Đối với thiết kế chiến Văn kiểu mới, Tiêu Hoằng lần đầu tiên cần phải quan tâm đặc biệt, đó là thứ dùng để bù lại hệ thống chiến đấu của bản thân không đủ, viễn trình tấn công thì đã có Liệp Cung, di chuyển cùng khống chế thì đã có Hấp Bàn chiến Văn, chiến Văn hạch tâm tổng hợp lại đã có Ma Văn châu màu lam đậm, như vậy hiện tại Tiêu Hoằng còn thiếu đó là thủ đoạn tấn công cự ly gần.

Đương nhiên, điểm này thì Thần Âm chiến Văn có thể bù lại, nhưng mà các năng lượng bên trong Thần Âm chiến Văn đã không còn nhiều lắm, căn bản không thể chống đỡ thời gian dài được.

Trọng yếu hơn là, Tiêu Hoằng không muốn dùng nó đến hết, bởi vì Tiêu Hoằng còn muốn từ trong đó hấp thu được càng nhiều kỹ thuật hơn của A Di La.

Cũng như vậy, đối với Thần Âm chiến Văn, tuy rằng Tiêu Hoằng chỉ dùng một lần, nhưng cũng đã cảm nhận được nó có tính năng cực kỳ tốt, tốc độ xuất kích rất nhanh, nhưng lại không vướng tới hai tay, có thể dùng tay đi làm việc khác.

Có một loạt phân tích như vậy, Tiêu Hoằng cuối cùng vẫn quyết định, bằng vào thực lực hiện tại của bản thân, thiết kế ra một cái Thần Âm chiến Văn khác, tuy rằng bây giờ Tiêu Hoằng còn không có được tài nghệ cao siêu của A Di La, nhưng mà Tiêu Hoằng cũng có tuyệt kỹ riêng, đó chính là kỹ thuật văn trong văn.

Nếu đã làm ra quyết định, Tiêu Hoằng liền bắt đầu tiến hành cẩn thận phân tích đối với bộ khung của Thần Âm chiến Văn, đồng thời nghĩ các biện pháp, làm cho các tính năng trong đó càng thêm hoàn thiện.

Dù sao thì đối với Thần Âm chiến Văn nàỵ, Tiêu Hoằng chỉ tiêu phí 1000 kim tệ phí tổn, như vậy hắn chỉ đơn giản mất nhiều nhất là 1500 đến 2000 kim tệ phí tổn chế tác, hiện tại hắn cũng không thiếu tiền.

Đối với Ma Văn cùa Ngự Giả cấp ba mà nói, thì đây đã là một con số không tưởng rồi, ở Thái Ngô Thành cũng như vậy, gần như rất ít có người nào vung nhiều kim tệ như thế chỉ để chế tác chiến văn của Ngự Giả cấp ba.

Tuy nhiên Tiêu Hoằng lại không thèm để ý, tất cả đều là vì tự cứu bản thân, cùng với an nguy của mình, dường như từ góc độ trước mắt này mà nói, Tiêu Hoằng mà không tham gia Dã Huấn thì không được.

Ứớc chừng phân tích cả một giờ, trên bản bút ký trước mặt đã xuất hiện bảy tám đường cong cỗ quái, những thứ này đều là hình ảnh mà hắn lấy được ra từ trong Thần Âm, đồng thời Tiêu Hoằng cũng bắt đầu tham chiếu Đức Thức Ao Diện Văn để tiến hành cải tiến chúng, cùng với thông qua kỹ thuật nén ép, nén các đường cong phức tạp vào bên trong văn trong văn, khiến cho chúng có được càng nhiều tính năng hơn.

Về phần tài nghệ không bằng A Di La, thì Tiêu Hoằng chỉ có thể thông qua các tài liệu quý giá, chất lượng tốt, dùng tiền để bù lại, hơn nữa lần này, Tiêu Hoằng còn dự định dùng cả Tử long não tủy do giao dịch với Lạc Tuyết Ninh đạt được đê chế tạo, đó chính là linh thú cấp bậc Đại Ngự Sư a.

Tiêu Hoằng cũng mệnh danh bản Thần Âm chiến Văn cải tiến là Long Tức chiến Văn, phần cơ sở vẫn sử dụng kỹ thuật của A Di La, còn lại toàn bộ đều là kỹ thuật của Tiêu Hoằng.

Sau khi Tiêu Hoằng lấy ra mọi chi tiết bên trong Thần Âm chiến Văn, hắn mới cảm giác được, ngoài kỹ thuật Để Văn ra, những kỹ thuật còn lại của A Di La rốt cuộc sâu không lường được tới mức nào.

Mà trên thực tế, loại chiến Văn thông qua sóng âm phát động tấn công này cũng là do A Di La sáng tạo ra, sau đó hậu nhân mới noi theo, nhưng vẫn chưa có kẻ nào vượt qua được hắn cả.

Ước chừng nghiên cứu một lúc lâu, Tiêu Hoằng cảm thấy có chút choáng váng đầu, hắn lấy tay day day huyệt thái dương, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.

Bầu trời cuối thu đã trở thành một mảnh mờ nhạt, chỉ có phía chân trời kia là còn một chút sáng mờ, chiếu sáng nửa bầu trời.

Thời tiết cùng đã có chút chuyển lạnh, trong lúc hô hấp thậm chí có thể nhìn thấy sương trắng mờ nhạt.

Tiện tay cầm mấy củ cà rốt trước cửa sổ, cắt chúng thành mấy miếng, sau đó Tiêu Hoằng liền đi tới trước lồng sắt nhốt thỏ, cho chúng ăn.

Tuy rằng không lâu sau chúng sẽ trở thành vật thí nghiệm tiếp theo của Tiêu Hoằng, nhưng trước khi tới thời điểm đó, Tiêu Hoằng vẫn có nhiều chiếu cố đối với chúng, hiện giờ những con thỏ nuôi lấy thịt này đã khỏe mạnh hơn một chút so với lúc mới mua về, tình trạng cũng giống như thân thể của Tiêu Hoằng vậy.

Những con thỏ này dường như tồn tại liên hệ nào đó cùng Tiêu Hoằng, đó chính là đều phải dùng Văn đan trị bệnh, vấn đề là có thể sống đến cuối cùng hay không mà thôi.

Ngay khi Tiêu Hoằng cầm cà rốt cho lũ thỏ ăn, Ma Văn thông tin trong người bỗng nhiên truyền đến một trận rung, lấy ra thì thấy đó là Mộ Khê Nhi.

- Khê Nhi, có chuyện gì vậy?

Bắt máy lên, Tiêu Hoằng tiện tay ném một miếng cà rốt vào trong chuồng thỏ, nhẹ nhàng nói.

- Hừ... Không có việc gì thì không được tìm huynh hay sao?

Thanh âm của Mộ Khê Nhi vang lên, không biết vì sao, biểu hiện hôm nay của Tiêu Hoằng có thể nói là thô lỗ, thậm chí là dã man, nhưng là mà trong mắt Mộ Khê Nhi, nó lại có thêm một chút nam tính.

- Đương nhiên không phải.

Tiêu Hoằng khẽ cười cười, đáp.

- Có thời gian không? Đi ra ngoài chơi một chút nha!

Mộ Khê Nhi chủ động hẹn Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng nhìn đồng hồ, lúc này đã là năm giờ chỉều, hơn nữa đối với việc nghiên cứu Thần Âm chiến Văn, thì Tiêu Hoằng cũng có chút mệt nhọc, buông lỏng một chút, thuận tiện ăn một bữa cơm, thì cũng không phải là không thể.

- Có, đương nhiên là có.

Trên mặt Tiêu Hoằng vẫn như trước duy trì nét tươi cười, nhẹ nhàng nói.

- Muội biết ngay huynh sẽ nói như vậy mà, muội đang đứng ngay tại cửa sau nhà của huynh đây này!

Mộ Khê Nhi cười hi hi một cách xấu xa.

- Chờ ta một chút, lập tức đến ngay đây!

Nói xong, Tiêu Hoằng cắt đứt liên lạc, đơn giản dọn dẹp phòng ngủ một chút, cũng mặc lên bộ quần áo mà Mộ Khê Nhi mua cho hắn, sau đó Tiêu Hoằng đi ra cửa sau, lúc này Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, Ma Văn Xa nhỏ màu xanh của Mộ Khê Nhi đang đỗ phía sau Ma Văn Xa của Tiêu Hoằng.

Hơi nhìn xung quanh một chút, Tiêu Hoằng liền nhanh chóng bước tới trước Ma Văn Xa của Mộ Khê Nhi, tuy nhiên, ngay khi Tiêu Hoằng vừa mới mở cửa xe, thân hình mập ù của Cầu Cầu đột nhiên từ trong Ma Văn Xa vọt ra, trực tiếp bám lên trên mặt Tiêu Hoằng, bốn cái chân thì ôm chặt lấy đầu Tiêu Hoằng, nhìn thoáng qua thì giống như hắn đang đội một cái mặt nạ bằng lông thú vậy.

- Tên tiểu tử nhà ngươi kia, vẫn nghịch ngợm như vậy.

Tiêu Hoằng cố gắng tóm Cầu Cầu từ trên đầu xuống dưới, bày ra một cái mặt quỷ, sau đó liền ôm Cầu Cầu chui vào trong Ma Văn Xa của Mộ Khê Nhi, về phần Cầu Cầu thì bắt đầu nhảy nhót trong lông Tiêu Hoằng vẻ mặt vô cùng vui vẻ.

Mà Tiêu Hoằng thì không ngừng dùng tay vuốt lên trên bộ lông màu đỏ lửa của Cầu Cầu, trong đầu hắn còn nhớ rõ, khi mới gập Cầu Cầu lần đầu tiên, bộ dáng của nó chẳng khác gì một con chuột chạy lạc cả, đảo mắt đã lớn như vậy rồi, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Mộ Khê Nhi, dường như nó đã biến thành một đại thiếu gia nhà giàu rồi.

- Phỏng chừng một thời gian nữa, muội và Cầu Cầu đều có thể đạt tới Ngự Đồ cấp năm, lợi hại không, tuy nhiên, nói thật ra, Ngự Hương huynh tặng cho muội đó thật là rất hiệu quả a!

Mộ Khê Nhi nhẹ nhàng nói.

- Hiệu quả là tốt rồi, khi đạt tới Ngự Đồ sáu, bảy cấp, thì có thể chuyển sang dùng Ngự Hương Ma Văn, hiệu quả sẽ càng tốt hơn nữa.

Tiêu Hoằng ngồi bên cạnh ghế lái đáp, hai tay đã bắt đầu giang co với Cầu Cầu, khiến cho tên tiểu tử này vui đến mức không biết trời đất gì nữa.

- Ngự Hương Ma Văn này là do huynh phát minh ra hay sao?

Mộ Khê Nhi hơi liếc mắt Tiêu Hoằng và Cầu Cầu một cái, hai kẻ này đang chơi đùa rất vui vẻ.

- Đúng vậy, tuy nhiên đây đã chuyện từ rất lâu rồi!

Tiêu Hoằng đáp.

- Đúng rồi, tuần sau là ngày Dã Huấn, huynh có tham gia không?

Mộ Khê Nhi thuân miêng hỏi.

- Vốn ta cũng không định tham gia, nhưng là hiện tại xem ra không tham gia không được a.

Tiêu Hoằng hơi nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thán nói.

Tiêu Hoằng hơi nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thán nói.

- Muội cũng vậy, không thể không tham gia, tuy nhiên muội đã nghĩ kỹ rồi, đánh không lại, thì trực tiếp nhận thua, ta cũng không muốn khiến cho Cầu Cầu bị thương.

Mộ Khê Nhi vừa lái Ma Văn Xa, vừa nói.

Tiêu Hoằng không nói thêm nữa, chỉ là hơi cười một chút, cũng làm một động tác phi thường bí ẩn, lau vết máu trên khóe miệng đi, mấy ngày nay đều như thế này, thỉnh thoảng sẽ chảy ra một vết máu, Tiêu Hoằng rất rõ ràng, nếu không có hành động gì khác, thì thời gian dành cho hắn sẽ không còn nhiều nữa.

Tuy nhiên, Mộ Khê Nhi bên người, Tiêu Hoằng thủy chung duy trì hy vọng, mỉm cười mà đối mát với thống khổ.

Mộ Khê Nhi điều khiển Ma Văn Xa dừng trước một nhà hàng yên tĩnh gần đó, nơi này là khu Bách Hàm, cũng là phạm vi thế lực của Tập đoàn Khoa Long, hẳn là tuyệt đối an toàn.

Trong lúc ăn cơm, Mộ Khê Nhi cũng nhờ Tiêu Hoằng rất nhiều chuyện, tỷ như nghĩ biện pháp giúp Cầu Cầu làm một bộ linh thú hộ giáp, và chế tác cho nàng một cái Ma Văn phụ trợ gì đó.

Đối với yêu cầu như vậy, Tiêu Hoằng sao có thể sẽ từ chối được, hơn nữa, đây cùng là chuyện mà hắn phải làm.

Cứ như vậy, ăn xong cơm tối, Tiêu Hoằng lại cùng Mộ Khê Nhi đi mua sắm tại khu phố, su đó đi tới khu trò chơi.

Mãi tới 9h tối, Mai Kiệt bỗng nhiên tìm đến, nói là có chuyện quan trọng tìm Mộ Khê Nhi để thương lượng, thì Tiêu Hoằng và Mộ Khê Nhi mới lưu luyến rời đi.

Đơn giản hàn huyên vài câu cùng Tiêu Hoằng, đợi khi Tiêu Hoằng lên Ma Văn taxi rời đi, Mai Kiệt mới xoay người đi lên Ma Văn Xa màu xanh của Mộ Khê Nhi, thần sắc nghiêm nghị, cũng hơi tiều tụy.

- Dạo này ngươi có vẻ có quan hệ rất thân với Tiêu Hoằng thì phải!

Đây là câu đầu tiên mà Mai Kiệt nói với Mộ Khê Nhi, về phần Cầu Cầu, nó cũng có thể nó là ôn hòa đối với Mai Kiêt.

- Đúng vậy, ta thích hắn.

Đối với vấn đề này, Mộ Khê Nhi cũng không chút che giấu.

- Tiêu Hoằng có chỗ nào hấp dẫn ngươi vậy?

Mai Kiệt hỏi.

- Không biết, chỉ là đã yêu, thì cũng không cần một lý do gì cả, nếu nó rõ ra, thì có lẽ là do sự chân thành thôi!

Mộ Khê Nhi đùa nghịch với Cầu Cầu một chút, lời nói của nàng cũng không có sự thân thiết như khi ở cùng Tiêu Hoằng.

- Ngươi là thuộc hạ của ta, đương nhiên ta cũng phải quan tâm đến ngươi rồi, với tư cách là ông chủ, không thể không nói ta phi thường hy vọng ngươi có thể ờ cùng một chỗ với Tiêu Hoằng, hắn là nhân tài hiếm có, mà từ góc độ của một ngươi anh, ta lại hy vọng ngươi có thể thận trọng, đây là toàn bộ tư liệu về Tiêu Hoằng, ngươi có thể xem một chút.

Mai Kiệt nói xong, liền lấy ra một tệp tài liệu trong túi.

Mộ Khê Nhi nhìn Mai Kiệt đưa ra tệp tài liệu này, thần sắc hiện lên vẻ cẩn thận, tuy nhiên vẫn nhận lấy, cẩn thận mở ra, kết quả là chỉ đọc được hai trang, thần sắc nàng đột nhiên đại biến, trong ánh mắt có nét giật mình, nhưng càng nhiều hơn là một chút đau thương.

- Tiêu Hoằng là người của Tiêu Gia Thôn, cũng là người sống sót duy nhất, thân mang bệnh nan y, vốn đã sớm chết rồi, nhưng sau đó lại đạt được một cái Dược Văn từ tay Tang Hoành Vân, do đó miễn cường đạt được thọ mệnh tăng lên một năm, hôm nay đã sắp hết kỳ hạn một năm đó rồi, có lẽ cái này gọi là trời cao ghen ghét anh tài a.

Mai Kiệt nhẹ nhàng nói, giọng điệu cũng có chứa một chút mất mát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play