tiêu Hoằng phục hồi lại Ma Văn thông tin như cũ, rồi đặt lên mặt đá bên cạnh Duệ cốt.
Một lần nữa dời ánh mắt nhìn hộp gỗ bên cạnh, chuẩn bị toàn bộ các thứ sẽ dùng đến đặt trong tầm tay. Cuối cùng Tiêu Hoằng mới chậm rãi cầm lấy Văn đan trị bệnh, nhìn ánh sáng Ma Văn đãng mờ nhạt, trong mắt Tiêu Hoằng giờ này toàn đầy vẻ băn khoăn, thấp thỏm âu lo, không cam lòng và mờ mịt.
Đặt ở trước mặt Tiêu Hoằng giống như một chén rượu độc, mà không thể không uống.
Giờ phút này, trong lòng Tiêu Hoằng biết rất rõ ràng, một khi uống vào chính là phải đối mặt với thống khổ vô cùng vô tận, giống như vượt tới bờ đại dương mênh mông bên kia tìm sống còn, hoặc chìm sâu dưới biển thống khổ chết đi.
- Ta muốn sống sót, ta có thể sống sót, ta sẽ sống sót...
Tiêu Hoằng lẩm bẩm tự nói, không ngừng lặp đi lặp lại, đồng thời Tiêu Hoằng điều động Ngự lực, bắt đầu vận dụng Nội Ngự Pháp, dùng hết khả năng để Ngự lực bao phủ trên mỗi một tế bào, tăng thêm một tầng bảo vệ cơ thể.
Sau đó, Tiêu Hoằng lại một lần nữa không cam lòng nhìn một vòng thế giới trước mắt, rồi yên lặng cho Văn đan trị bệnh vào trong miệng, khép hờ hai mắt, nuốt vào.
Mười mấy đầu giây bình yên vô sự; tuy nhiên, mười mấy giây vừa qua, Tiêu Hoằng đột nhiên cảm nhận được trong bụng truyền đến một cảm giác chua cay đau xót, rồi vách dạ dày đau nhói, tiếp theo một cơn đau dữ dội bắt đầu lan toàn rất nhanh, toàn bộ trong bụng, trong ngực giờ khắc này giống như bị thiêu đốt mãnh liệt, lại giống như ngàn vạn con kiến đang cắn xé cơ quan nội tạng
Lúc này, Tiêu Hoằng có khả năng làm, đó là dùng toàn lực thông qua Nội Ngự Pháp bảo vệ tế bào trong thân thể, không để bị tổn hại, thật giống như giữa mưa rền gió dữ mà cố giữ một ngọn lửa mong manh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT