- Đội trưởng, nói vậy là sao? Hay là ngài biết chỗ mấy tên kia?
Lý Văn hơi ngồi xuống đối diện với Tiêu Hoằng, vẻ ngốc nghếch lúc trước đã biến mất không còn chút gì, chỉ còn lại sự nghiêm túc lạnh như băng.
Tiêu Hoằng không lập tức đáp lời mà chỉ gật đầu:
- Chúng hẳn là ẩn nập ở gần đây.
Nói xong Tiêu Hoằng liền đưa hình ảnh thu được từ sáng sớm cho bọn họ nhìn thoáng qua.
Nhìn lướt qua hình ảnh trong Ma Văn, Lý Văn hơi ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi:
- Đội trưởng, ngươi tính làm gì?
- Quyết định chuyện này là ở các ngươi. Nếu muốn quên hết ân oán thì bỏ đi, chúng ta giả bộ như không biết. Nhưng nếu các ngươi nuốt không được cục tức kia, tìm một cơ hội xử lý bọn chúng, ăn miếng trả miếng, lấy máu trả bằng máu.
Mấy câu sau, giọng nói của Tiêu Hoằng rất trịnh trọng.
- Đương nhiên là cách sau rồi. Ngày đó ba người đó lãng phí của chúng ta mấy trăm kim tệ, còn khiến chúng ta suýt chết. Cừu hận như vậy mà không báo làm sao được?
Hồng Phong dẫn đầu tỏ thái độ nói.
- Đội trưởng có biện pháp gì không?
- Hôm nay ta theo dõi bọn họ, đồng thời thông qua khẩu hình của bọn họ mà đoán là bốn ngày sau bọn họ sẽ áp tải hàng hóa, chỉ có ba người bọn họ, vừa lúc là cơ hội tốt để chúng ta phục kích. Về phần hàng hóa của bọn họ, chúng ta chia đều, thế nào?
Tiêu Hoằng nhíu nhíu mày, hạ giọng nói, cũng đưa ra tin tức mà hắn tổng hợp được đặt lên bàn trà. Hiển nhiên đối với bọn họ mà nói đây là một hành động cực kỳ lớn mật.
Lý Văn nhìn vào tờ giấy trên bàn, cũng nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi lên tiếng.
- Ta đồng ý. Nhưng chúng ta cần một kế hoạch đầy đủ, ví dụ như địa điểm phục kích, quá trình phục kích, đường rút lui sau khi thành công, không thắng thì thoát thân thế nào mới được.
Lời nói của Lý Văn chiếm được cảm tình rất nhanh của ba người còn lại, hơi hơi gật đầu, tỏ rõ bọn họ đồng ý với kế hoạch báo thù.
- Vậy ta sẽ lên một kế hoạch tỉ mỉ, đồng thời đi thăm dò một chút. Về phần các ngươi, mấy ngày này sẽ không cần làm gì khác, huấn luyện cẩn thân Phong Văn, trở thành Ngự Giả. Nếu không trở thành Ngự Giả thì phải dùng hết khả năng tu luyện đi.
Tiêu Hoằng nói như vậy.
Sau đó mấy người liền cẩn thận thương lượng một phen, thừa dịp đêm tối, lặng yên không chút tiếng động rời đi. Mấy ngày này nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là dùng hết khả năng tăng Ngự lực lên. Nhất là Hồng Phong, chỉ cần thêm một ngày nữa là hắn có thể trở thành nhân vật cấp bậc Ngự Giả.
Tiêu Hoằng cũng không ở lại phòng lâu mà sửa sang chút vật phẩm, cũng rời khỏi ký túc xá, chạy tới sân huấn luyện số ba của học viện Tây Tân Ma Văn.
Nơi này có phòng huấn luyện chuyên để tập tấn công xa. Tiêu Hoằng muốn luyện tập Liệp Cung Chiến Văn một chút, phối hợp với Linh Xà Phong Văn, tiến hành chiến đấu.
Bởi vì lúc này đã vào chạng vạng nên đại đa số học sinh đều không còn chương trình học. Thế nên Tiêu Hoằng đi vào sân huấn luyện số 3 thì có thể nói là người đi lại không dứt. Một số học sinh muốn phát triển tốt hơn đều bắt đầu đổ mồ hôi như mưa trên sân huấn luyện.
Tiêu Hoằng đeo mắt kính như trước, so với những học sinh đỉnh cao kia thì có vẻ không bắt mắt tí nào.
Đi một vòng lớn trong sân huấn luyện to như vậy, Tiêu Hoằng vất vả lắm mới lên được tầng ba, tìm được một phòng huấn luyện tấn công từ xa còn trống, lập tức xoay người đi vào, cũng tiện tay khóa cửa phòng lại.
Diện tích không gian nơi này so với phòng huấn luyện chuyên môn Phong Văn lần trước cũng không kém mấy, chỉ là vách tường bốn phía không hề có bọt biển mật độ cao mà được bọc hợp kim thép rất dày, bên trên dày đặc những hố to, tỏ rõ người huấn luyện trước đây bắn rất tàn bạo.
Đối với việc này Tiêu Hoằng cũng không để ý quá, đi tới trước đài khống chế, thông qua Ngự lực khởi động phòng huấn luyện, cũng điều chỉnh tới hình thức huấn luyện bắn xa sơ cấp.
Trong nháy mắt, chỉ thấy một bên phòng huấn luyện từ từ dâng lên sáu tầng năng lượng hình thù kỳ quái, hình dạng bất đồng, có động vật, có người, thậm chí có xe thiết giáp.
Mà địa phương trí mạng của bọn họ cũng không giống nhau.
Đứng ở một chỗ khác của phòng huấn luyện luyện tập Liệp Cung Chiến Văn, Tiêu Hoằng liền bắt đầu tập từ mức độ đơn giản nhất.
Hơi vươn cánh tay phải, nhắm ngay vào một vầng năng lượng hình người, thông qua Ngự lực khống chế tập trung vào đó, bên trong màn hình, chỗ hai đường cong màu bạc giao nhau đã cố định trên vầng năng lượng hình người. Cùng lúc đó, cánh tay Tiêu Hoằng đã xuất hiện những đường cong màu xanh biếc rậm rạp, cuồn cuộn không ngừng, tụ lại phía ngón trỏ của hắn.
Sau ba giây đồng hồ, ngón trỏ của Tiêu Hoằng liền hình thành một quả cầu năng lượng xanh đen đan xen, cũng không sáng ngời mà chỉ mờ mờ. Sau đó ngón tay của Tiêu Hoằng điểm nhanh về phía trước một cái. Chỉ thấy hình cầu kia như như lông chim bắn ra, tốc độ cực nhanh.
Trong khoảnh khắc, nó đánh thẳng lên mi tâm của vầng năng lượng hình người, vô cùng chính xác.
Tuy nhiên theo số liệu biểu hiện thì giá trị uy lực chỉ có 11 điểm. Chuyện này cũng không có gì kỳ quái bởi vì trước mặt bản Liệp Cung để luyện tập này chính là thứ chuyên dùng cho huấn luyện, so với một cây súng đồ chơi cũng không sai lắm. Thứ chân chính để giết người thì Tiêu Hoằng đặt trong túi Ma Văn kia.
Tiêu Hoằng tập bắn vật tĩnh trong khoảng bảy tám phút, sau đó liền bắt đầu luyện bắt mục tiêu di động, bắn xuyên chướng ngại vật, cùng với bắn ở trạng thái bị quấy nhiễu, bản thân còn khống chế Phong Văn di chuyển rất nhanh, cố gắng tấn công mục tiêu cho chính xác.
Mà huấn luyện như vậy cũng giúp hắn tăng cường khống chế cả Liệp Cung và Linh Xà. Hôm nay Tiêu Hoằng cũng không định đi tới Trung Tâm Đại Hoằng Mỹ, ở đây huấn luyện tới mệt thì về ký túc xá nghỉ ngơi.
Bản thân Tiêu Hoằng hiểu rất rõ là nếu xác nhận kế hoạch báo thù kia thì nhất định phải bắt đầu thực hiện tất cả, tiến hành huấn luyện khắc khổ.
Kỳ thật đối với Tiêu Hoằng mà nói thì nếu chỉ đơn thuần là báo thù hắn cũng không ham. Quan trọng nhất chính là Đỗ tát thảo. Loại thảo dược quý báu này người thường khó có thể có nổi, mà Tiêu Hoằng lại hiểu rất rõ chính nó mới là cọng rơm cứu mạng kế tiếp.
Bởi vì một khi sử dụng chất lỏng màu trắng trong đóa hoa của Tử sắc thảo làm nguyên liệu thì không thể thiếu Đỗ tát thảo được.
Lần mạo hiểm này đáng giá.
Đã đi tới bước này, Tiêu Hoằng rất rõ là còn cố gắng thì còn có cơ hội, không cố gắng thì chỉ có nước chờ chết mà thôi.
Nghĩ vậy, Tiêu Hoằng càng cố gắng huấn luyện hơn.
Cùng lúc đó, Lạc Tuyết Ninh cũng chấm dứt một ngày "du ngoạn", trở về khu ký túc xá số 1 của học viện Tây Tân Ma Văn. Hiện giờ Mặc Huyền đang ở đó, cho cấp dưới canh phòng cẩn mật rồi.
Mà trong ngày du ngoạn này, Sài Tang cố ý sắp đặt để Sài Sương làm bạn bên cạnh Lạc Tuyết Ninh, cố gắng kéo gần quan hệ.
Về phần Lạc Tuyết Ninh thì cũng không biết Sài Sương, hơn nữa từ góc độ nào đó mà nói thì tuổi hai người cũng xấp xỉ nhau, gặp mặt lần đầu không thể có quá nhiều ác cảm. Tuy nhiên từ hành vi cử chỉ của Sài Sương mà nói biểu hiện ra dục vọng chiếm giữ quá lớn, khiến Lạc Tuyết Ninh cảm thấy không thoải mái.
- Lạc tỷ tỷ, có muốn đi thăm phòng ta một chút hay không? Hay là đi ăn tối đi?
Đi vào khu ký túc xá số 1 xong, Sài Sương liền đề nghị. Tuy rằng tuổi nàng còn lớn hơn Lạc Tuyết Ninh một chút nhưng xuất phát từ lễ phép hoặc muốn lấy lòng nên vẫn gọi như vậy.
- Không được, ta hơi mệt rồi. Hôm khác đi.
Lạc Tuyết Ninh uyển chuyển từ chói, sau đó đi cùng với hai gã bộ hạ đi về lấu năm. Hiện giờ nơi này đã hoàn toàn trống không, trở thành nơi ở cho đám người Lạc Tuyết Ninh, cũng cấp phòng ở cho Lạc Tuyết Ninh mà hơn sáu bộ hạ. Vị trí Lạc Tuyết Ninh ở cụ thể lúc nào cũng có thể thay đổi, nếu muốn ám sát thì rất khó khăn.
Vừa tùy tiện tìm một phòng ngủ rồi đi vào, nam nhân Chuẩn tướng quân vẫn đi phía sau Lạc Tuyết Ninh bỗng nói khẽ:
- Trưởng quan, vừa rồi thời điểm ngài du lịch, chúng ta đã âm thầm điều tra học viện Tây Tân Ma Văn, thậm chí là phân hiệu. Bọn họ đã trà trộn vào rồi.
- Khoa Tư Tướng quân, đừng bối rối. Đây là chuyện tất nhiên thôi. Mà còn một việc khác thì anh làm thế nào rồi?
Lạc Tuyết Ninh hỏi tiếp, cũng chậm rãi cởi trang phục Tướng quân xuống, để lộ áo sơ mi màu lam nhạt, dáng người tuyệt đối không thể chê được.
Người được Lạc Tuyết Ninh gọi là Khoa Tư Chuẩn tướng cũng không nhiều lời, trực tiếp đưa khối Ma Văn thu hình đặt lên bàn trà.
Cầm lấy Ma Văn thu hình, Lạc Tuyết Ninh hơi nhìn một chút, sau đó đặt lên dụng cụ truyền phát ở bên cạnh. Trong đó có vài hình ảnh nhỏ, đủ loại thông xóm, phía sau toàn bộ là núi cao, ghi lại tình huống ở Tiêu Gia Thôn.
Hiện giờ nơi đó đã là một vùng đất chết, nơi nơi đều tan hoang, gần như không có người đi vào, bốn phía cũng bị quân đội Bối La đặt biển cấm đi lại, thiết lập tầng cách ly bằng Ma Văn với những thôn xóm lân cận.
- Thật đúng là chiêu dương đông kích tây của Trưởng quan rất hữu hiệu. Hôm này ngài đi du lịch một ngày, những tên kia gần như đem toàn bộ lực lượng tập trung lên ngài. Ba người chúng ta phân ra mới có thể thần không biết, quỷ không hay tới gần mà ghi lại những hình ảnh này.
Khoa Tư nói nhỏ.
Lạc Tuyết Ninh không phản ứng nhiều mà rơi vào trầm tư.
- Trưởng quan, hành động kế tiếp tiến hành thế nào?
Khoa Tư nói khẽ.
- Không vội. Bởi vì địa phương cụ thể kia chỉ có mình ta, phải đảm bảo không có sai sót gì mới được.
Lạc Tuyết Ninh nói xong liền phất tay, ý bảo Khoa Tư có thể rời đi.
Đợi Khoa Tư rời đi rồi, bên trong phòng chỉ còn lại Lạc Tuyết Ninh và nữ trợ thủ, nàng mới bắt đầu tỉ mỉ quan sát hình ảnh bên trong Ma Văn, đồng thời lấy bút ký ra, dùng một loại chữ quái dị mà người khác nhìn không hiểu nổi bắt đầu ghi chép dấu vết để lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT