Sài Tang đứng ở dưới chân Tiêu Hoằng, như trước cúi mình xuống, vốn lão muốn đứng thẳng lên, nhưng ngay khoảnh khắc lão sắp sửa thẳng lưng, thân phận cùng với khí thể của Quyền Tàng lại lần nữa mạnh mẽ đè ép lão xuống.

Lý Nhạc, Lý Văn trong lòng lại đập bịch bịch, bọn họ không thể tưởng tượng, người này ngày thường cùng bọn họ sớm chiều ở chung, dĩ nhiên là Quyền Tàng mà bọn họ luôn kinh sợ.

Thị trưởng Hà Ngân Đông sau phút rung động là vô cùng thoải mái, khó trách tên đó dám diệt môn Miêu gia, thì ra có lực mạnh như vậy. May mà lúc trước xử trí thích đáng, nếu không hậu quả không dám nghĩ tới. Hà Ngân Đông không ngờ lại toát một thân mồ hôi lạnh, trong lòng chỉ cảm thấy mình may mắn không phải là địch với Quyền Tàng.

Bệ Đồ đang ngồi trên cao, đúng lúc này, cũng không kiềm lòng được dựng thẳng thân mình lên, dường như là một loại cảnh giác bản năng, vẻ trêu tức vừa rồi đã không còn sót lại chút gì, lại biển thành vẻ mặt nghiêm túc.

- Quyền Tàng? Không sai! Ngươi quả thật có tư cách nói lời này. Nhưng ta không tin.

Bệ Đồ gàn từng chữ, tuy ràng trong lời nói như trước không có yểu thể, nhưng thực hiển nhiên, so với xem như con kiến vừa rồi, hiện tại Bệ Đồ đã bắt đầu coi trọng hơn, nhưng nếu nói muốn tiêu diệt Á Tể Á liên họp thể, điều này dường như là chuyện đùa.

Cho dù hắn là đồ đệ của A Di La thì thể nào chứ? Gia Đô có A Di La, Á Tể Á còn có Tái Áo Lạp Ni thực lực không kém A Di La.

- Ngươi chờ đấy, nếu ta không chết, ta sẽ cho ngươi hối hận một phen vì lời nói này!

Tiêu Hoằng chậm rãi tháo ra kính mát ngũ giác, thảy qua một bên, nói gàn từng chữ.

- Ta chờ? Ngươi cho ràng, hôm nay ngươi còn có thể ra khỏi nơi này sao?

Bệ Đồ trừng trừng hai mắt, âm lãnh nói. Dù sao Quyền Tàng này đã giết chết vô số thủ hạ của hắn, Bệ Đồ sao có thể buông tha được?

- Vậy thì không nhất định!

Ngay lúc Bệ Đồ nói ra lời này, Mặc Huyền đứng lên, ho nhẹ hai tiếng nói:

- Hiện tại ta thay mặt quân đội Phục Thản Để Quốc, chính thức mời Tiêu Hoằng gia nhập Bối La Ma Văn quân đoàn.

- Ta đồng ý!

Tiêu Hoằng đáp lại.

- Tốt lắm! Hiện tại Tiêu Hoằng chính là thành viên Bối La ta, nếu có ai động tới hắn, chính là tuyên chiến với Bối La!

Mặc Huyền nói xong lời này, nhẹ giơ lên cánh tay, mười thành viên Thánh điện kỵ sĩ đoàn lập tức xuất hiện ở bốn phía Ngự hình tay cầm Chiến Văn.

Cùng lúc đó, binh sĩ Bối La của Mặc Huyền mang đến cũng đều xuất hiện quanh bốn phía hội trường.

Bệ Đồ nhìn thấy một màn như thể, khóe miệng không khỏi giật giật, có thể nói chuyện cho tới bây giờ, nếu hắn phải động thủ lần nữa, hậu quả chỉ có một: đó chính là lưỡng bại câu thương. Điều này bất kể là Mặc Huyền hay Bệ Đồ đều không muốn nhìn thấy.

Nhưng nếu Bệ Đồ cố ý động thủ, thì hậu quả thật không ai có thể nói trước được.

Có phân tích như thể, Bệ Đồ khẽ liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái, rồi lựa chọn tạm thời ẩn nhân, không có ra tay.

- Tang Hoành Vân!

Nhìn lướt qua Bệ Đồ, rồi Tiêu Hoằng chậm rãi dời ánh mắt nhìn Tang Hoành Vân, thần sắc đã khôi phục bình thản, giọng điệu cung kinh nói:

- Ta sắp rời đi, trước khi đi, phiền ngài một việc, giúp ta chiểu ứng một chút đường phố Đại Hoàng, coi như trả lại ta một chút nhân tình đi! Từ nay về sau chúng ta không thiểu nợ nhau!

- Được rồi!

Tang Hoành Vân phi thường sảng khoái đáp lại.

- Đa tạ! Từ đây xin từ biệt!

Tiêu Hoằng nói xong, liền xách túi hành toang lên, từ trên Đài Ngự Hình nhảy xuống đi tới lối ra, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, không nhìn lại một người nào.

- A Hoàng!

Ngay lúc Tiêu Hoằng vừa mới đi ra hội trường, đi vào một chỗ yên tĩnh, phía sau Tiêu Hoằng chợt truyền đến tiếng Mộ Khê Nhi kêu gọi.

Tiêu Hoằng đang đi tới, bước chân không kiềm được ngừng lại, nhưng Tiêu Hoằng cũng không có quay đầu lại, cũng không trả lời, hơi nhíu mày, lại một lần nữa hiện lên một chút không đành lòng.

- Muội... muội hiện tại không có bất kỳ hy vọng xa vời gì, chỉ hy vọng huynh có thể nghe muội giải thích một lần, sẽ không mất thời gian của huynh nhiều lắm!

Mộ Khê Nhi đứng ở cửa sổ, hai mắt ửng đỏ, dáng người cô đơn.

Tiêu Hoằng đứng tại chỗ, không nhúc nhích, cũng không có trả lời, chỉ để Mộ Khê Nhi nhìn thấy một bóng dáng thê lương.

- Muội... thuở nhỏ không cha không mẹ, điểm này huynh may mắn hơn so với muội. Mùa đông năm ấy khi muội mười lăm tuổi, đang lưu lạc ở đầu đường sắp chết đói, Mai Long hay có lẽ là Bệ Đồ... Muội... muội... cũng không muốn như vậy, nhưng muội không có con đường thứ hai để lựa chọn. Huynh hẳn là biết rõ, khát vọng ở thời điểm đó có lẽ chỉ là một cái bánh bao, một chén canh nóng, nếu không chỉ phải biến thành bộ xương khô, không có người nào đồng tình... Rồi sau này trong đoạn cuộc sống kia, muội nổi danh hào quang rực sáng, nhưng trong tâm đồng dạng là vô cùng hôn ám, muội không nhìn thấy tương lai. Mãi đến lúc gặp huynh, vốn muội đã thấy được ánh rạng đông, thế nhưng...

Câu nói kế tiếp, Mộ Khê Nhi cũng không nói gì nữa, chỉ yên lặng cúi đầu, cứ như vậy yên lặng nhìn mũi chân, trong ánh mắt toàn ngập vẻ thê lương.

- Những điều này Mai Kiệt đã nói với ta rồi, ta cũng nói qua, ta không trách muội! Đây là lời nói thật tâm, chỉ là thời gian của ta không còn nhiều lắm, mệnh không lâu nữa rồi, cho dù trời xanh cho ta một tháng, ta cũng sẽ đoạt lại muội... nhưng ta không có.

Tiêu Hoằng nói xong, liền từ bên trong hộ giáp lấy ra một xấp văn kiện, tiếp theo nhẹ xoay người, đi tới trước mặt Mộ Khê Nhi.

- Đây là 55 cổ phần còn lại của Đại Hoằng, ngày hôm qua ta đã chuyển sang tên của muội, nếu ở Tập đoàn Khoa Long không vui vẻ thì đường phố Đại Hoằng ta thành lập, chính là nhà của muội và cầu cầu. Yên tâm, suốt đời này muội không bao giờ lo ngại đói khổ nữa!

Tiêu Hoằng nói xong, liền nâng tay Mộ Khê Nhi lên, đặt xấp văn kiện trong tay Mộ Khê Nhi, đồng thơi giơ bàn tay đầm đìa máu, nhẹ nhàng vén mái tóc dài của Mộ Khê Nhi ra sau tai, bên trong ánh mắt lạnh lùng, nhoáng lên một chút vẻ ôn hòa rồi biến mất.

Sau đó, Tiêu Hoằng lần nữa xoay người bước đi.

- A Hoằng!

Tuy nhiên, ngay lúc Tiêu Hoằng mới bước vài bước, Mộ Khê Nhi lại lần nữa gọi to, tiếp theo nhẹ giọng hỏi:

- Có thể trở về chứ?

-Có lẽ vậy!

Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp lại, sau đó, xoay người, thân ảnh biến mất trong gió tuyết dưới bầu trời hôn ám... Chỉ để lại Mộ Khê Nhi yên lặng rưng rưng nước mắt.

Xoay người đi qua góc đường, đúng lúc này, hai thành viên Thánh điện kỵ sĩ đoàn bông nhiên xuất hiện bên cạnh Tiêu Hoằng.

- Tiêu tiên sinh! Ma Văn máy bay hành khách của Bối La đã chuẩn bị sẵn sàng ở sân bay Phước Long, ngài có thể lên máy bay bất cứ lúc nào!

Trong đó một gã Thánh điện kỵ sĩ đoàn cung kinh nói với Tiêu Hoằng.

- Ma Văn máy bay hành khách? Ta không đi đâu! Ta sẽ đi đường bộ tới Bối La, làm phiền hai vị Trưởng quan đưa ta ra khỏi thành là được!

Tiêu Hoằng nhìn con đường đầy gió tuyết phía trước, nhẹ giọng nói.

- Được rồi!

Một gã Thánh điện kỵ sĩ đoàn đáp lại, bọn họ từ trong miệng Mặc Huyền cũng đã biết hiện trạng của Tiêu Hoằng đang mắc bệnh nguy kịch. Thân là chiến sĩ cấp cao của Thánh điện kỵ sĩ đoàn, bọn họ biết rằng: là một dũng sĩ đều không muốn để cho người khác nhìn thấy thảm trạng khi mình chết, đây là một loại tôn nghiêm!

Nói vậy, đây cũng là nguyên nhân trực tiếp Tiêu Hoằng cố ý rời khỏi Thái Ngô Thành.

Khi màn đêm buông xuống, Tiêu Hoằng đã bước vào tới vùng hoang dã phía Đông, bầu trời tuyết rơi trắng xóa như lông ngỗng, đêm này nhất định là đêm tuyết lạnh giá.

Một người một mình chậm rãi đi đến một chỗ đỉnh núi lót tuyết trắng xóa, nhẹ nhàng quay đầu lại, đưa mắt nhìn Thái Ngô Thành phủ đầy tuyết rơi, trước mắt Tiêu Hoằng nhìn một cái không sót gì.

Ngọn đèn mờ tối, phố xá u tĩnh, nóc nhà phủ đầy tuyết trắng... hiện ra trước mắt

Tiêu Hoằng là thế giới mờ mịt, chỉ còn Tiêu Hoằng một người cô độc, chỉ có một chút lưu luyến kia, như trước làm cho Tiêu Hoằng không thể dứt bỏ.

Tuyết trắng ngần nhè nhẹ rơi rơi, dường như hóa thành tưởng niệm trong lòng Tiêu Hoằng. Trong nháy mắt, phảng phất như qua trăm ngàn năm, thân ảnh cô đơn tịch liêu theo suy nghĩ bay bay, quay đầu nhìn lại phương xa lòng cảm khái muôn vàn.

Nhìn phía chân trời, mây đen kéo dài, đến tột cùng nơi nào mới là thế ngoại đào nguyên, thần sắc Tiêu Hoằng mờ mịt, trong lòng cũng là thiên ngôn vạn ngữ, cũng chỉ không nói gì, chỉ có nỗi đau trong lòng đang lan toàn.

Một chút tơ vương trong lòng kia, vì sao vẫn còn vương vấn không dứt được?

-Ôi...

Tiêu Hoằng nhìn cảnh sắc mênh mông trước mắt, thốt ra một tiếng thở dài ai oán.

“Xoạt!”

Bên tai Tiêu Hoằng bỗng nhiên truyền đến tiếng cành cây xao động, tiếp theo là tiếng “xoẹt.tiếng chân trượt trên tuyết trắng.

Nghe tiếng vang như thế, sắc mặt Tiêu Hoằng lạnh xuống, chỉ là hơi vừa động, cũng không có thay đổi quá lớn, như trước chắp tay sau lưng, nhìn về phương xa.

Ngay sau đó, ba gã binh sĩ Duy Lâm xuất hiện bên cạnh Tiêu Hoằng, cách Tiêu Hoằng không tới mười thước, trong ánh mắt lộ ra vẻ hung ác.

- Tiêu Hoằng! Ngươi cho là Thái Ngô Thành dễ rời đi như vậy sao?

Trong đó một gã binh sĩ Duy Lâm nói với Tiêu Hoằng, trong lời nói toàn ngập âm lãnh.

- Chỉ ba người sao! Bằng vào thực lực các ngươi, có thể là đối thủ của ta sao?

Tiêu Hoằng không hề nhìn ba gã binh sĩ Duy Lâm này, ánh mắt như trước trông

về phương xa, nhẹ giọng nói.

- Hừ! Mục đích chúng ta không phải đánh chết ngươi, mà là bám theo ngươi! Yên tâm đi, không lâu sau, rất nhiều quân đội Duy Lâm sẽ đuổi tới lấy tính mạng của ngươi!

Một gã binh sĩ Duy Lâm khác lên tiếng.

- Bám theo ta? Ha ha...

Tiêu Hoằng phát ra một tràng cười lạnh, nhẹ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mặc cho tuyết trắng rơi đầy trên mặt, hòa tan:

- Đêm tuyết là thế giới của ta, là thiên hạ của ta!

- Thiên hạ của ngươi? Không thể tưởng được ngươi khoác lác...

Không đợi gã binh sĩ Duy Lâm đó nói dứt lời, gã đột nhiên phát hiện: tuyết trắng đang nhẹ rơi xuống, cũng không có rơi xuống từ hộ giáp của bọn họ, mà lại dính chặt trên hộ giáp.

Đồng thời mấy tên binh sĩ Duy Lâm này còn phát hiện, tuyết rơi trắng xóa đã biến thành màu lam nhạt, một cổ rét lạnh quái dị xâm nhập cốt tủy, xâm nhập Ngự lực, cũng đột nhiên đánh úp tới, làm cho Ngự lực của bọn họ trở nên đông cứng lại.

-Này...

Ba gã binh sĩ Duy Lâm đều biến sắc, bọn họ không sao phát hiện được, từ lúc nào Tiêu Hoằng ngưng kết ra những bông tuyết màu lam này.

-Tái kiến!

Tiêu Hoằng ngâm khẽ một tiếng, tiếp theo chỉ thấy trên đỉnh đầu của ba gã binh sĩ Duy Lâm rơi xuống đã không phải là tuyết, mà là từng cây băng dài hơn một thước, đồng loạt nện lên đỉnh đầu ba gã binh sĩ Duy Lâm.

Mấy cây mới đầu binh sĩ Duy Lâm còn có thể ngăn cản, thế nhưng theo cây băng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, Ngự lực trong cơ thể chúng càng ngày càng không nghe sai khiến, ba gã binh sĩ Duy Lâm chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tượng cây băng đâm vào trong thân thể.

Từng tiếng gào thét không dứt bên tai, sau vài giây tiếng gào thét ngưng bặt, nhìn lại ba gã binh sĩ Duy Lâm đã bị Hàn băng vạn năm đâm thủng lổ chổ, máu thịt bầy nhầy, rồi nổ tung chết tại đương trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play